Hôm nay,  

Suy Niệm Trên Đường Đời: Vô Tình

25/11/200000:00:00(Xem: 6055)
* Lm. Joseph Nguyễn Thanh Sơn, DCCT
Ngày kia, có một đan viện phụ Công giáo tìm đến một vị tu sĩ Ấn giáo tại chân núi Hy-mã-lạp-sơn. Với tất cả ưu tư phiền muộn, vị đan viện phụ trình bày về tình trạng bi đát của tu viện do ông điều khiển.

Trước kia, tu viện này là một trong những trung tâm Công giáo thu hút không biết bao nhiêu khách hành hương. Nhà nguyện lúc nào cũng vang lên tiếng ca hát của các tu sĩ và giáo dân đến từ khắp nơi. Các căn phòng lúc nào cũng có người ở...

Nay tu viện gần như trở thành một ngôi chùa trống vắng. Làn sóng những người trẻ tìm đến tu viện hầu như tắt lịm. Nhà nguyện thưa thớt kẻ ra người vào. Một số nhỏ tu sĩ còn lại sống trong uể oải, buông thả...

Vị viện phụ muốn hỏi nhà tu sĩ Ấn giáo rằng đâu là nguyên nhân đã đưa đến tình trạng này" Phải chăng vì một tội lỗi tày đình nào đó mà bàn tay Chúa đã đè nặng trên cộng đoàn"

Sau khi nghe đức viện phụ kể lể, vị tu sĩ Ấn giáo mới ôn tồn nói: "Cái tội đã và đang xảy ra trong cộng đoàn, đó là tội vô tình."

VÔ TÌNH là sự thờ ơ, lãnh đạm (the indifference), tức không có một chút tình nghĩa nào đối với người khác, nhất là đối với kẻ đang sống ngay bên cạnh mình, trong gia đình, trong dòng tu, trong giáo hội.

Đan viện kia hầu như không còn ý nghĩa để tồn tại nữa, vì các thành viên sống trong bốn bức tường của nó đã và đang "vô tình" đối với nhau. Các tu sĩ của đan viện ấy không còn lý do để hiện diện trong đời sống tận hiến nữa, vì họ đã "vô tình" đối với đồng môn.

Vị tu sĩ Ấn giáo giải thích thêm: "Đấng Cứu Thế đã cải trang thành một người giữa chư vị, nhưng chư vị đã vô tình không nhận ra Ngài."

Chúng ta "vô tình" không nhận ra Thượng Đế ở nơi tha nhân, vì thế chúng ta "lạnh lẽo" đối với nhau, tựa "đêm đông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời" ở Be-lem vào 2000 năm trước.

Chúng ta "vô tình" không nhận ra nhau là con cái của cùng một Cha trên trời, nên chúng ta khước từ nhau, loại bỏ nhau, kể cả giết nhau, như thảm kịch đang diễn ra tại chính Quê Hương trần thế của Đức Yêsu.

VÔ TÌNH là căn bệnh ung thư chúng ta phải cắt bỏ đi, hầu trần gian này trở nên nơi chốn con người hạnh phúc sống trong yêu thương, tình nghĩa, và hòa bình với nhau.

(Tu Viện Majella, Baldwin Park, CA, Nov. 22, 2000)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nhân sắp tới Lễ Mùa Khai Đạo Phật Giáo Hòa Hảo, nhà văn Nguyễn Hùynh Mai, tác giả Cô Bé Làng Hòa Hảo gởi tới tòa soạn
Ngôi chùa từ lâu im vắng khói hương, sáng nay bỗng xôn xao bởi muôn tấm lòng nao nức đang tìm về. Những bóng áo lam thấp thoáng từ góc phố, nơi đậu xe cho tới trước lối vào chánh điện
Trường sinh bất lão, là một trong những mộng lớn của con người nhưng xưa nay, đâu có ai, dù hạng đế vương hiển hách như Tần Thỉ Hoàng, Hán Cảnh Đế, Thành Cát Tư Hãn.. cũng chưa hề
“Tiễn biệt trần gian như ảo mộng Thế nhân ta gọi thế nhân ơi Cho tôi thấy bóng mờ hương khói Đi đến bờ kia của cuộc đời” Trong một bài thơ khác có tên “Mộng Ảo”, Ngài viết: “Người đi vào cõi mênh mông
Thầy đã đi rồi buổi sáng nay Giọt sương vừa rụng giữa bàn tay Tiếng chuông thiền tịnh ngân chưa dứt Mà học trò xưa vĩnh biệt thầy Thầy hết đau rồi, tâm thảnh thơi
Thật ra, đã là một con người, có cùng nhiều trạng thái tâm tình và tâm linh
Nếu sức khỏe là đề tài lớn của con người thì "sống" và "chết" hay "sống" và "ra đi" cũng là đề tài được bàn luận nhiều trong các tôn giáo.
Thiền Sư Thích Nhất Hạnh, dù đang bận rộn vì khóa tu cho hơn 600 người Ý tại Làng Mai (Pháp) - cũng phải có mặt tại Hoa Kỳ 10 ngày (từ 9 Sept/06 đến 19 Sept/06). Mục đích Thiền Sư Nhất Hạnh đi Mỹ ần này là để gặp Đức Đạt - Lai Lạt
Phật giáo Việt Nam chịu ảnh hưởng của Phật giáo Trung Quốc từ bao lâu nay là điều không thể phủ nhận. Tư tưởng, nội dung, hình thức lễ nghi của Phật Giáo Bắc tông Việt Nam không thể nói là không xuất nguồn từ Phật Giáo Trung Quốc được. Tư tưởng
Lúc sau này, tôi hay bị những câu thơ ngắn quyến rũ, khi thì bốn câu, khi thì chỉ hai câu thôi cũng đủ khiến tôi ngơ ngẩn, nghĩ suy hoặc có lúc chẳng nghĩ, chẳng suy gì nhưng âm hưởng lời thơ cứ lặng thầm cuốn hút, như chiếc lá đã rơi xuống giòng sông, không thể cưỡng lại để không trôi theo con nước.Chiều nay, bốn câu thơ mãi quẩn quanh
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.