Hôm nay,  

50. Xuân Bất Tái Lai 2. Năm Ba Đã Tới

11/05/201523:10:00(Xem: 15035)
Truyện Tết

XUÂN BẤT TÁI LAI 2,
NĂM BA ĐÃ TỚI

NGUYỄN TRUNG TÂY

Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ năm thứmười, 2010. Ông là một Linh mục dòng truyền giáo Ngôi Lời thuộc tỉnh dòng Chicago, đang ở Alice Springs, Northern Territory, lo cho thổ dân vùng sa mạc đất đỏ Úc Châu.

Việt báo xuân 2015"49 chưa qua, 53 đã tới". Ông bà nhà mình túi khôn rủng rỉnh dậy dỗ con cháu đố có sai bao giờ.

Thái hồi nhỏ có lần cắc cớ hỏi người chị, "Sao lại 49? Sao lại 53?"

Đang dở dang với nồi cơm nấu củi ướt, nước mắt nước mũi chảy tèm lem vì khói, bà chị nhấm nhẳng mắng thằng bé mấy mắng,

- Thì mày cứ 53 đi, biết liền...

Đúng như lời phán của bà thần mồm miệng cà pháo mắm tôm, năm nay 53, Thái biết liền, biết tỏ tường, biết đứt đuôi con nòng nọc, biết mọc dài đuôi tôm!

Khổ! Hôm đó, trời mùa hè Bắc Mỹ nóng hầm than hầm lửa. Lưỡi thiên hạ ai nấy thè dài thoòng loòng. Nóng! Nguyên cả bản đồ nước Mỹ đỏ choi chói như miếng thịt bò tươi roi rói. Nóng! Cứ thế sáng, trưa, chiều, tối, mở tung vòi sen nước lạnh! Ui chu choa! Mát đã đời con heo sữa nướng! Nóng! Lòng thầm bảo lòng, bớt ăn mặn nói sạo, thêm ăn chay cúng dường; nếu không, mai mốt chết rớt thẳng xuống địa ngục; lúc đó không chết vì nóng cũng thúi hẻo vì ngồi trên vỉ nướng than, thằng quỷ BBQ thịt mông mỡ cháy xèo xèo!... Nóng! Phòng họp Sở Xã Hội bật máy lạnh tầng số cao ốc. Nhưng chẳng hiểu quỷ buông ma vồ thế nào, đang rì rào thổi hơi lạnh ru mát hồn trần, AirCon bỗng khựng lại, hục hặc ho khan như dân ho lao thời kỳ mãn phần. Thở hắt dồn dập thêm được mấy hơi, AirCon quyết định nhắm mắt lại, chết thẳng cẳng!

Máy AirCon chết yểu! Thiên hạ quen ăn trắng mặc trơn hốt hoảng nhìn nhau. Không ai bảo ai, trần gian nhanh tay hất đẩy mở tung cửa sổ kính bóng lộn. Hơi nóng ẩm ướt bên ngoài ùa vào đè nặng chình chịch từng phân vuông mấy chục khuôn mặt cổ thắt cà vạt. Đang dở dang bài thuyết trình, Thái nhìn Xếp, thăm dò, chờ đợi quyết định chung thẩm. Quái lạ! Trời nóng! AirCon chết non! Nhưng mặt đỏ gấc (bia 33) của Xếp vẫn căng căng đôi mắt chăm chú nhìn biểu đồ những bà mẹ chửa hoang ghé vào văn phòng An Sinh Xã Hội tháng qua. Hiểu ý, Thái nuốt nước miếng, vuốt mồ hôi lấm tấm vầng trán, tay cầm bản thuyết trình quạt phe phẩy, tiếp tục nói...

Mới được mấy dòng, chắc chưa quá năm phút, chuyện xảy ra. Thái tự nhiên xây xẩm mặt mày. Đầu óc quay cuồng xoay xoay cơn lốc! Sàn nhà xi măng cốt sắt bỗng dưng bập bềnh xanh xanh sóng nước! Thái như bị rắn độc mổ ngay bắp vế, nọc rắn xanh lè chạy thông thốc lên đầu tê liệt hóa toàn bộ hệ thần kinh. Lưỡi hồng đơ ra thẳng băng cán cuốc. Thái hốt hoảng nhìn đôi chân mềm nhũn chảy nhão sáp nến... Hai tay cuồn cuộn cơ bắp tập tạ tự nhiên mềm xèo sợi bún. Bài thuyết trình cầm trên tay rớt thẳng xuống nền nhà như lá thu chết vàng trên cành cây! Thái gượng lại, tính cúi xuống nhặt trang giấy nằm ngửa tênh hênh trên nền thảm đỏ. Nhưng sức lực sung mãn đã bốc hơi cạn đáy như ly bia cúng cô hồn đêm hè nghĩa trang nóng nực. Thái đủ tỉnh táo quyết định không cong người cúi xuống nhặt; chẳng phải tại sợ phô bày (mông) ra cho thiên hạ ngắm (muốn ngắm, cho ngắm) nhưng bởi biết mình sẽ ngã. Và nếu té lăn đùng trên sàn nhà, ghế Phó Văn phòng Sở Xã Hội hóa ra kiềng hai chân, lung lay, rồi té đổ cái rầm! Thế là xong! Nấp trong kẹt xó nhà cả ngàn năm nay, người lạ mặt lừng lững hiện ra. Bước thẳng tới, thiên hạ ngồi chễm chệ lên trên ghế da từng in hằn một bóng hình quen thuộc.

Thảm họa! Thảm họa! Đại thảm họa!

Gượng hết sức lực còn sót lại dưới đáy nồi phở, Thái bước đi thật chậm những bước chân tử tội tới ghế điện!... Bình thường mấy bước thảnh thơi rong chơi, nhưng giờ này hóa ra muôn trùng vạn dậm. Thiên hạ nổ tung con mắt xanh lè nhìn Phó Thái "dead man walking!" Trần gian hồi hộp chờ đợi giây phút "gà cồ cắt tiết" té gục trên sàn (như nữ ca sĩ thời danh Edith Piaf)... Nhưng không! Phó Thái lết được tới ghế. Thái ngồi xuống, vừa kịp đèn xe cấp cứu chớp sáng đỏ lòe mang thẳng vào phòng Cấp Cứu.

*

Không biết tại vắng vẻ khách hàng hay tại bệnh tình nghiêm trọng của "Thái nhân", Bác sĩ phòng Cấp Cứu trực tiếp đo đo nhịp tim; tiện tay ngài hút luôn mấy ống máu đỏ đặc sền sệt tiết canh từ cánh tay Thái; hứng chí, đốc tờ gửi Thái sang phòng dò tìm cục máu đông. Cuối cùng ngài phán,

- Ủa!? Mọi sự bình thường! Nhưng sao lượng đường lại rớt xuống thấp quá nhỉ!?

Thái trợn mắt, ngơ ngác nhìn ông đốc tờ đang đăm chiêu suy nghĩ như táo..."quân" mười năm chưa ra, như gái..."góa" ngồi cọc gỗ. Cuối cùng đốc tờ nghiêm mặt hỏi,

- Ông có chuyện gì căng thẳng hay không?

Việt báo xuân 2015Ơ hay! Con lạy ngài! Đời này thì làm sao mà né được căng thẳng, nhất là ở đất Bắc Mỹ. 7 ngày một tuần, ngày nào thiên hạ cũng cúi gầm mặt nhìn bùn đen, ai nấy hùng hục cày như trâu rừng điên. Cuối tháng lãnh lương, tưởng ôm được vào lòng nguyên vẹn đống tiền. Nhưng có mà! Tiền thuế trừ đầu trừ đuôi, thế là mất toi một mớ bạc cho Chú Sam. Thái thở dài, đất Mỹ, âm thịnh dương suy, con gái hiếm hoi như cây vàng. Thái (hên? thì cứ cho là hên đi) lấy được vợ (bạn thời trung học), đẻ được ba mặt con. Tưởng ăn đời ở kiếp! Ai dè, sáng sớm hôm đó, bừng con mắt dậy, cả hai nhìn nhau, ngáp, chán nhau! Hết tình hết nghĩa, vợ bỏ đi, để lại hai cái một đực cho ông chồng gà tồ; Thái một mình gà trống nuôi ba chú gà con!... Chuyện đời éo le ba năm rõ mười như thế, sao ngài đốc tờ lại hỏi một câu... khéo là vớ vẩn!

Thái ôm miệng kể với con Thi,

- Nghe ông Bác sĩ hỏi, bố nghĩ chắc tại niềng răng... Ui chu choa! Giờ vẫn còn đau, đau căng căng cái đầu!

Nghe Bố Thái tâm sự đời cô Lựu, không e dè kiêng nể, con Thi nhấm nhẳng phán ngay,

- Thì cũng tại bố! Ai bảo bố điệu! Khi không đi niềng răng...

Thái thộn mặt quê một cục táo thối, "Ơ! Cái con quỷ!"

Chữ nghĩa táo tợn đã lên tới đầu nhọn đỉnh lưỡi hồng hồng; dây cung căng cứng đã nhắm thẳng ngay đích. Nhưng Thái kịp nhịn, nuốt trôi cơn giận vào thẳng dạ dầy đang sôi sùng sục axít. Hãi quá! Cứ như vầy thì chẳng mấy chốc lại lở loét (cha nó cái) bao tử! Con với cái! Trứng khôn hơn rận! Tưởng mình nói ra tâm sự, nó mở miệng an ủi mấy câu. Ai ngờ quân này phản thùng! Con ranh!

Cơ khổ! Cũng tại hôm đó, khám răng định kỳ, Nha sĩ ái ngại nhận xét,

- Ông bị hở lợi... Hàm dưới hở hang như nhà trống cửa. Gió thổi thông thốc, có ngày rụng hết nguyên hàm dưới.

Hãi quá! Hèn chi gặp Bác sĩ (Nha sĩ) và Cha cụ, thiên hạ né thẳng cẳng. Bói ra ma, quét nhà ra rác. Cứ mỗi lần gặp hai văn phòng "Bác" và "Cha", rác, chả biết ở đâu moi ra, nguyên một đống, đổ ngập sân chùa... Gặp Bác sĩ, đôi chân cứng cỏi mềm nhũn sáp ong, bởi cận ảnh quằn quại với thuốc men và xạ trị. Gặp Cha cụ, thiên hạ hãi hùng với viễn ảnh mai này chết đi, rớt xuống hỏa ngục, nóng! Cứ thế, trăm lần là cả trăm, bước ra khỏi hai Nhà, Nhà Thương và Nhà Thờ, trần gian lạnh teo... lại, thế là rớt xuống, xìu không kịp bóp thắng!

Giờ Thái bị Nha sĩ dọa với cận ảnh vừa móm vừa rụng. Cơ khổ! "Cái răng cái tóc là góc con người". Liếc chung quanh, phòng vệ sinh nam không có ai, Thái len lén nhìn vào gương! Ơi, sói sọi! Gia tài cha mẹ để lại vớt vát được cái hàm răng. Giờ nguyên hàng tiền đạo hàm dưới mà bị đốn gục thì thật là ôi thôi! Đời phồn hoa cũng là đời bỏ đi.

Thái nghe lời Nha sĩ niềng sắt hàm dưới, đóng lại những khoảng trống gió thổi tung bay. Tiện tay, cô ấy niềng sắt luôn hàm trên... Vậy là xong. Hàm răng mới, tương lai mới, cơn đau mới! Ở tuổi 53 người đàn ông niềng răng, nhe ra hai hàm răng thiếc như sát thủ Terminator ("I ll be back!"). Niềng xong, tối hôm đó, người ngây ngây sốt. Nguyên ngày hôm sau, thân nhiệt cao ngất ngưởng tòa nhà. Ui chu choa, "Thứ nhất đau mắt, thứ nhì rắt răng!" Nguyên hai tuần đầu, hàm răng hành tội "Thái nhân". Hết ngày dài lại tới đêm thâu, chân răng âm thầm chuyển động theo chiều kéo của sợi dây nhựa. Thái ăn không nổi! Hút cháo từng muỗng như người dở hơi! Thiên hạ trong quán cafeteria của Sở trăm người như một cộ mắt nhìn Phó phòng,

- Ủa! Sao lại húp cháo như bà đẻ vậy? Đau hả?

Thái cộ mắt ốc nhồi nhìn người lỡ miệng. Tư tưởng ô uế cứ thế chạy rần rần trong mạch máu, Thái cự nự rộn ràng trong đầu, "Chỉ được cái tinh vi! Mắt để đâu? Sao không nhìn?"

Tối hôm đó, đang ngồi nhai cơm, Thái bỗng nghe cái cạch! Tưởng mình nhai dính hạt sạn, Thái nhè ra coi. Ai dè, nguyên một hột sắt của hàm thiếc bị bung ra. Cơ khổ! Đây là hột sắt nằm ở vị trí cuối cùng của hàm thiếc. Rụng hột cuối, đầu sắc nhọn chìa ra, nhắm thẳng thịt da... đâm nát bét!!! Tàn đời cô Lựu! Thái vật vã cả đêm như người ngậm kim chích trong miệng. Sáng dậy Thái hốt hoảng gọi văn phòng Nha sĩ, hai tay trình hột sắt, "con nhờ bà lớn cứu con!" Cứ thế Thái ngồi ăn cơm, nhưng bụng đánh lô tô rộn ràng bởi sợ hột sắt khác rớt ra... Vãi tội!

Mấy ngày hôm sau, họp, trời nóng, máy AirCon đứt ngang đường tơ, Thái gặp sự cố! Hên, bà độ, chưa té!

*

Từ giây phút suýt ngã bổ ngửa trong sở, Thái bỗng như người cám lợn dở hơi, sáng trưa chiều tối, đầu óc choáng váng quay cuồng không thật tính người. Đêm khuya, chẳng ai bắt vạ cáo gian nhưng bụng dạ hồi hộp như người thiếu thuế ngong ngóng đợi chờ giây phút Lý trưởng sai lính đóng gông kéo vào sân đình. Ăn trưa, Thái húp tô phở tái hành trần mà tưởng như đang nhai cháo loãng không thịt không hành. Chả hiểu sao, Thái giờ bước những bước chân khập khiễng như người bị ma nhập; như cây nến hồi hộp đợi chờ giây phút lửa đốt "đuôi", thân nến nhũn chảy hóa sáp, thế là té nhào! Thái giờ thở khò khè như người bị đẩy vào lò hơi ngạt!

Bình thường Thái mê tít thò lò khi được đi phi cơ, nhất là những chuyến bay quốc tế có phi hành đoàn trẻ măng mặc quốc phục đẹp như thiên thần chạy tới chạy lui phát cơm thịt gà rót rượu đỏ mời khách ngồi ghế hạng nhất. Thế đấy, Thái giờ này ngột ngạt hai buồng ngực khi bị đẩy vào phi cơ Boeing 747 Cathay Pacific. Một mình một ghế da rộng rãi thênh thang First Class, nhưng Thái ướt đẫm mồ hôi, tưởng mình ngồi ghế điện! Khi cửa phi cơ đóng lại, đèn khoang tàu tắt tối thui chuẩn bị cất cánh, Thái hồi hộp, thở dồn dập như sắp sửa bị chôn sống tập thể, như nắp áo quan từ từ đóng lại chôn lấp mấy trăm mạng người!!! Cứ thế Thái ngáp ngáp hớp lấy khí trời trong khoang tàu chật hẹp như cá mắc cạn! Chuyến bay dài 5 tiếng trở thành thảm họa! Thái nhấp nha nhấp nhổm chờ đợi giây phút phi cơ hạ cánh. Thiểu não ngước nhìn nhân viên phi hành đoàn mặc áo xường xám xinh đẹp đi tới đi lui, Thái thiếu điều muốn chắp hai tay, cúi đầu, mở miệng năn nỉ, "Bẩm bà! Xin bà cho con...xuống!" Tàn đời tướng cướp!

Ông Bác sĩ tâm lý nghe Thái khai bệnh, hỏi ngay,

- Công việc trong Sở ra sao? Có căng thẳng lắm không?

Thái lầm bầm trong miệng, lại áp lực căng thẳng trong đời... Nhìn Thái ngớ ngẩn như người hâm hâm cám lợn, đốc tờ e dè hỏi,

- Ông và vợ ông...quan hệ ra sao?

Thái nhìn đốc tờ tâm lý! Không biết nên vui hay buồn! Vợ Thái bỏ đi cả mười năm rồi. Máu ghen trong lòng đã lạnh như chén cơm nguội để quên xó bếp nguyên cả đêm hè nóng nực. Cơm giờ thiu, hóa mắm, thiên hạ bịt mũi chạy xa trăm thước! Có mấy lần thấy bóng vợ cũ ngoài phố, Thái tự động né! Khỏi gặp, khỏi mất công chào hỏi. Giáng Sinh, diện bồ đồ kẻng nhất, xịt nước hoa CK, Thái chở con Thi, thằng Thiên và bé Thảo tới trước cửa nhà vợ. Bấm chuông kính koong kính koong, đợi vợ ra mở cửa, Thái cúi đầu hỏi han lịch sự căn bản mấy câu cho phải phép với vợ cũ, rồi bước ra xe, lái về nhà, vui chơi cuối tuần với bạn nhậu. Thái giờ không vướng bận, không tơ tưởng, không hờn ghen! Ghen làm gì cho nó rách việc! Thái nghĩ thầm trong bụng.

Thấy Thái ngớ ngẩn không trả lời, ông đốc tờ phán một câu xanh lè máu mặt,

- Ông có dấu hiệu như người bị anxiety attack...

Thái trợn mắt,

- Mama Mia... Anxiety attack?

Ngoại trừ trong Sở bị bọn "xấu" rình rình cơ hội đâm lén sau lưng chiến sĩ, Thái vẫn tỉnh bơ ngồi ghế Phó phòng bởi biết mình làm được việc. Chưa kể Thái được điểm cao với Xếp... Anxiety attack, nếu có may ra thì hồi xưa cơ, khi vợ mới bỏ đi. Đêm khuya nằm ngủ chơ vơ một mình, Thái dại dột nhấc điện thoại gọi vợ, cầu may... Ai dè, đêm khuya thanh vắng, đầu giây bên kia tiếng người đàn ông giọng thở hổn hển như người hấp hối sinh thì! Nổi cơn ghen (Hoạn Thư), Thái hồi đó dự tính bịt mặt làm Ninja, đưa người tình về huyệt đất sâu (Cô cương, cho cô đi thăm bác sĩ Cường). Còn bây giờ, họa may Thái sợ con Thi khôn ba năm dại một giờ vác balô ngược, mang đứa cháu ngoại không bố về nhà, quẳng ra sàn nhà bắt ông ngoại nuôi! Con Thi tưởng hỏng; nhưng không, càng lớn càng ngoan. Con bé giờ học ra trường, y tá lương lậu cao ngất ngưởng. Cuối tuần con bé ở nhà nấu cơm, phụ bố dạy dỗ thằng Thiên và bé Thảo. Con Thi tự động phong quân hàm Đại tướng, quyền sinh quyền sát. Bà thần thường xuyên nhảy lên lưng voi "điều binh" thằng Thiên bé Thảo; hứng chí, có lần bà đãng trí "khiển tướng" luôn cả Bố Thái. Hên, chưa lần nào bị Thái Thượng hoàng mắng cho mấy mắng. Thái chép miệng, đời hồng tươi roi rói như vậy, lấy cái quái gì ra để mà anxiety attack.

Thái gõ cửa văn phòng khác, đốc tờ cũng lại rút máu đo đo đếm đếm hẳn hoi. Cuối cùng ngài phán,

-Độ sắt trong máu ông dư quá...

- Thái phản đối,

Ơ hay! Ngài có nói quá lời hay không! Từ ngày vợ bỏ, tôi ăn chay trường. Thịt heo cũng không, thịt bò cũng từ. Lấy đâu ra mà dư thừa chất sắt!...

Đốc tờ nhà mình chắc tối qua vợ không cho ngủ chung, nghe Thái phàn nàn, mở miệng mắng "Thái nhân" sa sả,

Độ sắt dư trong máu là do di truyền. Nếu muốn cự, ông phải cự nự bố mẹ của ông thì đúng nhất.

Thái ngỡ ngàng nhìn ngài đốc tờ,

Di truyền trong máu! Hãi thế cơ!

Không bỏ cuộc, Thái lại gõ cửa thêm một văn phòng khác. Hình như Bác sĩ trần gian có họ hàng với bá tước Dracula, đi tới đâu, hút máu thiên hạ tới đó. Gặp Thái, ngài đốc tờ lại rút máu. Đo đo đếm đếm, cuối cùng ngài phán, chữ nghĩa rõ ràng,

- Độ PSA của ông cao...

Thái run run như chuột nhắt đứng trước mèo mun,

-Thưa ngài, ngài nói tiếng Việt hộ con. Độ PSA là cái gì vậy?

Đốc tờ áo trắng lạnh lùng buông máy chém,

-Năm nay ông 53. Ông có vấn đề với prostate rồi...

Ơi 53! 49 đã qua, 53 đã tới. Thái muốn chửi văng xích địa cho sướng miệng, kẻo không ấm ức con tì con vị, kiếp tới đầu thai không lọt. Nhưng chợt nhớ mình đang ở văn phòng đốc tờ, Thái không dám, yên lặng lắng nghe ngài đốc tờ vừa phán vừa tí toáy viết,

- Tôi viết giấy giới thiệu ông đi gặp Bác sĩ chuyên môn.

Một tuần sau, Thái cắn răng dang rộng đôi chân, cúi người xuống trong tư thế người đàn ông nào trên cõi đời ô trọc này cũng muốn né, để ngón tay ông Bác sĩ chuyên môn nhuần nhuyễn đi sâu thăm thẳm vào tận bên trong...khám!

Ơi vất vả! Ghét của nào, trời cho của ấy.

*

Tuổi 53, Thái tốn cả đống của bởi tiền thuốc men. Cổ tay bầm dập toàn vết kim đâm, hết ống máu này tới ống máu kia. Cứ thế, Thái lê la hết văn phòng này tới văn phòng đốc tờ khác. Thái hao bao nhiêu máu, làm bao nhiêu thử nghiệm, Bác sĩ vẫn lắc đầu kiếm không ra bệnh.

Việt báo xuân 2015Thái giờ gầy rạc mặt mày hốc hác xanh xao.

Đau! Nhưng Thái vẫn phải cắp ô đi làm. Ngày nào cũng vậy, trong sở, Thái hồi hộp chờ đợi giây phút tái ngộ sự cố, Phó phòng té ngã lăn quay trên sàn sân khấu. Lần này có mà Trời cứu! Thái mệt nhoài mà vẫn phải dấu, chẳng dám nói với ai bởi sợ sẩy miệng mất ghế! Cái mệt cứ thế nhân lên gấp đôi! Về tới nhà, giây phút thật thà với chính mình, Thái thở dài, thả người rớt xuống giường. Thái mệt tựa cụ voi già lần đường ra nghĩa trang voi!

Thái cay cú với đời bởi không biết mình mắc bệnh gì. Có những lúc nổi quạu, Thái nói độc địa, "Thà là bị ung thư gan, phèo, phổi. Bệnh chi cũng được. Ít ra còn biết để mà uống thuốc, chạy xạ trị!"

Thái tức nền y khoa thượng thặng Bắc Mỹ không tìm ra nguyên nhân khiến Thái đèn cạn dầu. Chung cuộc, cả hai, y khoa vật lý cũng như y khoa tâm lý đầu hàng bó tay trước bệnh tình của "Thái nhân".

Thái thắc mắc, chẳng lẽ mình bi ma nhập!? Cũng dám lắm! Thái nhớ hồi xưa, ui chu choa, một thời lê la đầu đường xó chợ với đám bạn bè ăn chặn đồ cúng cô hồn ở nghĩa trang Đô Thành gần nhà! Thôi, đúng rồi. Giờ hồn ma hiện về đòi nắm xôi gấc! Nếu biết có ông thầy pháp nào ở gần nhà, Thái gõ cửa, cúng nguyên con gà trống thiến, nhờ thầy đuổi tà. Biết đâu!? May thầyphước ta!

Không khí bình thường rộn ràng chợ trời trong nhà từ ngày Thái bệnh trầm lắng hẳn xuống. Con Thi biết Bố Thái ốm, tự động sắn tay áo, nhảy vào bếp nấu cơm. Từ hãng về tới nhà, Bố Thái bỏ lên giường nằm thẳng cẳng, mặt tươi hoa hướng dương giờ héo úa hoa cám lợn!

Bình thường đi học về, thằng Thiên quẳng cặp trong phòng, phóng ra sân chơi bóng rổ với đám bạn. Thấy Bố Thái héo tàn dung nhan, thằng Thiên bỏ chơi bóng rổ, lấy dầu nóng Vicky, bóp chân cho Bố Thái, miệng hỏi,


- Bố ơi, bố khỏe chưa?

Bố Thái ngạc nhiên nhìn thằng con mê chơi thể thao,

- Ủa! Sao con không đi chơi bóng?

Thằng Thiên nói như thần,

- Con bóp chân cho bố, bố khỏe, bố mở tiệm Phở Thái cuối tuần.

Thái lại cự nự rộn ràng trong bụng,

- Mẹ bố mày! Lanh như quỷ! Khối đứa con gái lại khổ vì thằng này!

Thằng Thiên giờ lớp 10, nhổ giò cao hơn bố, đối đáp lanh lợi không thua chi mẹ. Điện thoại cuối tuần nhắc lên, toàn là con gái gọi tên thằng Thiên. Gái Mỹ, gái Tàu, gái Việt, gái Mễ, gái Phi, thằng Thiên quen hết, đủ cả! Thái lo sợ vu vơ, hy vọng tử vi thằng này không có sao Đào Hoa. Kẻo không, tự nhiên Thái lên chức ông nội mấy chục đứa cháu quốc tế... Cơ khổ! Vãi tội! Biết thế hồi xưa đi tu quách cho xong. Giờ chả phải lo lắng chuyện vợ chuyện con. Ngày ngày sư Thái ngồi trên chùa, tụng vài chục trang kinh độ trì khắp cả năm châu thiên hạ!

Nhưng mặc cho con Thi quán xuyến việc nhà, thằng Thiên chiều chiều bóp chân, Thái vẫn đêm đêm ác mộng buông cánh dơi đen chập chờn đôi mắt đỏ lửa. Cơm nhai trong miệng khô khốc giấy vụn! Bia lạnh ngọt lịm cần cổ giờ sao nước nguội, vị nhạt phèo phèo!

Nằm trên giường nhìn qua khung cửa, Thái nhận ra trời xanh ngăn ngắt dịu dàng, đâu đây tiếng chim hót líu lo bình dị trên cành cây, tiếng chó sủa vu vơ nghe vui tai, tiếng mưa rơi lộp độp trên tàng lá xanh, tiếng sấm ầm ù từ xa vang dội một góc trời, tiếng côn trùng đêm khuya đều nhịp mời gọi bạn đời, tiếng hát trong trẻo của cô ca sĩ cất lên cao vút bài tình ca! Thái thở dài, nuối tiếc cuộc sống sung mãn thuả xưa. Khi xưa sức khỏe tràn trề, Thái chỉ nghĩ: chuyện đương nhiên! Không một lần Thái biết mở lời tạ ơn Trời Phật tặng ban sức khỏe tràn đầy trên đôi bàn tay! Hồi xưa mê tiền như mê gái, Thái cày chết bỏ! Tiền giấy ba số, một cọc, cầm no nê! Đếm! Sướng tê tê đầu ngón tay! Giờ chết đi, Thái chép miệng, chả mang theo được đồng bạc cắc nào xuống cõi âm phủ để mua tô cháo lòng heo ăn cho ấm dạ!

Thái ứa nước mắt xót xa cho mình và cho cuộc đời. Vòng tròn sinh, bệnh, lão, tử, thiên hạ từ ngàn năm trước cho tới cả ngàn năm sau, chẳng ai thoát. Giờ mới thấm!

Thái ước mơ sức khỏe của một thời!

Thái đọc lời kinh nho nhỏ, "Xin cho con mọi sự bình thường".

Thái nghĩ, sinh ra trong đời, làm người bình thường, vững vàng đi đôi chân không trên mặt đất, thế là đủ, vậy là vui!

Lần đầu tiên trong đời Thái nghĩ tới cái chết. Thần Chết của chung thiên hạ giờ này tự nhiên biến ra của riêng Thái. Lần đầu tiên trong đời Thái sờ được, sát cận mặt mũi và lưỡi hái sắc bén của Tử Thần. Đi tới đâu Thái cũng hốt hoảng nhận ra tà áo đen thấp thoáng ẩn trốn trong đám đông. Ngồi ăn trưa trong quán cafeteria của Sở, Thái giật mình nhận ra người thâu ngân viên cầm trên tay lưỡi hái Tử Thần. Thái dụi mắt, đứng dậy, tiến lại quầy móc bóp trả tiền, tiện miệng hỏi,

Sao hôm nay người đẹp mặc áo đen tuyền vậy?

Cô thâu ngân viên gốc Mễ vẫn thế, ngàn đời ánh mắt mở lớn sâu thăm thẳm nét đa tình. Nghe Thái hỏi, người đẹp chớp chớp đôi mắt tô đen đậm đặc nhìn thật quyến rũ,

Bồ Việt Nam tặng quà sinh nhật tối hôm qua.

À ra thế! Chúc mừng sinh nhật nhé.

Cám ơn Thái nhé.

Tiện thể người đẹp hỏi thăm hàm răng niềng sắt của Phó Thái,

- Bao giờ Nha sĩ gỡ bỏ hàm thiếc?

Nhắc tới vết thương, Thái nổi quạu, tính ăn nói nhấm nhẳng. Nhưng chợt nhớ mình đang nói chuyện với người đẹp, ai lại bất lịch sự như thế! Thái cười cười nói cho xong chuyện,

- Cũng chả biết khi nào. Kỳ này dám chết chôn với hàm thiếc. Mai mốt thiên hạ đào mả, xương cốt mục hết, còn trơ ra hàm thiếc cho vào viện bảo tàng.

Người đẹp nhăn nhăn mặt, mắng yêu Phó Thái,

- Nói bậy không à!

Tan sở, Thái lái xe tới trường đón con gái. Thấy bóng Hùng Thái Vương, Mỵ Nương Thảo toe toét miệng cười, nhảy tưng tưng giơ tay đòi bế. Bố Thái rộn ràng bế cô con gái rượu vào lòng. Mặt bố sát mặt con, bé Thảo hôn bố chùn chụt,

- Bố ơi, Thảo thương Bố Thái quá.

Bố Thái bẹo má con gái,

- Bé Thảo ơi, bố cũng thương bé Thảo quá. Bố thương bé Thảo như thương cục vàng.

Bé Thảo trợn mắt,

- Bố ơi, sao lại thương cục vàng?

Ừ nhỉ! Sao lại thương như thương cục vàng? Bố Thái gãi gãi tóc như trên đầu có nguyên quân đoàn chí rận đóng bốt,

- Ừ, thì...thì vàng có giá. Vàng mắc lắm con ơi. Bố Thái lanh miệng lãng sang chuyện khác,

- Bé Thảo đói không?

Bé Thảo quên chuyện cục vàng, chu đôi môi hồng múi cam, nhõng nhẽo với Bố Thái,

- Bố ơi, con đói...

Bố Thái ngó tiệm McDonald bên lề đường,

- Bố mua French fries nhé.

Bé Thảo lắc đầu, điệu bộ cương quyết (y như mẹ nó),

- Con thít ăn Phở.

Bố Thái dụ khị con nít,

- OK! Bố con mình ghé vào tiệm Phở...

Bé Thảo lắc đầu mấy vòng, chữ nghĩa rõ ràng,

- Con thít ăn Phở Thái cơ...

Nắm áo Bố Thái, bé Thảo năn nỉ,

- Bố ơi, lâu rồi, sao bố không nấu Phở Thái nữa?

Thái nhìn con gái, nước mắt muốn ứa ra!

Bé Thảo ơi, gió độc thổi xuống, dính ngay bố, giờ bố gà toi rồi!!!

Không biết có phải hồi đó tại bố ác, bố xù hồ sơ mấy chục bà mẹ chửa hoang gõ cửa Sở Xã Hội xin tiền an sinh. Giờ mới 53 tuổi, đèn dầu của bố bị trời phạt cạn láng dầu!

Hay bởi hồi nhỏ nghịch ác, bố chuyên viên cầm ná bắn bách phát bách trúng, chết bao nhiêu chim sẻ, sóc nâu bay nhảy chuyền cành. Hồn chim hồn sóc bay cao lên tới điện Phật, đòi bố trả nghiệp!

Hay bởi hồi đó bố ác, cậy cửa tủ, ăn cắp tiền ông bà nội. Tiền giấy Con Cọp 500 đồng cất trong hộp tự nhiên không cánh biến mất mấy tờ, ông bà nội Hoa Sơn Luận Kiếm, cãi nhau um xùm... Hên, ông nội không tung đệ nhất vũ phu chưởng trong khi giao chiến trên võ đài với bà nội!

Hay tại hồi đó, cô bạn gái e thẹn đỏ hồng hồng khuôn mặt không chịu, nhưng bố ác, cứ hôn đại; cô ấy giận, khóc mòn cả đôi mắt tiên sắc lem lẻm.

Bố ác! Bố bị Trời phạt! Bố giờ hết xí quách! Bố thở không ra! Bố mệt như người chết đói, cậy miệng đổ cháo nuốt cũng chả trôi. Chắc bố sẽ chết! Mấy bữa nữa thôi!

Khi bố chết, bé Thảo ở với chị Thi với anh Thiên. Chiều chiều tan học bé Thảo đừng nheo nheo mắt kiếm tìm bóng dáng Bố Thái bên vệ đường nữa, chị Thi sẽ đến đón con; chị Thi sẽ hôn bé Thảo thay cho bố. Mai này sinh nhật mười tám tuổi trăng tròn, tuổi đẹp nhất đời con gái, ở trên thiên đàng, bố sẽ đốt nến cầu nguyện cho riêng cô con gái rượu của bố càng lớn càng thêm xinh đẹp, thêm một tuổi, thêm một khôn ngoan. Mai mốt bé Thảo tốt nghiệp ra trường, đừng khóc khi không có Bố Thái ôm hôn con chúc mừng cô Cử! Ngày con bước lên xe hoa, đội khăn voan cô dâu trắng toát, anh Thiên đại diện bố cầm tay con dẫn vào nhà thờ, bước lên cung thánh. Nhớ đừng quên, khi nào thấy gió thổi hây hây bên đôi má hồng, bé Thảo biết Bố Thái hiện về hôn cô con gái rượu.

*

Nghe lời đề nghị của Bác sĩ tâm lý, Thái tập thiền.

Thái hít vào, hít thật sâu, hít thật dài khí trời thơm tho vào hai buồng phổi hồng hồng tươi.

Thái thở ra, thở nhẹ, thở chậm từng hơi ra ngoài cửa miệng.

Thái thở vào bầu không khí trong lành, tẩy sạch độc tố tô đen hai buồng phổi, trái tim, gan và ruột.

Thái thở đẩy ra hơi thở đậm đen độc tố trong người và trong hồn.

Hít vào hạnh phúc!
Thở ra ưu phiền!
Bây giờ hạnh phúc.
Hiện tại thiên đàng.

Thiệt đúng là số con trâu sinh ban ngày, vừa mới hít vào thở ra được mấy cú, tiếng hét con Thi từ trong nhà bếp thông thốc chạy thẳng vào đôi tai thiền Thái sư,

- Bố ơi, bố quên mua chai nước mắm Hai Con Cua rồi...

Thái mở mắt ra, bụng tức anh ách! Mẹ bố mày, nước mắm Con Cua với nước tương Con Tép! Thiền không xong, bệnh tật rề rề, bố mày mất việc, cho mày trắng mắt ma!

Hôm qua, Xếp ghé vào văn phòng Phó Thái,

- Gần cuối năm rồi, sao không lấy mấy ngày nghỉ đi...

Việt báo xuân 2015Phó Thái ấp úng, không biết Trưởng Phòng muốn nhắn nhủ điều gì. Thái gà toi, cả và thiên hạ chẳng ai biết, ngoại trừ con Thi và thằng Thiên. Toi thì toi, Thái vẫn không quên đề cao cảnh giác địch quân vẫn đang rình rình cơ hội xé rào, đánh úp, mở lớn mặt trận Hạ Lào 72, Cổt hành Quảng Trị. Có lần con Thi gà tồ (như bố) viết lên FaceBook, "Bố đau! No time for boy friend!" Bà thần! Hãi quá! Hên, Thái phát giác ra kịp thời kho rác trên trang mạng lẩu thập cẩm FaceBook. Thái giận, mắng con bé mấy mắng,

- Chuyện Bố Thái nuốt giây thung là chuyện nhà mình! Không được tung hê, bê chuyện nhà lên trang Face...

Lần đầu tiên trong đời Đại tướng Thi thấy Thái Thượng hoàng tím mặt, buông lời mắng mỏ không tiếc lời. Biết tội nặng đáng bị đày đi hoang đảo, An Tiêm đời mới mở miệng xin lỗi, xóa ngay hàng chữ, "Bố đau...".

Thái gà toi, nhưng vẫn vừa đủ sức làm mặt lạnh. Ngày ngày vẫn cắp ô đi làm, miệng vẫn huýt sáo như chả có chuyện gì. Hakuna Matata! Thái quần tây ủi láng o, cổ thắt cà vạt, chân đôi giầy da. No worries! Giờ thuyết trình, Phó Thái vẫn hiên ngang đứng lên, ăn nói sang sảng, mặc dầu trong bụng vẫn hãi, chờ đợi giây phút gió độc thổi tới quật ngã!...

Bởi Thái khéo dấu, Trưởng phòng mặt đỏ trái gấc chả biết chuyện Phó phòng nuốt phải giây thung già hơn nửa năm rồi.

Thái cuối cùng ậm ừ nửa cho xong chuyện nửa muốn câu giờ,

-Cám ơn Xếp! Thì cũng đang nghĩ ngợi. Đợi mấy đứa nhỏ nghỉ lễ, lúc đó lấy thêm mấy ngày nghỉ cho tiện...

*

Mấy hôm trước, đốc tờ tâm lý bốc cho thang thuốc chống trầm cảm. Uống vào, lục dục trần gian, hỉ, nộ, sân, si, ái, ố chả hiểu sao tự nhiên bốc hơi tan loãng vào trong thinh không. Lần đầu tiên trong đời, Thái không giận mà cũng chẳng hờn. Thiên hạ có bóp còi mắng thằng bé sa sả ngoài đường, Thái cũng chẳng phiền hà, cứ như người đã ngộ, vô sắc vô tướng, nơi đâu cũng là thần tiên cảnh. Lần đầu tiên trong đời đàn ông, Thái nhìn phụ nữ mà tâm lặng biển êm, cứ tưởng như đã...cắt cụt, giờ hóa ra nguyên vẹn hình hài Thái giám. Si! Ái! Ố! Cả ba giơ tay chào vĩnh biệt chủ nhân.

Thái kể chuyện với cô bạn Bác sĩ,

- Giờ có mà cũng như không... Chẳng cảm giác! Chẳng đòi hỏi! Cứ như chết khô mốc meo mười đời trái mướp mới nhú dài gần gang tay!

Cô bạn lắng nghe Thái kể chuyện tuổi 53, cười hóm hỉnh,

Khéo ví von nhỉ! Ông cholesterol bình thường chứ?

Thái gật,

- Đo đạc hẳn hoi rồi. Bao nhiêu phòng mạch là bấy nhiêu lần bị hút máu. Có bác sĩ nào nói cho-lesterol đâu.

- Cũng không tiểu đường?

Thái lại lắc,

- Không!

Thái bồi thêm một câu cho xong phần thủ tục hồ sơ bệnh lý,

- Không tim, gan, phèo, phổi. Mọi sự bình thường.

Thái nói nho nhỏ,

- Prostate thì có hơi sưng sưng... Nhưng đã đi khám...cúi xuống, dang ra, kiểu khám cổ điển đấy mà. Nhưng cũng chẳng thấy chi.

Cô bạn nhíu mày,

- Còn vụ anxiety attack?

Thái chỉ ngón tay trỏ vào miệng,

- Thiệt tình! Không có cái dại nào bằng cái dại này. Tự nhiên đi niềng hai hàm răng. Hồi xưa mơ làm Ninja, giờ thành sát thủ Terminator thứ thật. Hồi mới niềng, hai hàm răng, ui chu choa, nó hành, ngày cũng như đêm. Nhưng cũng gần năm rồi. Khổ riết hóa quen. Giờ gỡ ra, dám lại nhớ da diết hàm răng sắt.

Cô bạn chống cằm,

- Ông 53 rồi phải không!

Thái gật đầu. Cô bạn gật gù,

Mai ông ghé vào văn phòng tôi đi...

Nghe nói tới văn phòng bác sĩ, Thái xìu, mặt Thái dài như trái cà dái dê,

-Để làm gì?

Cô bạn nhìn đồng hồ,

-Tới giờ phải đi rồi. Nhớ đấy, buổi sáng, trước 9 giờ. Tôi cho khám nghiệm máu!

Lại khám nghiệm máu! Nhớ tới ống kim chích sắc nhọn đâm thẳng vào da, máu đỏ phun ra có vòi, Thái uể oải đứng dậy,

-Vẽ chuyện! Bói ra ma, quét nhà ra rác. Cơ khổ! Lại mất một đống máu tươi.

*

Tay cầm chai dầu nóng Vicky, thằng Thiên gõ cửa phòng Bố Thái,

-Bố ơi...

Thằng Thiên đẩy cánh cửa, phòng Bố Thái tối om. Thằng Thiên bật công tắc đèn. Giường Bố Thái nệm trải thẳng băng không một nếp nhăn. Thằng Thiên ngạc nhiên nhìn vào phòng tắm, phòng trống trơn. Ủa, Bố đâu rồi? Thằng Thiên hỉnh hỉnh hai lỗ mũi. Mùi gừng thơm phưng phức ở đâu xông vào thông thốc. Mùi gừng quen thuộc lâu lắm rồi không ngửi thấy, giờ này ngập tràn căn phòng Bố Thái. Thằng Thiên bước ra cửa, nhìn xuống nhà bếp. Ánh đèn rực rỡ bật sáng chưng một góc nhà. Thằng Thiên chạy xuống vừa kịp nhận ra bé Thảo đang ngồi trên bàn ăn, tay cầm đùi gà chấm muối tiêu ăn ngon lành. Cạnh đó Thái đang dậy con Thi học nấu Phở Thái.

Thằng Thiên trợn mắt, ngỡ ngàng nhìn bố!

Lâu lắm rồi Bố Thái đau, không xuống bếp. Một tay con Thi quyền sinh quyền sát. Sợ oai Đại tướng Thi, Binh nhì Thiên ngậm bồ hòn, không dám hó hé. Con Thi "bắt ăn rau, phải ăn rau; cho tôm, mới được đỏ au tôm hùm". Có một lần, thằng Thiên dại miệng đòi ăn Phở Thái, con Thi mắng ngay,

- Ra tiệm mà ăn... Tao không biết nấu. Đừng có giở quẻ!

Thằng Thiên xịu mặt! Nhưng ngán bà chị, thằng con trai râu quai nón mọc xanh xanh quai hàm yên lặng ngồi nhai cơm trắng với cá kho tộ. Lâu lâu thằng Thiên còn phải quay sang gỡ xương cá cho bé Thảo. Con bé mà hóc xương, thằng Thiên mệt cầm canh với con Thi.

Giờ thấy bố xuống bếp, đứng nấu Phở Thái. Thằng Thiên vui như Tết! Nó chạy tới, nhắc bổng em gái lên trời, xoay xoay con bé mấy vòng,

- Ơi, vui quá! Bố nấu phở Thái. Bé Thảo thích không?

Bé Thảo cười toe toe,

- Bé thít. Anh Thiên thít Phở Thái không?

Đại Tướng Thi quay sang Binh nhì Thiên, chỉ tay năm ngón,

- Bố dậy nấu phở... Mi dọn bàn cơm đi.

Bố Thái nhắc nhở con gái,

- Sao lại ăn nói trống không thiếu thốn chữ nghĩa như thế?

Con Thi cười nho nhỏ, lập lại lệnh truyền, lần này đầy đủ vốn liếng,

- Bố dậy chị nấu phở. Thiên dọn bàn cơm ăn tối cho chị được không?

Thằng Thiên hỏi Bố Thái,

- Bố ơi, nhà mình khuya nay có đón Giao Thừa không bố?

Bố Thái nếm thử nước Phở Thái,

- Nước súp ngọt xương gà! Ngon quá! Con nói cái gì? À! Thì bố đang nấu Phở Thái đây nè. Cúng ông bà giờ Giao Thừa xong, bố con mình tưng bừng tái khai trương tiệm Phở Thái ngày đầu năm.

Thằng Thiên cầm hai tay bé Thảo đập đập vào nhau,

- Hoan hô Bố Thái! Hoan hô Phở Thái! Hoan hô Giao Thừa!

*

Đọc bản xét nghiệm của phòng Lab gửi tới, cô bạn nói ngay,

- Tôi đoán không sai. Năm nay ông 53 tuổi rồi. Độ Testosterone của ông rớt xuống te tua. Nhìn kỹ đi. Ba mặt một nhời.

Thái cộ mắt hằn thêm sâu mấy đường trên vầng trán bướng,

- Bà thần. Có tôi với bà mà thôi. Ở đâu chui ra ba mặt một nhời. Mà bà nói tiếng Việt hộ cho tôi nhờ. Testosterone là cái quái gì vậy?

Cô bạn nhẩn nha giải thích,

- Đàn bà khi người ta có tháng, hoặc chuẩn bị... tịt, hết trứng, hormone trong người thay đổi. Tính khí nắng mưa bất thường... Ông ba mặt con, ông rành rẽ chuyện này rồi!

Cô bạn cười cười, nửa đùa nửa thật,

- Hên cho ông, phu nhân nửa đường bước sang ngang; ông không có kinh nghiệm với đàn bà... tịt.Khi đàn bà tịt, tâm lý, thể lý, sinh lý, tất cả xáo trộn, lộn tùng phèo. Gặp họ, nhớ tránh xa ba bước.

Cô bạn chỉ vào bản xét nghiệm,

-Đàn ông cũng vậy, khi có tí tuổi, male hormone cũng nhấp nhô lên xuống bất thường. Khi testosterone level trồi sụt, mấy ông tha hồ mà nóng lạnh, tính khí hâm hâm như người cám lợn dở hơi. Có ông bị nặng, liệt giường liệt chiếu một khoảng thời gian. Có người như ông...

Cô bạn Bác sĩ cười tủm tỉm, hóm hỉnh nói tiếp,

-Tự nhiên trở nên Thái giám... Có mà như không có! Nhìn mà cũng chẳng cảm thấy chi...Tịt...

Thái trợn mắt, kinh ngạc,

-Are you serious? Kính thưa vị Bác sĩ yêu mến... Tôi có bao giờ nghe đám đàn ông tụ tập chung quanh bàn nhậu bù khú tào lao chuyện trồi sụt testosterone! Ngài không nói giỡn chơi đấy chứ?

Cô bạn đứng dậy bỏ đi, không quên mắng Thái mấy mắng,

- Mấy ông chỉ được cái sĩ diện hão! Chuyện trên trời dưới đất thì ra vẻ ta đây biết hết, um xùm tranh cãi. Còn chuyện cận ngay trước mắt, toòng teng treo ngay trong người thì chẳng bao giờ dám bàn với nhau. Rõ là khổ cánh đàn ông!

Bước ra khỏi cửa văn phòng cô bạn Bác sĩ, Thái bước đi những bước chân thêng thang với trời mới đất mới. Cỏ xanh! Trời xanh! Hồn trần trong xanh gạn bỏ những ưu phiền của tuổi 53, tuổi độc!

Thái nhìn Obama, vị tổng thống da đen đầu tiên của nước Mỹ, ông thần năm nay cũng 53, tuổi độc. Không biết đệ nhất phu nhân Michelle đối phó ra sao với vị lang quân vào những giây phút male hormone của vị tông tông trồi sụt bất thường. Hèn chi năm nay ngài hăng tiết canh vịt quá. Chiến trường Syria, Bắc Iraq, ngài với liên quân đồng minh thả bom tưng bừng!

Chuông đồng hồ gõ nhịp 12 tiếng. Giờ Giao Thừa linh thiêng của dân tộc đã đến. Trời đêm Ba Mươi Cali tối đen đậm đặc. Thái đốt nhang cúi đầu kính mời ông bà về trần gian ăn Tết với con cháu. Thái xin ơn trời đổ xuống phù hộ, tuổi 53 tuổi độc mau chóng đi qua.

Bố Thái quay nhìn ba chị em con Thi, thằng Thiên và bé Thảo khăn đống áo dài gọn gàng chỉnh tề đứng ngay sau. Con Thi nhanh miệng chúc tuổi Bố Thái,

- Năm mới, tụi con chúc bố sức khỏe dồi dào. Thằng Thiên vòng hai tay, cúi đầu, chúc Bố Thái,

- Con chúc bố...Phở Thái muôn năm!

Bé Thảo mặt hồng hồng tươi, cười toét miệng, nói theo anh,

- Phở Thái muôn năm! Bố Thái muôn năm! Bên ngoài tiếng pháo Giao Thừa vẫn đang nổ ròn tan một góc khu chợ Việt. Xuân về!

Nguyễn Trung Tây

Sysney, xuân 2015

Ý kiến bạn đọc
03/09/201514:17:28
Khách
kính chào Lmục Con laE Chiêu ban của Nguyễn quang Định Nhờ Cha liên lạc qua Email tranhuychieu453@gmail.com
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Việt Báo kính chúc Quí vị Độc giả, Tác giả, Thân hữu, Thân chủ Năm Mới Ất Mùi 2015 An Lành, Thành Công, Tốt Đẹp.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.