Sự kiện và thời sự. Tin RFI của Pháp ngày 1-05-2019, “Nicolas Maduro chuẩn bị lên máy bay đậu sẵn để bay sang Cuba tị nạn nhưng vào giờ chót Matxcơva thuyết phục tổng thống Venezuela thay đổi ý định. Tuyên bố trên đây của ngoại trưởng Mỹ Mike Pompeo gián tiếp nhìn nhận áp lực mới nhất của Mỹ lôi kéo quân đội Venezuela ủng hộ đối lập, nhưng không mang lại kết quả mong muốn.”
Ap lực ngoại giao của Mỹ và hơn 50 nước ngoài muốn Venezuela thay đổi nhà cầm quyền cả tháng nay không kết quả. Còn lực lương đối lập của Venezuela không một tấc sắt trong tay, chỉ có tình yêu nước thương dân, ý chí muốn có một chánh quyền của dân, do dân, vì dân để có thể sống cuộc đời đáng sống đã đang cố làm bất cứ điều gì có thể và không từ bỏ cơ hội nào để lật đổ nhà cầm quyền Maduro độc tài, làm dân nghèo nước mạt, tước những quyền bất khả tương nhượng của người dân, thống trị nhân dân theo Chủ Nghĩa Xã Hội CS.
Sức mạnh của dân là do biểu tình biểu dương lực lượng trên toàn quốc và thuyết phục quân đội trở về với nhân dân, làm cuộc cách mạng lật đổ nhà cầm quyền để thành lập một chánh quyền mới của dân, do dân, vì dân. Dấu ấn sâu đậm mới đây của thế lực nhân dân là cuộc biểu tình nhân ngày lễ Lao Động 01 tháng 05. Sáng sớm ngày 30/04, dân biểu chủ tịch Quốc Hôi được lực lượng đối lập coi là lãnh tụ cuộc nổi dậy như tân tổng thống của Venezuela báo chí bên ngoài gọi là tổng thống tự phong, Ô. Juan Guaido xuất hiện trong một doanh trại quân đội ở thủ đô Caracas bên cạnh những người lính đeo băng xanh dương trên tay, màu biểu tượng của «Chiến dịch Tự do». Manuel Ricardo Cristopher Figuera, Giám đốc cơ quan công an chính trị Sebin đã ngả theo đối lập, trả tự do cho tù nhân chính trị Leopoldo Lopez, nhân vật chủ chốt chống chế độ Hugo Chavez trong thập niên 2000, cùng đứng cạnh Juan Guaido cũng như nhiều nhà đối lập khác được thả, chứng tỏ nhà cầm quyến Maduro lung lay, suy sụp.
Trước nội lực của lực lượng đối lập và áp lực của Washington, tổng thống Maduro bỏ dinh tổng thống chạy vào bộ Quốc Phòng. Theo tiết lộ của Ngoại Trưởng Mỹ Pompeo, Ô Maduro chuẩn bi đào tị sang Cuba. Nhưng TT Putin bảo ở lại chống cuộc cách mạng lật đổ. Putin Nga hậu CS và Tập cận Binh hiện CS hậu thuẫn cho Maduro vì Maduro từ lâu đã bằng lòng bán nhiều, rẻ dầu lửa và nhiều tài nguyên quí hiếm của đất nước Venezuela cho họ.
Theo thông tín viên của báo Pháp Le Monde ở Washington, thì từ sáng sớm 30/04, đích thân tổng thống Mỹ theo dõi diễn biến tình hình « từng phút một ». Cố vấn an ninh quốc gia John Bolton, trong một cuộc họp báo đột xuất, thúc giục những sĩ quan cao cấp, công chức nồng cốt của chế độ Maduro đã tiếp xúc với đối lập, phải hành động. Để gây sức ép tâm lý, cố vấn an ninh Mỹ đe dọa sử dụng «mọi biện pháp» tuy rằng Hoa Kỳ «vẫn ưu tiên cho giải pháp chính trị và không chủ trương đảo chính».
Theo các nguồn tin thông thạo ở Caracas, giám đốc công an chính trị Sebin là nhân vật cột trụ đầu tiên đi theo đối lập. Trước đó Tư lệnh không quân cũng từ chối tuân lệnh tổng thống Maduro oanh kích biểu tình, nhưng theo một viên chức Mỹ, tổng thống tự phong Juan Guaido khó mà thuyết phục được quân đội bỏ rơi Maduro vì từ lâu Maduro đã mua chuộc tướng tá bằng nhiều đặc quyền đặc lợi.
Sau khi tổng thống tự phong rời căn cứ quân sự ở ngoại ô Caracas, vệ binh trung thành với tổng thống Maduro nổ súng và cho xe bọc thép ủi vào đám đông gây thương tích cho 78 người.
Sau một ngày im lặng, tổng thống Maduro tuyên bố phá vỡ một mưu toan đảo chính. Trước đó, ngoại trưởng Venezuela tố cáo Bô Quốc Phòng và cố vấn an ninh Mỹ chủ mưu đảo chính, điều mà ông John Boton bác bỏ.
Đi vào phân tích. Cuộc đấu tranh của nhân dân Venezuela là cuộc cách mạng lật đổ nhà cầm quyền xã hội chủ nghĩa cộng sản độc tài thống trị toàn diện làm cho nước nghèo dân mạt, khổ sở trăm bề. Bản chất của cách mạng là lật đổ nhà cầm quyền để lập chế độ mới tốt hơn, chớ không phải cải cách hay cải tiến. Nếu chánh quyền Trump ở Mỹ cứ ỷ giàu, ỷ mạnh, làm tài khôn chủ trương và chỉ vẽ lực lượng đối lập Venezuela và lực lượng này làm một cuộc cách mạng uỷ nhiệm từ Mỹ, một cuộc cách mạng bất bạo động thì cuộc cách mạng lật đổ nhà cầm quyền Maduro sẽ rất khó nếu không muốn nói là không thể thành và sẽ bị nhà cầm quyền trả thù gíết hại, tù đày thê thảm. Nếu không thì cũng có thể bị Mỹ, TC, Nga dàn xếp cho quyền lợi của họ trên thiệt hại của nhân dân Venezuela. Có tin TT Trump có điện đàm thẳng với TT Putin của Nga.
Qui luật và bản chất của cách mạng là lật đổ nhà quyền bằng bạo lực, chớ không phải cải cách, cải tiến hay sửa đổi chánh quyền. Nhứt là nhà cầm quyền cộng sản, xã hội chủ nghĩa quan niệm địch và ta chiến đấu một mất một còn. Sách lược của CS không có chữ thoả hiệp như chánh trị Mỹ.
Kể cả Mỹ, nhân dân cả chục thuộc địa Anh lật đổ Thực dân Anh để giành lại tư do, dân chủ, độc lập cũng phải làm cuộc cách mạng bằng cuộc Chiến Tranh Độc Lập có máu, nước mắt, người chết, bi thương ,nhân, tài, vật lực tiêu tan nhiều năm, chớ đâu phải vì lời kêu gọi đấu tranh hoà dịu, bất bạo động đâu. Lịch sử cho thấy không có cuộc cách mạng nào không bạo lực.
Độc tài CS, độc tài xã hôi chủ nghĩa của Maduro còn gian ác, bóc lột tận xương tuỷ của dân, mà một số chanh trị gia, số phản chiến, thiên tả Mỹ ngồi trong phòng lạnh khuyên lực lượng đối lập, đối kháng Venezuela bất bạo động, hoà dịu trong cuộc cách mang chống Maduro là giả đạo đức, không tưởng, là xúi người khác chết, vào tù.
Cách mạng của Công Đoàn Đoàn Kết và nhân dân Ba Lan phải mất 9 năm trời với máu, mồ hôi nước mắt, tù đày, bị đánh đập, để đấu tranh trong lòng địch có buổi chiều của”Thoả thuận Tháng Tám” được ký kết, công đoàn được tự do, độc lập, không bị đảng, nhà nước khống chế. Một tiền lệ đầu tiên trong hệ thống công quyền CS. Cục gạch nêm Ba Lan của cái vòm ghotic CS của Đế quốc CS ở Đông Âu và Liên xô bị gỡ, kéo theo sự sụp đổ của Đế quốc CS Liên xô trải rộng từ Á Châu sang Âu Châu.
Nhìn lại dòng lịch sử thấy ”Thoả thuận Tháng Tám” giản dị và dễ dàng vậy. Chớ thực tế tình hình của cuộc đấu tranh về phía nhân dân vô cùng khó khăn nếu so tương quan lực lượng của người dân đấu tranh đối với nhà cầm quyền CS và đối với quốc tế. Đó là cuộc chiến giữa người lùn với người không lồ Goliath nói theo người Âu, là châu chấu chống xe nói theo người Việt. Thời nhân dân Ba Lan đấu tranh, các cường quốc còn tệ hơn bây giờ, co đầu rút cổ, bất động, miệng im đáng sợ, không dám giúp cho người Ba Lan vì sợ nhảy vào thì Liên xô sẽ phản ứng, chiến tranh nguyên tử có thể xảy ra. Nhưng người dân Ba Lan không vọng ngoại, mà biến đau thương thành hành động, không một tấc sắt trong tay nhưng lấy niềm tin tự do, dân chủ, công chính làm vũ khí để chống lại Đảng, Nhà nước CS binh hùng, tướng mạnh đã cướp đoạt những quyền bất khả tương nhượng của Con Người.. Người này ngã dưới dùi cui, lưỡi lê, họng súng của bạo quyền CS, người khác đứng ra, đứng lên tạo thành thế lực quần chúng. Thế lực người dân làm run tay súng công an, quân đội, làm rủn chí nhà cầm quyền CS và sau cùng là Bộ Chánh trị của Đảng CS Ba Lan. Quần chúng dài hơi hơn, mạnh bạo hơn, quần chúng thắng, đó là định luật của của đấu tranh, của cuộc cách mạng./.( VA)
Ap lực ngoại giao của Mỹ và hơn 50 nước ngoài muốn Venezuela thay đổi nhà cầm quyền cả tháng nay không kết quả. Còn lực lương đối lập của Venezuela không một tấc sắt trong tay, chỉ có tình yêu nước thương dân, ý chí muốn có một chánh quyền của dân, do dân, vì dân để có thể sống cuộc đời đáng sống đã đang cố làm bất cứ điều gì có thể và không từ bỏ cơ hội nào để lật đổ nhà cầm quyền Maduro độc tài, làm dân nghèo nước mạt, tước những quyền bất khả tương nhượng của người dân, thống trị nhân dân theo Chủ Nghĩa Xã Hội CS.
Sức mạnh của dân là do biểu tình biểu dương lực lượng trên toàn quốc và thuyết phục quân đội trở về với nhân dân, làm cuộc cách mạng lật đổ nhà cầm quyền để thành lập một chánh quyền mới của dân, do dân, vì dân. Dấu ấn sâu đậm mới đây của thế lực nhân dân là cuộc biểu tình nhân ngày lễ Lao Động 01 tháng 05. Sáng sớm ngày 30/04, dân biểu chủ tịch Quốc Hôi được lực lượng đối lập coi là lãnh tụ cuộc nổi dậy như tân tổng thống của Venezuela báo chí bên ngoài gọi là tổng thống tự phong, Ô. Juan Guaido xuất hiện trong một doanh trại quân đội ở thủ đô Caracas bên cạnh những người lính đeo băng xanh dương trên tay, màu biểu tượng của «Chiến dịch Tự do». Manuel Ricardo Cristopher Figuera, Giám đốc cơ quan công an chính trị Sebin đã ngả theo đối lập, trả tự do cho tù nhân chính trị Leopoldo Lopez, nhân vật chủ chốt chống chế độ Hugo Chavez trong thập niên 2000, cùng đứng cạnh Juan Guaido cũng như nhiều nhà đối lập khác được thả, chứng tỏ nhà cầm quyến Maduro lung lay, suy sụp.
Trước nội lực của lực lượng đối lập và áp lực của Washington, tổng thống Maduro bỏ dinh tổng thống chạy vào bộ Quốc Phòng. Theo tiết lộ của Ngoại Trưởng Mỹ Pompeo, Ô Maduro chuẩn bi đào tị sang Cuba. Nhưng TT Putin bảo ở lại chống cuộc cách mạng lật đổ. Putin Nga hậu CS và Tập cận Binh hiện CS hậu thuẫn cho Maduro vì Maduro từ lâu đã bằng lòng bán nhiều, rẻ dầu lửa và nhiều tài nguyên quí hiếm của đất nước Venezuela cho họ.
Theo thông tín viên của báo Pháp Le Monde ở Washington, thì từ sáng sớm 30/04, đích thân tổng thống Mỹ theo dõi diễn biến tình hình « từng phút một ». Cố vấn an ninh quốc gia John Bolton, trong một cuộc họp báo đột xuất, thúc giục những sĩ quan cao cấp, công chức nồng cốt của chế độ Maduro đã tiếp xúc với đối lập, phải hành động. Để gây sức ép tâm lý, cố vấn an ninh Mỹ đe dọa sử dụng «mọi biện pháp» tuy rằng Hoa Kỳ «vẫn ưu tiên cho giải pháp chính trị và không chủ trương đảo chính».
Theo các nguồn tin thông thạo ở Caracas, giám đốc công an chính trị Sebin là nhân vật cột trụ đầu tiên đi theo đối lập. Trước đó Tư lệnh không quân cũng từ chối tuân lệnh tổng thống Maduro oanh kích biểu tình, nhưng theo một viên chức Mỹ, tổng thống tự phong Juan Guaido khó mà thuyết phục được quân đội bỏ rơi Maduro vì từ lâu Maduro đã mua chuộc tướng tá bằng nhiều đặc quyền đặc lợi.
Sau khi tổng thống tự phong rời căn cứ quân sự ở ngoại ô Caracas, vệ binh trung thành với tổng thống Maduro nổ súng và cho xe bọc thép ủi vào đám đông gây thương tích cho 78 người.
Sau một ngày im lặng, tổng thống Maduro tuyên bố phá vỡ một mưu toan đảo chính. Trước đó, ngoại trưởng Venezuela tố cáo Bô Quốc Phòng và cố vấn an ninh Mỹ chủ mưu đảo chính, điều mà ông John Boton bác bỏ.
Đi vào phân tích. Cuộc đấu tranh của nhân dân Venezuela là cuộc cách mạng lật đổ nhà cầm quyền xã hội chủ nghĩa cộng sản độc tài thống trị toàn diện làm cho nước nghèo dân mạt, khổ sở trăm bề. Bản chất của cách mạng là lật đổ nhà cầm quyền để lập chế độ mới tốt hơn, chớ không phải cải cách hay cải tiến. Nếu chánh quyền Trump ở Mỹ cứ ỷ giàu, ỷ mạnh, làm tài khôn chủ trương và chỉ vẽ lực lượng đối lập Venezuela và lực lượng này làm một cuộc cách mạng uỷ nhiệm từ Mỹ, một cuộc cách mạng bất bạo động thì cuộc cách mạng lật đổ nhà cầm quyền Maduro sẽ rất khó nếu không muốn nói là không thể thành và sẽ bị nhà cầm quyền trả thù gíết hại, tù đày thê thảm. Nếu không thì cũng có thể bị Mỹ, TC, Nga dàn xếp cho quyền lợi của họ trên thiệt hại của nhân dân Venezuela. Có tin TT Trump có điện đàm thẳng với TT Putin của Nga.
Qui luật và bản chất của cách mạng là lật đổ nhà quyền bằng bạo lực, chớ không phải cải cách, cải tiến hay sửa đổi chánh quyền. Nhứt là nhà cầm quyền cộng sản, xã hội chủ nghĩa quan niệm địch và ta chiến đấu một mất một còn. Sách lược của CS không có chữ thoả hiệp như chánh trị Mỹ.
Kể cả Mỹ, nhân dân cả chục thuộc địa Anh lật đổ Thực dân Anh để giành lại tư do, dân chủ, độc lập cũng phải làm cuộc cách mạng bằng cuộc Chiến Tranh Độc Lập có máu, nước mắt, người chết, bi thương ,nhân, tài, vật lực tiêu tan nhiều năm, chớ đâu phải vì lời kêu gọi đấu tranh hoà dịu, bất bạo động đâu. Lịch sử cho thấy không có cuộc cách mạng nào không bạo lực.
Độc tài CS, độc tài xã hôi chủ nghĩa của Maduro còn gian ác, bóc lột tận xương tuỷ của dân, mà một số chanh trị gia, số phản chiến, thiên tả Mỹ ngồi trong phòng lạnh khuyên lực lượng đối lập, đối kháng Venezuela bất bạo động, hoà dịu trong cuộc cách mang chống Maduro là giả đạo đức, không tưởng, là xúi người khác chết, vào tù.
Cách mạng của Công Đoàn Đoàn Kết và nhân dân Ba Lan phải mất 9 năm trời với máu, mồ hôi nước mắt, tù đày, bị đánh đập, để đấu tranh trong lòng địch có buổi chiều của”Thoả thuận Tháng Tám” được ký kết, công đoàn được tự do, độc lập, không bị đảng, nhà nước khống chế. Một tiền lệ đầu tiên trong hệ thống công quyền CS. Cục gạch nêm Ba Lan của cái vòm ghotic CS của Đế quốc CS ở Đông Âu và Liên xô bị gỡ, kéo theo sự sụp đổ của Đế quốc CS Liên xô trải rộng từ Á Châu sang Âu Châu.
Nhìn lại dòng lịch sử thấy ”Thoả thuận Tháng Tám” giản dị và dễ dàng vậy. Chớ thực tế tình hình của cuộc đấu tranh về phía nhân dân vô cùng khó khăn nếu so tương quan lực lượng của người dân đấu tranh đối với nhà cầm quyền CS và đối với quốc tế. Đó là cuộc chiến giữa người lùn với người không lồ Goliath nói theo người Âu, là châu chấu chống xe nói theo người Việt. Thời nhân dân Ba Lan đấu tranh, các cường quốc còn tệ hơn bây giờ, co đầu rút cổ, bất động, miệng im đáng sợ, không dám giúp cho người Ba Lan vì sợ nhảy vào thì Liên xô sẽ phản ứng, chiến tranh nguyên tử có thể xảy ra. Nhưng người dân Ba Lan không vọng ngoại, mà biến đau thương thành hành động, không một tấc sắt trong tay nhưng lấy niềm tin tự do, dân chủ, công chính làm vũ khí để chống lại Đảng, Nhà nước CS binh hùng, tướng mạnh đã cướp đoạt những quyền bất khả tương nhượng của Con Người.. Người này ngã dưới dùi cui, lưỡi lê, họng súng của bạo quyền CS, người khác đứng ra, đứng lên tạo thành thế lực quần chúng. Thế lực người dân làm run tay súng công an, quân đội, làm rủn chí nhà cầm quyền CS và sau cùng là Bộ Chánh trị của Đảng CS Ba Lan. Quần chúng dài hơi hơn, mạnh bạo hơn, quần chúng thắng, đó là định luật của của đấu tranh, của cuộc cách mạng./.( VA)
Gửi ý kiến của bạn