Hôm nay,  

Đi Xem Huế - Sàigòn - Hànội

1/16/200800:00:00(View: 10424)

Thực tế, nếu chỉ nói hay viết về một chương trình ca vũ nhạc kịch với những giọng ca điêu luyện hay các điệu vũ quyến rũ, và ngay cả màn thoại kịch đầy tiếng cười... cũng chỉ là những phê bình hay ca tụng tẻ nhạt về phương diện nghệ thuật, không đóng góp được nhiều cho kho tàng văn hóa dân tộc. Ngược lại, một số bài viết có tính chất quảng cáo thương mại, nhằm lôi cuốn người xem, để làm giầu thêm cho người tổ chức, đôi khi, lại phản nghệ thuật, không cần biết việc lừa gạt giới thưởng ngoạn sẽ đem lại tai hại như thế nào trong sự tham gia của quần chúng vào việc phát triển nghệ thuật dân tộc.

Cứ theo các thợ viết này, hầu như chương trình nào cũng có những nét để ca tụng: sân khấu hoành tráng, nguy nga; ca sĩ thiên tài với các giọng ca thiên phú, tuyệt vời, bất hủ, vượt thời gian, và vượt cả không gian luôn. Độc giả đã nhiều lần thấy xuất hiện trên báo chí những giọng ca "Khôi Nguyên", các "âm điệu Bạch Kim", các "tiếng hát vút cao trong khung trời nghệ thuật", bài hát làm "tan vỡ con tim của giới thưởng ngoạn", hoặc "giọng hát Phượng Hoàng, đã lồng lộng cất cánh bay cao, vượt lên trên tất cả những giọng ca tầm thường khác"... Từ những sự khuyếch đại kinh hoàng ấy, mà giới thưởng ngoạn văn nghệ thật sự đã thất vọng, và dần dần tách xa khỏi ảnh hưởng của các cuộc trình diễn văn nghệ, dù có hay không mang tính chất thương mại, làm nghèo đi phẩm chất và lượng Văn Nghệ sẵn có của dân tộc, nhất là tại các quốc gia Tự Do, nơi mà nền văn nghệ Việt Nam đang cố gắng vươn lên, tạo cho mình một chỗ đứng xứng đáng trong nền nghệ thuật quốc tế. 

Vì vậy, thật khó cho người viết khi phải diễn tả lại cảm xúc của mình trong lần xem trình diễn chương trình "Huế -Sàigon - Hà Nội" do Trung Tâm Thúy Nga Paris tổ chức tại Trung Tâm Trình Diễn Nghệ Thuật "La Terrace Theater" ở Long Beach. Bỏ qua vấn đề các giọng ca mới rất điêu luyện, màn kịch đầy ý nghĩa về sự hòa hợp Nam, Trung, Bắc, (vì những chi tiết đó chỉ là yếu tố căn bản trong các chương trình văn nghệ của Trung Tâm Thúy Nga Paris), người xem chỉ thấy bàng bạc trong mỗi bản nhạc chọn lọc những tình tứ quê hương, những đất đai gợi nhớ. Từ miền Bắc, người xem có dịp gặp lại Thăng Long thành, ngắm những tà áo học trò vừa thơ ngây vừa quyến rũ, và cầm trên tay cành họa Phượng gợi đầy hương mùa Hạ. Hình ảnh Nhà Thờ Hà Nội, và khung cửa kính mờ trong cơn mưa làm người viết liên tưởng đến những năm tuổi thơ, quần "soọc", áo khoác, tung tăng băng qua sân nhà thờ đến trường Dũng Lạc, rồi nhớ đến những cánh bướm to bằng cái quạt bay sập xè trên ngoại ô Quan Thánh, tiếng rì rầm của ve sầu yêu nhau trong vườn Bách Thảo, và chuồn chuồn tuổi thơ bay vì vèo qua mắt. Nghe các bản nhạc ấm áp, kỷ niệm ở đâu bỗng trùng trùng điệp điệp hiện về, làm người xem ngơ ngẩn. Hà Nội ơi! Nhớ về thành phố xa xôi, ánh đèn giăng mắc muôn nơi...

Rời Hà Nội, miền Bắc thân yêu, nơi chào đời ấm áp đến miền Nam, gạo trắng nước trong, những chiếc áo bà ba nõn nà, các đồng lúa chín vàng, thẳng cánh cò bay, và các cây cầu khỉ rung rinh. Rồi thân thiết nhất là Sàigon, "Sàigon, em ở đó" có tiếng rao đêm "Ai.. hột dịt lộn không"" có Hủ Tiếu "xực tắc", có cà phê "xây chừng", mãng cầu xiêm, và sầu riêng thơm từ trong nhà ra ngoài ngõ. Ôi! Tiếng ca ngào nghẹn, câu vọng cổ ngọt như mía hấp, giọng hò cắt ngang trái tim, muốn bổ đôi ra, như trái măng cụt có tới mấy trái tim nho nhỏ...

Nhưng, tất cả những xúc động, nôn nao ấy, không làm người xem rơi lệ, mà những giọt nước mắt đã trào ra khi về thăm Huế, Mậu Thân năm ấy... Huế đang vui với những tà áo trắng thì bỗng không ngờ, "Ầm!"  Huế nổ tung, Huế gẫy đôi như chiếc cầu kia. Khói lửa bốc lên! Khán giả lặng đi! Bao trái tim ngưng đập!

Huế áo trắng học trò thành Huế khăn tang, Huế giẫy dụa, Huế khóc nức nở bên những đống xương người, Huế gục xuống, Huế lặng đi, Huế Tan Nát, Huế nhìn các mớ tàn xương được bốc lên từ các cái hố khổng lồ chôn xác người. Ôi! Giọng ca não nuột, "xác nào là em tôi duới hố hầm này..." Cặp mắt thơ ngây của em tôi đã nhắm lại, cánh tay của em đã rời rã, đạn của Cộng Quân đã chấm dứt tuổi thơ của em, dao của Cộng Quân đã "giải phóng" em khỏi cuộc đời. Chắc trước khi nhắm mắt, em còn nghe tiếng cuốc bổ vào đầu nghe lạnh tanh, khô khốc,  hay tiếng súng lên đạn lách cách, hoặc tiếng hô "Bắn bỏ mẹ chúng nó đi" gào lên trong buổi sáng nào, Cộng Quân ào vào hùng hùng hổ hổ, xua, đuổi, bắn, giết, tiêu, diệt.. dưới danh  nghĩa "quân giải phóng".

Huế thơ mộng như thế, Huế tím đẹp như thế, Huế với tóc thề nõn nà như thế đã bị một lũ người không tim vùi, dập, đập, phá tan tành. Ôi, cho mãi đến ngàn sau, vết thương trong tim người xứ Huế vẫn còn nứt vỡ. Huế cố đô ơi! Ta thương em, thương những vết rong rêu của sử sách. Ta yêu em, yêu người tình cũ kỹ mà thủy chung. Ta hận lũ người kia đã vùi dập em không thương tiếc. Ta vùi đầu trong nước mắt. Ta nức nở trong nỗi căm thù. Ta hận ta không được băng bó các vết thương trong tim em lúc ấy. Chỉ mong một ngày ta về lại thăm em, người tình chung thủy không rời, và mong những dấu kỷ niệm của nghìn năm vẫn còn đó, mãi mãi không phai.

Ta cũng mong, một ngày ra Hoàng Sa và Trường Sa, không xa Huế lắm, để hôn lên những hòn đá mà ngày xưa, tổ tiên chúng ta, đã vun đắp bằng bao mồ hôi, máu lệ. Xương cốt của những người tiền nhiệm còn đâu đó, quanh hải đảo, trên đỉnh núi, hay ven bãi bờ. Hồn thiêng của các anh linh tử sĩ còn mãi mãi trên cao, nhìn ngắm giang sơn đất nước một giải hình chữ S mặn mà, mà chương trình Thúy Nga Paris đã lồng lộng giương cao trong một buổi chiều ấm áp.

Cám ơn Thúy Nga Paris đã tặng năm tiếng đồng hồ kỷ niệm vui ắp, buồn dâng. Cám ơn Thúy Nga Paris đã cho xem lại các hình ảnh khiếp hãi của Tết Mậu Thân. Cám ơn Thúy Nga Paris đã đem thông tin về Hoàng Sa và Trường Sa vào văn nghệ, để lớp trẻ mọi nơi hiểu thêm về lịch sử cha ông, mong thế hệ sau này sẽ đòi lại đuợc giang sơn gấm vóc. Cám ơn các nghệ sĩ, ca sĩ đã dồn tâm hồn trong tiếng ca, điệu vũ dân tộc, cho tim  chúng tôi, một buổi bỗng hồng lên, sôi sục sức sống và tình yêu quê hương. "Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời, người ơi!"

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Mặc dù chỉ mới ba năm trôi qua kể từ khi bà Merkel rời nhiệm sở, nhưng thế giới đã thay đổi quá nhiều đến mức mà chức thủ tướng của bà đã được cảm thấy như nó thuộc về một thời đại khác. Cuốn hồi ký mới của bà cho thấy bà bình tâm với những quyết định đã đưa ra, bao gồm cả những quyết định bị phê phán nghiêm khắc nhất.
“Việc cắt giảm chăm sóc sức khỏe để trả tiền cho các khoản giảm thuế sẽ là sai về mặt đạo đức và tự sát về mặt chính trị.” TNS Josh Hawley (Cộng Hòa, Missouri)
Từ năm 1949, tháng Năm được chọn là Tháng Nhận Thức Về Sức Khỏe Tâm Thần (Mental Health Awareness Month – MHAM) ở Mỹ. Đây là tháng mang ý nghĩa kêu gọi cùng nâng cao nhận thức, giảm bỏ kỳ thị và thúc đẩy bảo vệ sức khỏe tâm thần. Theo phúc trình năm 2024 của tổ chức Mental Health America ở Alexandria, Hoa Kỳ thật sự đang trong cuộc khủng hoảng sức khỏe tâm thần. Cứ năm người trưởng thành ở Mỹ thì có trên một người đang sống chung với bệnh tâm thần, và hơn một nửa không được điều trị. Gần 60 triệu người lớn (23.8%) mắc bệnh tâm thần trong năm 2024. Gần 13 triệu người lớn (5.04%) có ý định tự tử.
Chiến dịch cắt giảm chi tiêu của chính quyền Trump, vốn đã ảnh hưởng đến mọi lĩnh vực từ nghệ thuật đến nghiên cứu ung thư, nay còn bao gồm cả nỗ lực thực hiện mục tiêu lâu dài của Đảng Cộng Hòa: chấm dứt hoàn toàn nguồn tài trợ liên bang cho hai hệ thống truyền thông phục vụ công chúng lớn nhất nước Mỹ: NPR và PBS. Hiện có khoảng 1,500 đài phát thanh và truyền hình độc lập liên kết với NPR và PBS trên khắp Hoa Kỳ, phát sóng các chương trình nổi tiếng như Morning Edition, LAist, Marketplace, PBS NewsHour, Frontline và Nova... Theo dữ liệu từ các hệ thống này, có khoảng 43 triệu người nghe đài công cộng hàng tuần, và mỗi năm có hơn 130 triệu lượt xem đài PBS.
Ngày 30.04.1975 là một dấu mốc quan trọng trong lịch sử cận đại của Việt Nam. Nhưng năm mươi năm sau nhìn lại, dân tộc Việt oai hùng, như vẫn thường tự nhận, đã không có đủ khôn ngoan để ngày chiến tranh chấm dứt thành một cơ hội đích thực để anh em cùng dòng máu Việt tìm hiểu nhau, cùng chung sức xây dựng đất nước.Tiếc thay, và đau thay, cái giá tử vong cao ngất của hơn 2 triệu thường dân đôi bên, của hơn 1triệu lính miền Bắc và xấp xỉ 300.000 lính miền Nam đã chỉ mang lại một sự thống nhất địa lý và hành chính, trong khi thái độ thù hận với chính sách cướp bóc của bên thắng trận đã đào sâu thêm những đổ vỡ tình cảm dân tộc, củng cố một chế độ độc tài và đẩy hơn một triệu người rời quê hương đi tỵ nạn cộng sản, với một ước tính khoảng 10% đã chết trên biển cả.
Bằng cách làm suy yếu các đồng minh của Mỹ, chính quyền Trump đã làm suy yếu việc răn đe mở rộng của Mỹ, khiến nhiều quốc gia cân nhắc liệu họ có nên có vũ khí hạt nhân cho riêng mình không. Nhưng ý tưởng về việc phổ biến vũ khí hạt nhân nhiều hơn có thể ổn định dựa trên nền tảng của các giả định sai lầm.
Tạp chí TIMES kết thúc cuộc phỏng vấn với Tổng thống Trump nhân dịp đánh dấu 100 ngày ông ta quay lại Tòa Bạch Ốc (20/1/2025) bằng câu hỏi, “John Adams, một công thần lập quốc, vị tổng thống thứ hai của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ (1797 – 1801) đã nói chúng ta là một quốc gia pháp trị, chứ không phải bất kỳ người nào, Tổng thống đồng ý không?” Donald Trump trả lời: “Chúng ta là một chính phủ do luật pháp cai trị, không phải do con người sao? Ồ, tôi nghĩ vậy, nhưng anh biết đấy, phải óc ai đó quản lý luật pháp. Bởi nên, con người, nam hoặc nữ, chắc chắn đóng một vai trò trong đó. Tôi không đồng ý với điều đó 100%. Chúng ta là một chính phủ mà con người tham gia vào quá trình thực thi luật pháp, và lý tưởng nhất là anh sẽ có những người công chính như tôi.”
Chuyện “Ngưng bắn…” kể cho độc giả Bloomington ngày ấy, đã là chuyện quá khứ. 30 tháng Tư năm sau, cuộc chiến trên đất Việt tàn. Chủ nghĩa Cộng sản, nguyên nhân của nạn binh đao, dìm quê hương tôi trong biển máu hàng thập kỷ, cuối cùng đã hưởng hết 70 năm tuổi thọ. Tưởng chuyện đau thương trong một ngày ngưng bắn của gia đình, vì sự an toàn, phúc lợi của loài người, phải trở thành cổ tích. Vậy mà hôm nay, trong thời đại này, chuyện buồn chiến tranh của tôi đang tái diễn...
Mười năm, 20 năm, và nhiều hơn nữa, khi lịch sử kể lại buổi chuyển giao quyền lực hứa hẹn một triều đại hỗn loạn của nước Mỹ, thì người ta sẽ nhớ ngay đến một người đã không xuất hiện, đó là cựu Đệ Nhất Phu Nhân Michelle Obama.
Chiến tranh là chết chóc, tàn phá và mất mát! Có những cuộc chiến tranh vệ quốc mang ý nghĩa sống còn của một dân tộc. Có những cuộc chiến tranh xâm lược để thỏa mãn mộng bá quyền của một chế độ hay một bạo chúa. Có những cuộc chiến tranh ủy nhiệm giữa hai chủ nghĩa, hai ý thức hệ chỉ biến cả dân tộc thành một lò lửa hận thù “nồi da xáo thịt.” Trường hợp sau cùng là bi kịch thống thiết mà dân tộc Việt Nam đã gánh chịu! Hệ lụy của bi kịch đó mãi đến nay, sau 50 năm vẫn chưa giải kết được. Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, một nữ chiến binh cộng sản miền Bắc có tên là Dương Thu Hương khi vào được Sài Gòn và chứng kiến cảnh nguy nga tráng lệ của Hòn Ngọc Viễn Đông thời bấy giờ đã ngồi bệch xuống đường phố Sài Gòn và khóc nức nở, “khóc như cha chết.” Bà khóc “…vì cảm thấy cuộc chiến tranh là trò đùa của lịch sử, toàn bộ năng lượng của một dân tộc dồn vào sự phi lý, và đội quân thắng trận thuộc về một thể chế man rợ. Tôi cảm thấy tuổi trẻ của tôi mất đi một cách oan uổng ...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.