Hôm nay,  

Đi Xem Huế - Sàigòn - Hànội

16/01/200800:00:00(Xem: 9689)

Thực tế, nếu chỉ nói hay viết về một chương trình ca vũ nhạc kịch với những giọng ca điêu luyện hay các điệu vũ quyến rũ, và ngay cả màn thoại kịch đầy tiếng cười... cũng chỉ là những phê bình hay ca tụng tẻ nhạt về phương diện nghệ thuật, không đóng góp được nhiều cho kho tàng văn hóa dân tộc. Ngược lại, một số bài viết có tính chất quảng cáo thương mại, nhằm lôi cuốn người xem, để làm giầu thêm cho người tổ chức, đôi khi, lại phản nghệ thuật, không cần biết việc lừa gạt giới thưởng ngoạn sẽ đem lại tai hại như thế nào trong sự tham gia của quần chúng vào việc phát triển nghệ thuật dân tộc.

Cứ theo các thợ viết này, hầu như chương trình nào cũng có những nét để ca tụng: sân khấu hoành tráng, nguy nga; ca sĩ thiên tài với các giọng ca thiên phú, tuyệt vời, bất hủ, vượt thời gian, và vượt cả không gian luôn. Độc giả đã nhiều lần thấy xuất hiện trên báo chí những giọng ca "Khôi Nguyên", các "âm điệu Bạch Kim", các "tiếng hát vút cao trong khung trời nghệ thuật", bài hát làm "tan vỡ con tim của giới thưởng ngoạn", hoặc "giọng hát Phượng Hoàng, đã lồng lộng cất cánh bay cao, vượt lên trên tất cả những giọng ca tầm thường khác"... Từ những sự khuyếch đại kinh hoàng ấy, mà giới thưởng ngoạn văn nghệ thật sự đã thất vọng, và dần dần tách xa khỏi ảnh hưởng của các cuộc trình diễn văn nghệ, dù có hay không mang tính chất thương mại, làm nghèo đi phẩm chất và lượng Văn Nghệ sẵn có của dân tộc, nhất là tại các quốc gia Tự Do, nơi mà nền văn nghệ Việt Nam đang cố gắng vươn lên, tạo cho mình một chỗ đứng xứng đáng trong nền nghệ thuật quốc tế. 

Vì vậy, thật khó cho người viết khi phải diễn tả lại cảm xúc của mình trong lần xem trình diễn chương trình "Huế -Sàigon - Hà Nội" do Trung Tâm Thúy Nga Paris tổ chức tại Trung Tâm Trình Diễn Nghệ Thuật "La Terrace Theater" ở Long Beach. Bỏ qua vấn đề các giọng ca mới rất điêu luyện, màn kịch đầy ý nghĩa về sự hòa hợp Nam, Trung, Bắc, (vì những chi tiết đó chỉ là yếu tố căn bản trong các chương trình văn nghệ của Trung Tâm Thúy Nga Paris), người xem chỉ thấy bàng bạc trong mỗi bản nhạc chọn lọc những tình tứ quê hương, những đất đai gợi nhớ. Từ miền Bắc, người xem có dịp gặp lại Thăng Long thành, ngắm những tà áo học trò vừa thơ ngây vừa quyến rũ, và cầm trên tay cành họa Phượng gợi đầy hương mùa Hạ. Hình ảnh Nhà Thờ Hà Nội, và khung cửa kính mờ trong cơn mưa làm người viết liên tưởng đến những năm tuổi thơ, quần "soọc", áo khoác, tung tăng băng qua sân nhà thờ đến trường Dũng Lạc, rồi nhớ đến những cánh bướm to bằng cái quạt bay sập xè trên ngoại ô Quan Thánh, tiếng rì rầm của ve sầu yêu nhau trong vườn Bách Thảo, và chuồn chuồn tuổi thơ bay vì vèo qua mắt. Nghe các bản nhạc ấm áp, kỷ niệm ở đâu bỗng trùng trùng điệp điệp hiện về, làm người xem ngơ ngẩn. Hà Nội ơi! Nhớ về thành phố xa xôi, ánh đèn giăng mắc muôn nơi...

Rời Hà Nội, miền Bắc thân yêu, nơi chào đời ấm áp đến miền Nam, gạo trắng nước trong, những chiếc áo bà ba nõn nà, các đồng lúa chín vàng, thẳng cánh cò bay, và các cây cầu khỉ rung rinh. Rồi thân thiết nhất là Sàigon, "Sàigon, em ở đó" có tiếng rao đêm "Ai.. hột dịt lộn không"" có Hủ Tiếu "xực tắc", có cà phê "xây chừng", mãng cầu xiêm, và sầu riêng thơm từ trong nhà ra ngoài ngõ. Ôi! Tiếng ca ngào nghẹn, câu vọng cổ ngọt như mía hấp, giọng hò cắt ngang trái tim, muốn bổ đôi ra, như trái măng cụt có tới mấy trái tim nho nhỏ...

Nhưng, tất cả những xúc động, nôn nao ấy, không làm người xem rơi lệ, mà những giọt nước mắt đã trào ra khi về thăm Huế, Mậu Thân năm ấy... Huế đang vui với những tà áo trắng thì bỗng không ngờ, "Ầm!"  Huế nổ tung, Huế gẫy đôi như chiếc cầu kia. Khói lửa bốc lên! Khán giả lặng đi! Bao trái tim ngưng đập!

Huế áo trắng học trò thành Huế khăn tang, Huế giẫy dụa, Huế khóc nức nở bên những đống xương người, Huế gục xuống, Huế lặng đi, Huế Tan Nát, Huế nhìn các mớ tàn xương được bốc lên từ các cái hố khổng lồ chôn xác người. Ôi! Giọng ca não nuột, "xác nào là em tôi duới hố hầm này..." Cặp mắt thơ ngây của em tôi đã nhắm lại, cánh tay của em đã rời rã, đạn của Cộng Quân đã chấm dứt tuổi thơ của em, dao của Cộng Quân đã "giải phóng" em khỏi cuộc đời. Chắc trước khi nhắm mắt, em còn nghe tiếng cuốc bổ vào đầu nghe lạnh tanh, khô khốc,  hay tiếng súng lên đạn lách cách, hoặc tiếng hô "Bắn bỏ mẹ chúng nó đi" gào lên trong buổi sáng nào, Cộng Quân ào vào hùng hùng hổ hổ, xua, đuổi, bắn, giết, tiêu, diệt.. dưới danh  nghĩa "quân giải phóng".

Huế thơ mộng như thế, Huế tím đẹp như thế, Huế với tóc thề nõn nà như thế đã bị một lũ người không tim vùi, dập, đập, phá tan tành. Ôi, cho mãi đến ngàn sau, vết thương trong tim người xứ Huế vẫn còn nứt vỡ. Huế cố đô ơi! Ta thương em, thương những vết rong rêu của sử sách. Ta yêu em, yêu người tình cũ kỹ mà thủy chung. Ta hận lũ người kia đã vùi dập em không thương tiếc. Ta vùi đầu trong nước mắt. Ta nức nở trong nỗi căm thù. Ta hận ta không được băng bó các vết thương trong tim em lúc ấy. Chỉ mong một ngày ta về lại thăm em, người tình chung thủy không rời, và mong những dấu kỷ niệm của nghìn năm vẫn còn đó, mãi mãi không phai.

Ta cũng mong, một ngày ra Hoàng Sa và Trường Sa, không xa Huế lắm, để hôn lên những hòn đá mà ngày xưa, tổ tiên chúng ta, đã vun đắp bằng bao mồ hôi, máu lệ. Xương cốt của những người tiền nhiệm còn đâu đó, quanh hải đảo, trên đỉnh núi, hay ven bãi bờ. Hồn thiêng của các anh linh tử sĩ còn mãi mãi trên cao, nhìn ngắm giang sơn đất nước một giải hình chữ S mặn mà, mà chương trình Thúy Nga Paris đã lồng lộng giương cao trong một buổi chiều ấm áp.

Cám ơn Thúy Nga Paris đã tặng năm tiếng đồng hồ kỷ niệm vui ắp, buồn dâng. Cám ơn Thúy Nga Paris đã cho xem lại các hình ảnh khiếp hãi của Tết Mậu Thân. Cám ơn Thúy Nga Paris đã đem thông tin về Hoàng Sa và Trường Sa vào văn nghệ, để lớp trẻ mọi nơi hiểu thêm về lịch sử cha ông, mong thế hệ sau này sẽ đòi lại đuợc giang sơn gấm vóc. Cám ơn các nghệ sĩ, ca sĩ đã dồn tâm hồn trong tiếng ca, điệu vũ dân tộc, cho tim  chúng tôi, một buổi bỗng hồng lên, sôi sục sức sống và tình yêu quê hương. "Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời, người ơi!"

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
Cộng sản Việt Nam khoe có tự do tôn giáo ở Việt Nam, nhưng Hoa Kỳ và Thế giới nói “rất hạn chế”, tùy nơi và từng trường hợp. Tình trạng này đã giữ nguyên như thế trong những báo cáo trước đây của cả đôi bên. Nhưng tại sao Hoa Kỳ vẫn liệt Việt Nam vào danh sách phải “theo dõi đặc biệt”...
Đến giữa tháng 3 năm nay, hầu hết chúng ta đều thấy rõ, Donald Trump sẽ là ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng Hòa và Joe Biden là ứng cử viên tổng thống của Democrat. Ngoại trừ vấn đề đột ngột về sức khỏe hoặc tử vong, có lẽ sẽ không có thay đổi ngôi vị của hai ứng cử viên này. Hai lão ông suýt soát tuổi đời, cả hai bộ não đang đà thối hóa, cả hai khả năng quyết định đều đáng nghi ngờ. Hoa Kỳ nổi tiếng là đất nước của những người trẻ, đang phải chọn lựa một trong hai lão ông làm người lãnh đạo, chẳng phải là điều thiếu phù hợp hay sao? Trong lẽ bình thường để bù đắp sức nặng của tuổi tác, con đường đua tranh vào Tòa Bạch Ốc, cần phải có hai vị ứng cử viên phó tổng thống trẻ tuổi, được đa số ủng hộ, vì cơ hội khá lớn phải thay thế tổng thống trong nhiệm kỳ có thể xảy ra. Hơn nữa, sẽ là ứng cử viên tổng thống sau khi lão ông hết thời hạn bốn năm. Vị trí và vai trò của nhân vật phó này sẽ vô cùng quan trọng trong lần tranh cử 2024.
Không phải “học” mà là bắt, là tóm đầu, là tống cổ vào nhà giam: khi cân bằng quyền lực ở Hà Nội xáo trộn với tiền chấn rung chuyển tận Amsterdam thì cái khẩu hiệu quen thuộc của Vladimir Lenin ngày nào cũng phải được cập nhật. Không còn “Học, học nữa, học mãi” mà, táo tợn hơn, hệ thống quyền lực đang giỡn mặt Lenin: “Bắt, bắt nữa, bắt mãi”.
Câu chuyện kể từ xa xưa, rất xa xưa, là từ thời đức Phật còn tại thế: Có một người Bà La Môn rất giầu có và rất quyền thế, ông thích đi săn bắn thú vật trong rừng hay chim muông trên trời. Một hôm đó, ông bắn được một con thiên nga to đẹp đang bay vi vút trong bầu trời cao xanh bát ngát thăm thẳm trên kia. Con thiên nga vô cùng đẹp bị trúng đạn, rơi xuống đất, đau đớn giẫy và chết. Ông liền chạy tới lượm thành quả của ông và xách xác con thiên nga lộng lẫy về cho gia nhân làm thịt, làm một bữa nhậu, có lẽ.
Dù đã từ trần từ lâu, Võ Văn Kiệt vẫn được người đời nhắc đến do một câu nói khá cận nhân tình: “Nhiều sự kiện khi nhắc lại, có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn”. Tôi vốn tính hiếu chiến (và hiếu thắng) nên lại tâm đắc với ông T.T này bởi một câu nói khác: “Chúng tôi tự hào đã đánh thắng ba đế quốc to”. Dù chỉ ngắn gọn thế thôi nhưng cũng đủ cho người nghe hiểu rằng Việt Nam là một cường quốc, chứ “không phải dạng vừa” đâu đấy!
Lý do ông Thưởng, ngôi sao sáng mới 54 tuổi bị thanh trừng không được công khai. Tuy nhiên, theo báo cáo của Uỷ ban Kiểm tra Trung ương và các cơ quan chức năng, thì ông Võ Văn Thưởng “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm...
Cứ theo như lời của giáo sư Nguyễn Văn Lục thì T.T. Thích Trí Quang là tác giả của câu nói (“Cộng Sản nó giết mình hôm nay, mai nó mang vòng hoa đến phúng điếu!”) thượng dẫn. Tôi nghe mà bán tin bán nghi vì nếu sự thực đúng y như vậy thì hoa hòe ở Việt Nam phải trồng bao nhiêu mới đủ, hả Trời?
Đảng CSVN tự khoe là “ niềm tin hiện thực hóa khát vọng phát triển đất nước phồn vinh, hạnh phúc“của nhân dân, nhưng sau 94 năm có mặt trên đất nước, thực tế đã chứng minh đảng đã cướp mất tự do của dân tộc, và là lực cản của tiến bộ...
Khi Kim Dung gặp Ian Fleming cả hai đều hớn hở, tay bắt mặt mừng và hể hả mà rằng: “Chúng ta đã chia nhau độc giả của toàn thể thế giới”. Câu nói nghe tuy có hơi cường điệu (và hợm hĩnh) nhưng sự hỉ hả của họ không phải là không có lý do. Số lượng sách in và số tiền tác quyền hậu hĩ của hai ông, chắc chắn, vượt rất xa rất nhiều những cây viết lừng lẫy cùng thời. Ian Fleming đã qua đời vào năm 1964 nhưng James Bond vẫn sống mãi trong… sự nghiệp của giới làm phim và trong… lòng quần chúng. Tương tự, nhân vật trong chuyện kiếm hiệp của Kim Dung sẽ tiếp tục là những “chiếc bóng đậm màu” trong tâm tư của vô số con người, nhất là người Việt.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.