Hôm nay,  

Nhật Ký "Cấm Túc" Tuần 25

10/09/202017:09:00(Xem: 3228)

Thứ hai 31 tháng 8


Cả mùa hè dài hơn bình thường, "ẩn náu" quarantine ở nhà tránh đại dịch, Nicole McWilliam, 11 tuổi, ở Cypress, Texas, đã biết cách đem lại niềm vui không những chỉ cho gia đình em, cho cả những người hàng xóm chung quanh..


Hình ảnh những hòn đá nhỏ đẹp được sơn phết đủ màu ở Ireland (quê ngoại) vẫn nằm đâu đó trong ký ức của Nicole. Nên những ngày cấm túc ở nhà, Nicole đã dùng cọ sơn phết những viên đá bằng nắm tay người lớn.

 Đúng như một câu nói được truyền miệng ngàn xưa của người Việt Nam "Lụa không hồ như Cô không phấn", những viên đá vô hồn màu nâu, xám, đen ... được phủ một lớp sơn lên trở nên rực rỡ, đầy sinh khí, đẹp hẳn ra. Gần nửa năm quanh quẩn ở nhà vì đại dịch, Nicole đã lượm đá quanh khu vực em ở và "trang điểm" cho từng viên.


Nicole đem mười viên đá đã được "tô son điểm phấn" ra đặt ở công viên gần nhà. Những người sống trong khu vự , đi bộ trong vùng trong thời gian cấm túc, thấy "con sâu làm bằng đá” đầu tiên của Nicole trông khá vui mắt. Họ về nhà, cũng sơn phết cho đá cuội quanh nhà, rồi đem ra đặt cạnh "con sâu đá" của Nicole.


Nicole chỉ mong có khoảng 100 viên đá được tô son vẽ phấn đặt ở cái công viên nhỏ xíu trong khu nhà gia đình em đang ở. Không ngờ, sau gần nửa năm cấm túc(vừa bị ép buộc, vừa tự nguyện vì sợ Coronavirus len lỏi vào nhà), công viên nhỏ gần nhà  em có hơn 800 viên đá đã được trang điểm , đem về màu sắc, và sức sống giữa mùa đại dịch. 


<p>What started out as a creative, fun way to uplift Texas families in the pandemic has made international headlines 5,000 miles away, in Scotland.  A Cypress family discovered a way to bring a neighborhood</p>blank


Những viên đá vô hồn được khoác lên một lớp sơn bên ngoài, che đi được vẻ xù xì, và che được cả màu xám, đen của đá, và của cả đại dịch.


Nicole McWilliam đã góp một bàn tay vào việc làm giảm bớt nỗi bi quan , trầm cảm của rất nhiều người ở một khu phố thuộc Cypress, Texas  sau nửa năm phải sống với kẻ thù vô hình Coronavirus.


Thứ ba 1 tháng 9


Câu ca dao Việt Nam "Yêu nhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội mấy đèo cũng qua" được cô Sarah Archer ở Boston, Massachusetts minh họa rõ ràng mặc dù cô không biết tiếng Việt.


Sarah and Christian đang tạm thời chịu cảnh Ngưu Lang Chức Nữ khi Christian qua làm việc ở Thụy Sĩ dài hạn. Vì đại dịch cúm Tàu, lệnh "cấm túc" ban hành ở Mỹ vào trung tuần tháng 3/2020 năm nay , tưởng là chỉ có hai tuần, nhưng hai tuần thành sáu tuần, rồi sáu tuần thành sáu tháng. Tệ hại hơn nữa là việc đóng cửa biên giới giữa các quốc gia, ai ở đâu ở yên đó, "nội bất xuất, ngoại bất nhập".


Đến cuối tháng, không may Mỹ vẫn liên tục dẫn đầu về cả con số bệnh nhân, và tử vong vì COVID-19, người Mỹ bị"cấm cửa" ở đa số các nước trên thế giới. 

Sarah quyết định "yêu nhau mấy... nước cũng phải vượt qua". Từ Bắc Mỹ, vào trung tuần tháng 7,  Sarah bay qua Serbia ở Nam Âu (một trong 11 quốc gia mở cửa chào đón người mang US passport như bình thường, không cần phải trải qua hai tuần cách ly ở khách sạn cạnh phi trường.)


Từ Thụy Sĩ, Christian cũng bay qua Serbia, (một quốc gia nhỏ ở phía Nam Châu Âu, thuộc thế giới thứ hai - tên gọi các nước nhỏ tách ra từ Liên bang Xô Viết khi Cộng sản Đông Âu tan vỡ) 

 

Ngưu Lang, Chức Nữ của thế kỷ 21 gặp nhau ở phi trường Serbia, thuê một chiếc xe, lái xuyên biên giới Serbia - Croatia. 

Croatia cho phép người Mỹ nhập cảnh với điều kiện dễ dàng: chỉ cần có xét nghiệm COVID-19 âm tính. 


Vào trung tuần tháng 7, Croatia vừa mới được đưa ra khỏi danh sách "risk countries" của Thụy Sĩ. Tất cả hành khách đến từ các chuyến bay của hàng không Croatia đều được vào Thụy Sĩ.


Nhờ thế, Christian và Sarah -"Ngưu Lang Chức Nữ thời COVID-19"- đoàn tụ ở Croatia vào trung tuần tháng 7 dương lịch mà không cần cầu ô thước. 

Nhưng cũng phải đợi đến  ngày đầu tiên của tháng 8, hết hạn "self quarantine", Sarah mới thật sự được tung tăng trên đường phố Thụy Sĩ với Christian.


blank

 Sarah and Christian in Switzerland -Courtesy of Sarah Archer - Instagram


Nhờ có hai chuyến bay, và một chiếc xe thuê lái xuyên biên giới của hai nước nhỏ của Châu Âu: Serbia và Croatia (ly khai từ Liên bang Xô Viết khi CS Đông Âu sụp đổ)  suốt bảy tiếng đồng hồ, một đêm "ngủ đổ" ở Croatia, Chức Nữ Sarah đã vượt không những núi, đèo, sông, mà cả Đại Tây Dương để được gặp Ngưu Lang Christian.


Ở một mặt nào đó, như sức mạnh của tình yêu chẳng hạn, Đông và Tây, xưa và nay cùng có điểm chung. Cũng như đại dịch cúm Tàu hiện nay  tương tự với đại dịch cúm Tây Ban Nha một thế kỷ trước.


Thứ tư 2 tháng 9


Hôm nay là rằm tháng 7, lễ Vu Lan theo truyền thống của người Việt Nam.

Thông thường, mọi người đều được cài hoa hồng đỏ (nếu còn đủ cả hai đấng sinh thành), hoa hồng (nếu chỉ còn một trong hai thân sinh), và không may phải cài hoa hồng  trắng nếu không may cha mẹ đã về với hạc nội mây ngàn. Năm nay, vì Coronavirus, cả hoa và Mẹ đều chỉ nằm trong tâm tưởng.


Thời đại dịch, lời cầu nguyện trong tâm tưởng hàng ngày gởi đến cho cha mẹ nhiều hơn. Còn tại thế hay đã khuất bóng, hẳn là các đấng sinh thành cũng cần lời cầu nguyện. Và đó là cách báo hiếu hiệu quả nhất gởi đến cho ba mẹ khi rất nhiều người trong chúng ta không được đến Chùa để được cài hoa hồng tươi trong không gian thanh thoát hương trầm, không được về ôm Mẹ để thấy mình luôn luôn hạnh phúc, bình yên.


blank


Từ tận lòng thành, xin được gởi đến những nụ hồng tươi thắm nhất cho Mẹ của chúng tôi, cùng tất cả những bà Mẹ Việt Nam đã chịu nhiều gian khổ trong suốt chiều dài cuộc chiến, và những nhọc nhằn, vất vả của bà Tú Xương trong hơn một thập niên sau chiến tranh :


"Quanh năm buôn bán ở mom sông

Nuôi đủ năm con với một chồng"


Cầu mong Coronavirus không thể làm hại tất cả các bà mẹ đủ mọi màu da trên thế giới 


Thứ năm 3 tháng 9


Vào đầu tháng 9, trong khi đi chợ, đi mua sắm ở bất cứ cửa tiệm nào, người ta cũng thấy đủ các loại kẹo, đồ trang trí Halloween vào ngày cuối cùng của tháng mười, một  lễ hội không chính thức (vì chỉ kéo dài lúc mặt trời lặn đến lúc nửa đêm, và người đi làm không được nghỉ). Nhưng cũng là một dịp tụ tập đông người, nên từ hôm nay, chính quyền địa phương ở nhiều quận hạt đã bắt đầu ra thông báo  cấm phát kẹo cho con nít như truyền thống của người Mỹ. 


Bộ phận lo về sức khỏe cộng đồng của Quận hạt Los Angeles (nơi bị đại dịch hoành hành nhiều nhất California) còn cấm luôn cả việc phát kẹo từ xe, thay vì từ cửa nhà.


Tính đến tuần lễ đầu của tháng Los Angeles đã có hơn sáu ngàn người bị Coronavirus lấy mất cuộc đời,và vẫn còn gần một phần tư triệu người dương tính với cúm Vũ Hán nên chẳng ai ngạc nhiên khi Los Angeles còn cấm luôn cả việc trang trí mặt tiền của nhà thành một biểu tượng của ngày lễ ma quỷ để ngăn chận việc tụ họp, không giữ được khoảng cách an toàn hai mét , tạo thêm bệnh nhân COVID-19, vô tình gởi lời mời "người ơi người ở đừng về" đến Coronavirus.


Đặc trưng của lễ hội Halloween là màu đen, thần chết, và bia mộ. Những thứ đó từ khi cúm Tàu lan tỏa khắp thế giới, người ta phải đối diện, nghe thấy hàng ngày.


Đâu có cần phải hóa trang thành những biểu tượng đó vào ngày cuối cùng của tháng 10 năm nay. Và điều kinh khủng nhất là vì tụ tập đông người vào dịp Halloween, khả năng có thêm nhiều người nhiễm Coronavirus , và cả việc thần chết đến thăm nhà ai đó sớm hơn rất cao.


Thứ sáu 4 tháng 9


Là một nhân viên cao cấp của ngành quảng cáo kỹ thuật (digital advertising executive), Brian Schwartz không thể tưởng tượng là minh bị mất việc vì đại dịch cúm Tàu. Những ngày ở nhà, chưa tìm được việc khác trong tình hình kinh tế khó khăn khắp mọi nơi thời đại dịch, Brian nhận ra một số người hàng xóm đã cao tuổi của mình đã bị đại dịch cúm Vũ Hán hủy hoại cuộc sống nhiều hơn anh tưởng.

Họ không dám ra khỏi nhà, vì nếu bị nhiễm Coronavirus, cái chết đến với họ rất nhanh, cơ hội bình phục hầu như không có. Sân cỏ nhà họ hoang phế, tiêu điều vì thiếu bàn tay chăm sóc.


Brian lôi máy cắt cỏ ra, tự nguyện đến cắt cỏ cho nhà của những cựu chiến binh Hoa kỳ ở trong xóm. Qua khung cửa kính, anh nhìn thấy những khuôn mặt rạng rỡ, những ngón tay cái giơ lên , cảm kích, biết ơn sự giúp đỡ của người hàng xóm còn trong độ tuổi 30s.


Đọc được những ánh mắt hài lòng khi nhìn thấy bãi cỏ đã được cắt tỉa ngay ngắn, cẩn thận, lại được dọn dẹp cẩn thận. Brian quyết định mở ra dịch vụ cắt cỏ trong một thành phố nhỏ ở New Jersey, nơi anh sống, có cái tên rất cụ thể “I Want to Mow Your Lawn".


blank

 Courtesy of Brian Schwartz


Tinh thần trách nhiệm, và năng khiếu marketing của Brian đã giúp nghề tay trái, dịch vụ cắt cỏ của anh phát triển nhanh chóng. Tiếng lành đồn xa, càng ngày Brian càng có nhiều khách hàng. Anh mua thêm máy cắt cỏ, và thuê  hai người bạn thời Trung học, cũng bị mất việc vì đại dịch. Chỉ trong vòng hai tháng, “I Want to Mow Your Lawn" mở rộng dịch vụ của họ từ phạm vi của thành phố lên đến bốn quận hạt ( Passaic County, Morris County, Bergen County & Essex County) của tiểu bang New Jersey.


Ba người bạn thời Trung học, chuyển từ lao động trí óc qua lao động chân tay dễ dàng, hồn nhiên như thời còn đi học.   Họ cùng cảm thấy "The grass is greener when you mow it" đúng ở  cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.


Brian Schwartz đã biết cách "thà bật một que diêm còn hơn ngồi nguyền rủa bóng tối". 


Thứ bảy 5 tháng 9


Đám cưới thường là là ngày vui nhất đời người nhưng ở thời đại dịch, có những đám cưới biến thành cơn ác mộng lớn nhất đời người (the worst nightmare) chẳng hạn một đám cưới vào ngày 7 tháng 8 năm 2020 ở Millinocket, tiểu bang Maine nhỏ xíu thuộc miền Đông Bắc Hoa kỳ đã tạo ra 147 bệnh nhân COVID-19 mới , trong đó có 3 người đã từ trần.


Phát ngôn viên Robert Long của Trung tâm Kiểm Soát và Phòng ngừa Dịch bệnh Maine(CDC of ME) đã kể lại hành trình của Coronavirus xuất phát từ một đám cưới chỉ có 62 khách mời để các cô dâu chú rể sắp có đám cưới rút kinh nghiệm.


Hôn lễ bắt đầu ở Thánh đường của Tri Town Baptist Church. Ngay sau đó, tất cả khách mời được mời đến dự tiệc buổi trưa ở Big Moose Inn, nằm ở giữa hai hồ nước thiên nhiên rất thơ mộng Ambajejus và Millinocket.


Lần lượt từng khách mời được kiểm tra thân nhiệt trước khi vào dự tiệc cưới. Lúc đầu mọi người còn mang khẩu trang, nhưng vì dự tiệc, tháo face mask ra để ăn uống, lúc ra về chỉ có một vài người còn có khẩu trang trên mặt  


Một trong những người khách dự tiệc cưới làm việc ở nhà tù của York County ở Alfred, Maine, đưa đến hậu quả có thêm 72 nạn nhân mới nhiễm COVID-19, trong số đó là 46 tù nhân, 19 nhân viên nhà tù và 7 thân nhân của của họ.

Tưởng cũng nên biết nhà tù cách nơi tổ chức tiệc cưới hơn 220 miles (tương đương 354km), và cuộc bùng phát dịch bệnh ở nhà tù xảy ra vào ngày 21 tháng 8, đúng hai tuần sau ngày đám cưới 


Một người khách khác dự tiệc cưới đem mầm bệnh về nhà, truyền qua cho một thân nhân đang làm việc ở trung tân dưỡng bệnh Maplecrest Rehabilitation & Living Center thuộc thành phố Madison, Maine;  tạo thêm  16 nạn nhân mới của đại dịch cúm Tàu . 


Buồn hơn hết là cụ bà Theresa Dentremont, 83 tuổi, mặc dù không đến dự đám cưới, không hề ra khỏi nhà từ khi có lệnh cấm túc vào giữa tháng 3 năm nay, nhưng bị một người cháu đi dự đám cưới, mang theo Coronavirus về nhà, xâm nhập vào thân thể và chấm dứt cuộc đời của cụ một cách nhanh chóng.


Giải thích về "dây chuyền" tai hại, chết người này, Bác sĩ Giám đốc CDC của tiểu bang Maine đã cho biết:

"Covid-19 là như thế , bạn mở một ống kim tuyến ở Millinocket, trong vòng hai tuần, bạn thấy những hạt kim tuyến đó xuất hiện ở một nhà tù ở York. Một mức độ lan lan truyền nhanh chóng, âm thầm và rất hiệu quả".


Cô dâu chú rể, và nơi tổ chức tiệc cưới còn bị phạt một số tiền lớn vì vi phạm luật lệ thời COVID-19 của tiểu bang, mời đến 62 khách, trong khi Maine chỉ cho phép tối đa  50 người được tụ họp.


Nếu nhận được một lời mời tham dự tiệc tùng dù chỉ có 10 người, trong lúc chưa có vaccine, chắc chắn câu trả lời của chúng tôi rất Mỹ "thank you for thinking of me, but the answer is no, a big no no" 

   

Chủ Nhật 6  tháng 9


Leslie Bailey đã ở trong nghề dạy học hơn 16 năm, và đang bước vào năm thứ bảy ở trường Legacy Elementary School thuộc thành phố Bossier, Louisiana. Đây là một trường Tiểu học đặc biệt, đa số các em học sinh bị khiếm khuyết về thính giác, không thể nghe được như người bình thường.

Vì không thể nghe, học trò của Leslie được  rất giỏi trong việc "đọc" lời nói từ chuyển động của hai bờ môi của người đối diện.


Đại dịch xảy ra, tất cả mọi người phải mang face mask. Các em học sinh bắt đầu niên khóa 2020-2021 với chiếc khẩu trang che kín nửa khuôn mặt. Học trò của Leslie không thể tiếp thu được lời giảng, không hiểu người đối diện muốn nói gì nếu các em không đọc được sự chuyển động trên môi của họ.


Cô giáo yêu nghề, yêu học trò, ngồi cặm cụi may những chiếc khẩu trang có phần che miệng trong suốt để giúp các em không bị cô lập bởi đời sống trong thời đại dịch.

Dù học qua màn hình online từ nhà, hay học ngay trong lớp, các em đều phải đọc được bờ môi của thầy cô giáo. Nên những chiếc khẩu trang home made của Mrs. Bailey được học trò đón nhận với hạnh phúc lớn lao .


Một trong những học trò của Leslie là Baleigh Berry, 9 tuổi, rất vui vì em và các bạn trong lớp được phát một cái khẩu trang có "clear vinyl window" để người khác có thể thấy những di động của hai bờ môi, không có trở ngại trong việc học hành, giao tiếp.


blankblank

Courtesy of Shena Berry (Baleigh’s Mom) and abcnews/GMA


Khi Mẹ của Baleigh đón con từ trường , sau ngày đầu tiên của niên học mới, bà thấy nụ cười hạnh phúc, cùng ánh mắt rạng rỡ của cô bé sau chiếc khẩu trang đặc biệt dành cho người khiếm thính. Niềm vui của người Mẹ còn cao hơn cả niềm vui của cô giáo và học trò cộng lại.


Niềm vui lớn nhiều khi chỉ đơn giản tạo thành từ tấm lòng và sự quan tâm hàng ngày dành cho người khác.


Nguyễn Trần Diệu Hương

Đầu tháng 9/2020

(Như một viên đá gởi từ Santa Clara qua Cypress cho chị  VQTT Vi- NQK 10)


Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong bóng tối dày đặc, dọ dẫm từng bước một, hai tay vừa rờ vào hai bên vách hang động, vừa quơ qua quơ lại trước mặt, dù cố mở mắt lớn, chỉ thấy lờ mờ, nhiều ảo ảnh hơn là cảnh thật. Cảm giác bực bội vì đã trợt té làm văng mất ba lô, mất tất cả các dụng cụ, thực phẩm và nước uống cần thiết. Bối rối hơn nữa, đã rớt chiếc đèn bin cầm tay, mất luôn chiếc đèn bin lớn mang bên lưng và máy liên lạc vệ tinh có dự phòng sóng AM. Giờ đây, chỉ còn ít vật dụng tùy thân cất trong mấy túi quần, túi áo khoát và hoàn toàn mất phương hướng. Chỉ nhớ lời chỉ dẫn, hang động sẽ phải đi lên rồi mới trở xuống. Trang nghĩ, mình có thể thoát ra từ lối biển. Là một tay bơi có hạng, nàng không sợ.
Cô người Nha Trang, lớn lên và đi học ở đó. Cô sinh trưởng trong một gia đình gia giáo, mẹ cô đi dậy học, ông thân cô cũng là hiệu trưởng một trường trung học lớn ở Phú Yên. Năm 22 tuổi, cô học năm cuối đại học văn khoa Huế thì gặp gỡ chú Hiếu trong một dịp hội thảo sinh viên do các biến động thời cuộc miền Trung bắt đầu nhen nhúm. Chú Hiếu lúc đó đang theo cao học luật. Họ thành đôi bạn tâm giao tuổi trẻ, sau thành đôi uyên ương. Ba năm sau khi Trang vừa 25 tuổi, Hiếu đã nhậm chức chánh án tòa thượng thẩm.
Nhà trẻ kế bên bệnh xá. Trong góc một trại giam. Nhà trẻ có sáu đứa con nít. Bệnh xá có mấy bệnh nhân già. Coi bệnh xá là một tù nam nguyên là y tá ngoài đời. Coi nhà trẻ là một tù nữ án chung thân. Coi cả hai nơi ấy là một công an mà mọi người vẫn gọi là bác sĩ! Sáu đứa con nít đều là con hoang. Mẹ chúng nó là nữ tù bên khu B, đừng hỏi cha chúng đâu vì chúng sẽ không biết trả lời thế nào. Cũng đừng bao giờ hỏi mẹ chúng nó về chuyện ấy vì rằng đó là chuyện riêng và cũng là những chuyện rất khó trả lời. Thảng hoặc có ai đó được nghe kể thì lại là những chuyện rất tình tiết ly kỳ lâm ly bi đát… chuyện nào cũng lạ, chuyện nào cũng hay
Thăm nuôi năm thứ mười: trại Z30D Hàm Tân, dưới chân núi Mây Tào, Bình Tuy. Cuối năm 1985, mấy trăm người tù chính trị, trong đó có cánh nhà văn nhà báo, được chuyển từ trại Gia Trung về đây. Hồi mới chuyển về, lần thăm nuôi đầu, còn ở bên K1, đường sá dễ đi hơn. Cảnh trí quanh trại tù nặng phần trình diễn, thiết trí kiểu cung đình, có nhà lục giác, bát giác, hồ sen, giả sơn... Để có được cảnh trí này, hàng ngàn người tù đã phải ngâm mình dưới nước, chôn cây, đẽo đá suốt ngày đêm không nghỉ. Đổi vào K2, tấm màn hoa hòe được lật sang mặt trái: những dãy nhà tranh dột nát, xiêu vẹo. Chuyến xe chở người đi thăm nuôi rẽ vào một con đường ngoằn nghoèo, lầy lội, dừng lại ở một trạm kiểm soát phía ngoài, làm thủ tục giấy tờ. Xong, còn phải tự mang xách đồ đạc, theo đường mòn vào sâu giữa rừng, khoảng trên hai cây số.
Ông Hải đứng trước của nhà khá lâu. Phân vân không biết nên mở cửa vào hay tiếp tục đi. Tâm trạng nhục nhã đã ngui ngoai từ lúc nghe tiếng chim lạ hót, giờ đây, tràn ngập trở lại. Ông không biết phải làm gì, đối phó ra sao với bà vợ béo phì và nóng nảy không kiểm soát được những hành động thô bạo.
Vuốt lại tấm khăn trải giường cho thẳng. Xoay chiếc gối cho ngay ngắn. Xong xuôi, hắn đứng thẳng người, nhìn chiếc giường kê sát vách tường. Có cái gì đó thật mảnh, như sợi chỉ, xuyên qua trái tim. Hắn vuốt nhẹ bàn tay lên mặt nệm. Cảm giác tê tê bám lên những đầu ngón tay. Nệm giường thẳng thớm, nhưng vết trũng chỗ nằm của một thân thể mềm mại vẫn hiện rõ trong trí. Hắn nuốt nước bọt, nhìn qua cái bàn nhỏ phía đầu giường. Một cuốn sách nằm ngay ngắn trên mặt bàn. Một tờ giấy cài phía trong đánh dấu chỗ đang đọc. Hắn xoay cuốn sách xem cái tựa. Tác phẩm dịch sang tiếng Việt của một nhà văn Pháp. Cái va li màu hồng nằm sát vách tường, phía chân giường. Hắn hít không khí căn phòng vào đầy lồng ngực. Thoáng hương lạ dịu dàng lan man khứu giác. Mùi hương rất quen, như mùi hương của tóc.
Biết bao nhiêu bài viết về Mẹ, công ơn sinh thành, hy sinh của người Mẹ vào ngày lễ Mẹ, nhưng hôm nay là ngày Father’s Day, ngày của CHA, tôi tìm mãi chỉ được một vài bài đếm trên đầu ngón tay thôi. Tại sao vậy?
Hôm nay giống như một ngày tựu trường. Đơn giản, vắng một thời gian không ngồi ở lớp học, nay trở lại, thế là tựu trường. Ngày còn bé, mỗi lần nghỉ hè xong, lên lớp mới, trong lòng vừa hồi hộp vừa vui sướng. Có bao nhiêu chuyện để dành chờ gặp bạn là kể tíu tít. Nhưng bên cạnh đó là nỗi lo khi sắp gặp các thầy cô mới… Mỗi năm đều có ngày tựu trường như vậy, nói chung là khá giống nhau, trong đời học sinh. Nhưng cái ngày tựu trường này thật quá khác. Người ta nhìn nhau không dám cười, không dám chào hỏi. Sự e dè này, dường như mỗi người đã được tập luyện qua một năm. Một năm “học chính trị” trong cái gọi là hội trường mà tiền thân là cái rạp hát.
Cái tên Michelin không xa lạ gì với chúng ta. Vỏ lốp chiếc xe tôi đang dùng cũng mang tên Michelin. Sao hai thứ chẳng có liên quan chi lại trùng tên. Nếu tôi nói chúng tuy hai mà một chắc mọi người sẽ ngây người tưởng tôi… phiếm.
Phi là một người bạn đạt được những điều trong đời mà biết bao người không có. Là một tấm gương sống sao cho ra sống để chết đi không có gì hối tiếc. Là một niềm hy vọng cho sự tử tế vốn ngày càng trở nên xa xỉ ở nước Mỹ mà tôi đang tiếp tục sống.
Có một lần đó thầy kể lại chuyện rằng, thầy có một phật tử chăm chỉ tu học, đã hơn 10 năm, theo thầy đi khắp nơi, qua nhiều đạo tràng, chuyên tu chuyên nghe rất thành kính. Nhưng có một lần đó phật tử đứng gần thầy, nghe thầy giảng về phát bồ đề tâm, sau thầy có đặt một vài câu hỏi kiểm tra coi thính chúng hiểu bài tới đâu? Cô vội xua xua tay, “bạch thầy, những điều thầy giảng, con hiểu hết, con hiểu hết mà. Con nhớ nhập tâm. Nhưng đừng, thầy đừng có hỏi, bị là con không biết trả lời làm sao đâu.” Có lẽ là cô hiểu ý mà cô chưa sẵn sàng hệ thống sắp xếp thứ tự lại các ý tưởng.
Ở xứ ấy, người ta ngủ đến trưa mới dậy. Chàng nhớ thế khi nghĩ về mùa xuân, mùa hạ, mùa thu khi còn bé, mỗi lần nghĩ thế, đều lấy làm ngạc nhiên, và lấy làm ngạc nhiên về sự ngạc nhiên ấy. Thế mà giữa một thành phố châu Âu, chàng lại gặp chúng. Trên nền tường trắng và mặt biển xanh, giữa những màu xanh và trắng, chỉ hai màu ấy, đôi khi xanh và đỏ, chàng gặp lại chúng, hồ hởi, tưng bừng, nó và chàng như hai thằng bạn thời mặc quần xà lỏn nay gặp nhau
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.