Hôm nay,  

Thơ Thơ

18/12/200600:00:00(Xem: 2401)

Thơ Thơ

“Áo Tím Thu Vàng”

(Họa 3: của Hoàng Ngọc Văn)

Áo tím ngày xưa sát cạnh trường,
Nhớ thu vàng ấy mịt mù phương.
Sân trường biếc tím toàn con gái,
Nhìn khói vàng bay vẫn mãi thương.

Trời tím hoàng hôn khuất nẻo đường,
Lá vàng rơi họa lúc mưa tuôn.
Khoảng trời tím ấy còn như mất,
Một áng trăng vàng mờ đục sương.

Mái tím trường xưa, ta với ai,
Võ vàng thương nhớ những đêm dài.
Bây giờ nắng tím buồn heo hắt,
Kỷ niệm vàng phai vẫn nhớ người.

Trời tím đêm ngày vẫn luyến thương,
Thu vàng hiu hắt nhuốm trời sương.
Thương ai áo tím, còn hoài niệm,
Nhặt lá vàng bay, vương vấn hương!

Hoàng Ngọc Văn

*
 Tím Màu Kỷ Niệm

(Họa 4: Của Từ Thanh Hà)

Vàng thu áo tím rộn sân trường
Thu! Lá vàng bay lộng bốn phương
Vàng rơi đầu nớ chừng mỏi gối
Tím sao không thấy, tím thu thương"

Từ đó vàng phai, tím bụi đường
Lộn lăn vàng, tím quyện dòng tuôn
Xa quê đâu dễ vàng quên tím
Cho dẫu trở trăn trước gío sương.

Vàng đây, thư tím gởi về ai
Tím đó trăng lên có thở dài"
Có nhớ chiều vàng trên biển cát,
Sóng xô vội vã xóa chân người.

Vàng nay lại đổ nhớ thu thương
Nhớ tím đơn thân lạnh đẫm sương
Xuôi ngược dòng đời ôm cõi mộng
Trong khi vàng ấy... vẫn tha hương.

Từ thanh Hà

*

Áo Trắng Phượng Hồng

(Họa 5: của Tuệ Quang Tôn Thất Tuệ)

Nhớ xưa sắc trắng ngập sân trường,
Phượng vỹ pha hồng rực một phương,
Trinh trắng nên thơ ngày hạ trước
Tô hồng tuổi ngọc chớm yêu thương.

Áo trắng hôm nay lạc nẻo đường
Môi hồng phai nhạt, giọt sầu tuôn.
Chiều giăng mây trắng ngời thương nhớ,
Ngắm ánh dương hồng ngỡ tuyết sương.

Tóc trắng bên trời lưu luyến ai
Hồng hoang nghe lạnh tiếng than dài
Tìm đâu kỷ niệm từng trang trắng,
Ướp đóa hồng nhung hiến tặng người.

Nón trắng bài thơ thật dễ thương,
Quai hồng phơ phất tựa màn sương.
Trắng lòng thương nhớ, thầm tâm niệm
Vườn cũ hồng xưa mãi ngát hương.

Tuệ Quang Tôn-thất Tuệ

*

Giữa Nắng Nam Hà

Nắng rực trưa hè, nước bốc hơi
Rừng thưa hoang dã đá cằn vôi
Bóng in rõ nét trên triền núi
Hướng mắt trời Nam mây xa xôi...!

Ong, vắt lạ mùi bay quẩn quanh
Tay rìu ta bước ửng trời xanh
Khát khô với bứt vang rừng ngậm
Hụt hẫng đời ta phận cũng đành

Núp nắng thân ngồi dựa gốc cây
Nón che khuất mặt giấc lưu đày
Vẳng nghe vó ngựa ngàn xa dậy
Nhướng mắt rã rời xót đắng cay!

Ta liếc nhìn xem da sạm đen
Nắng trời đâu biết lạ hay quen
Tám năm chưa thấy ngày rơi rụng
Cố nén chua cay tủi phận hèn

Đá lở lăn ầm tiếng hoảng kinh
Bão đời sao cứ mãi điêu linh
Trong mơ ta thấy màu mi mắt
Của bé năm xưa - sáng thật tình

Lững thững chừng như dở cuộc say
Trầm thân hoang dã phận lưu đày
Chỉ thương cho mẹ ta cầu nguyện
Rũ sạch bùn nhơ cõi nhục nầy

Thy Lan Thảo

*

Chiều Bệnh Viện

(Thương tặng em và các con)

Chiều buông xuống! Một chiều nằm bệnh viện,
Người đến thăm lần lượt bước chân vào.
Bệnh nhân chờ, có người tỉnh người mê,
Nghĩ thân phận mắt nhòa hoen ngấn lệ...
 
Em chợt đến như thiên thần giáng thế,
Ngón tay mềm đặt lên má, lên môi,
Anh miên man với ý nghĩa cuộc đời.
Em vô lượng, anh bồi hồi thổn thức.
 
Anh vẫn biết tình yêu là vô cực,
Hình hài đây, hạn hữu tấm thân gầy.
Cố vươn người bằng sức mạnh đôi tay.
Như mong vượt qua vũng lầy bệnh hoạn!

Anh vẫn biết nhân gian đầy khổ nạn,
Thử thách này không làm nản lòng em"
Luật tuần hoàn có mưa, nắng, ngày, đêm...
Mưa đêm tối, nắng ban ngày trở lại.

Tám hướng bốn phương anh thì thầm khấn vái:
“Hệ luỵ nào, con xin mãi riêng mang”!
Miễn sao em và con cái bình an,
Anh viên mãn dẫu Thiên Đàng hay Địa Ngục!
Tám giờ tối! Một hồi chuông thúc giục!
Người thân quen tạm biệt vẫy tay về,
Bệnh viện chìm trong bóng tối lê thê,
Đêm qua chậm, người não nề chờ sáng...

Tôn Thất Ly Hương

*

Giấc Mơ Xuân

Có phải em về
hay giấc mơ
kìa xuân rực rỡ
đứng bên bờ
ngạt ngào hương sắc
hoa đua nở
lộng lẫy mây trời
xiêm áo bay

Ta níu tay xuân
thoáng dị nghị
ngẩn ngơ xiêm áo
tả tơi hoa
dòng dòng huyết lệ
tanh mùi máu
cả khối non sông
máu lệ trào!

vânlam

*
 Trái Cô Đơn

Bên góc vườn hạnh phúc em
Có trái cô đơn
Trên cây đời ta lớn mãi
Bốn mùa, trái cô đơn
Không người hái
Nên vị đắng thêm cân
Vị chua tăng  lượng.
Bốn mùa, trái cô đơn
Nặng trĩu hạt buồn
Treo trên cành khô vơi dần nhựa sống
Nếu ngày nào đó
Có bàn tay thô bạo bóc vỏ trái cô đơn
Gây đau buồn, tủi nhục
Thì xin em chia sẻ nhục tủi, buồn đau
Với thân phận trái cô đơn
Đã một thời là láng giềng thân cận của cây cỏ
Trong vườn hạnh phúc em, bốn mùa đua nở.

Lưu Thái Dzo

*
 Bình Minh

Mùa hè trời mau sáng
Chim chóc hót vang lừng
Mơ chưa đầy giấc mộng
Đã thức tọt xuống giường
Năm ba chuyện lẻ tẻ vệ sinh
Vài ba chuyện lỉnh kỉnh điểm tâm
Tới giờ lao động
Vừa ngáp vừa lái xe đi làm
Nắng choá mắt thì có kiếng mát
Nóng kinh người thì có máy điều hoà không khí
Mọi phương tiện đều có cả
Sao vẫn không hài lòng
Đòi hỏi nhiều quá
Có bất công không"
Xin thưa không phải
Vì vật chất không thể lấp kín nỗi cô đơn trong tâm

Cung Đỉnh

*

Thơ Tranh Đấu

Thơ Đấu Tranh là nơi hội tụ những vần thơ "tải đạo" của các thi nhân luôn luôn thấy trong lòng: "Ba mươi năm lẻ đá mòn. Niềm đau trang sử vẫn còn trơ trơ. Ba mươi năm nát hồn thơ. Có nghe chăng mảnh dư đồ giẫy đau"" Sàigòn Times tha thiết hy vọng được sự đóng góp, xướng họa, cuœa thi hữu xa gần có chung hoài bão: "Chở bao nhiêu đạo, thuyền không khẳm; Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà"... Qúy thi hữu, độc giaœ nào caœm thấy cao hứng, muốn "dương buồm chở thuyền đạo, phóng bút đâm kẻ tà", xin vui lòng gưœi bài về hộp thư tòa soạn, bên ngoài ghi: Thơ Đấu Tranh. - Trân trọng.

Xin Đến Cùng Nhau

(Bài thơ thay lời tâm sự, xin gửi đến đồng bào Việt Nam, quốc nội và hải ngoại, mọi lứa tuổi, yêu quê hương, đất nước, luôn mưu cầu cho một VN không Cộng sản. Riêng tặng quý chiến hữu và bằng hữu).

Vì yêu chính nghĩa gặp nhau
Vì chung lý tưởng, tuyến đầu, đấu tranh
Chưa thân cũng sẽ là thân
Đồng thanh tương ứng, tinh thần nghìn xưa!
Tâm tình xin gửi vào thơ
Tiếng lòng tha thiết dệt mơ trao người
Sắt son mài kiếm bên trời
Vì quê, tận hiến, vì đời xông pha!
Xin tô điểm lại sơn hà
Bao năm chờ bước Kinh Kha lên đường
Mang tài Nguyễn Huệ Trưng Vương
Đem lòng Hưng Đạo, Trinh Nương cứu đời
Đống Đa mong một xuân tươi
Cho dân nước Việt người người sống vui
Non sông đã đủ dập vùi
Hỡi lòng bất khuất, hỡi người bốn phương!
Bởi còn dân tộc đau thương


Còn loài bán đất quê hương Lạc Hồng
Quốc thù còn nhục núi sông
Muôn tim còn thức, muôn lòng còn đau
Thì xin hãy đến cùng nhau
Lấy thơ rải khắp chiến hào đòi quê.

Ngô Minh Hằng

*

Thương Quê Ta Phải Cùng Nhau

Họa “Xin Đến Cùng Nhau” của nữ sĩ Ngô Minh Hằng
Thương quê, ta phải cùng nhau,
Cùng chung lý tưởng, chung đầu đua tranh.
Xả thân mới cứu được thân,
Vùng lên phát khởi tinh thần người xưa.
Tấm lòng gửi gấm bài thơ,
Chút tình tôi dệt ước mơ tặng người.
Chinh nhân vó ngựa chân trời,
Bỏ sau lưng những tiếng đời dèm pha.
Biên cương vui với quan hà,
Tuy ta chưa phải Kinh Kha trọn đường.
Cháu, con Trưng, Triệu, Hùng Vương,
Ta giòng Hưng Đạo, Chương Dương để đời.
Xuân xưa còn mãi sáng tươi,
Ngàn sau uy dũng bóng người mà vui.
Việt Nam ai nỡ chôn vùi,
Khiến cho dân tộc ngậm ngùi tứ phương!
Dân đau, ai cứu, ai thương,
Chờ ai giúp dẹp nhiễu nhương cờ hồng"
Trẻ, già đứng giữa non sông,
Tim can có nhói, triệu lòng có đau
Thì mau kết hợp với nhau,
Trương Lương tiếng sáo thuở nào, cứu quê!

Hoàng Ngọc Văn

*

Lật Trang Sử!

Hãy vùng đứng dậy các Anh ơi!
Sông núi ngửa nghiêng ta đáp lời
Cộng phỉ tham tàn quân bạo ngược
Việt gian ác độc lũ tanh hôi
Nhân quyền - tước sạch dân than oán
Dân chủ - cưỡng hoài nước tả tơi
Mời Chị cùng Em mau hợp lực
Lật trang sử mới thế luân hồi

Dân Nam

*

Xóa bỏ hận thù...

(Viết về những lời kêu gọi bịp bợm "khép lại quá khứ, xoá bỏ hận thù" mà thực sự là để tiếp tay CS tàn phá đất nước)

Dân tộc Việt chẳng bao giờ đố kỵ
Chỉ bởi loài Cộng Phỉ phá Giang Sơn
Tạo oan khiên, gieo đau xót tủi hờn
Biến đất nước thành ngục tù thống khổ

Khắp Nam, Bắc, quyện tròn cơn máu lửa
Dân lầm than, Đảng nhung gấm, huy hoàng
Đục nước béo cò, sướng lũ Việt gian
Nay xóa bỏ hận thù, mai hoà giải

Hãy nhìn xem, những gì trong thực tại
Cả khung trời Tổ Quốc quấn khăn tang
Tiếng nói lương tri, khóc hận, ngỡ ngàng
Những em bé chết mòn trong tủi nhục

Đừng ảo tưởng hãy trông vào hiện thực
Mảnh Giang sơn, dâng hiến kẻ cựu thù
Mối nhục này đáng hận đến nghìn thu
Sao vuốt mặt tiếp tay loài Cộng Phỉ"""

Đừng lươn lẹo vẽ vời mầu nghĩa khí
"Yêu" quê hương, đòi "xóa đói, giảm nghèo"
Khắp Sơn hà xiềng xích vẫn còn đeo
Máu vẫn rỉ, vết thương hoài mâng mủ

Gieo phân hóa trong đoàn người lữ thứ
Moi túi tiền, cung dưỡng bọn lưu manh
Nay môi sinh, mai giáo dục song hành
Chỉ nuôi béo đám côn đồ vô lại

Chữ Hoà giải đâu cần nơi Hải Ngoại
Nên thực thi giữa Đảng với dân lành
Đến khi nào gột rửa hết mùi tanh
Tái tạo được nền Tự Do, dân Chủ

Đến lúc ấy từng đoàn người lữ thứ
Sẽ quay về góp sức dựng Quê Hương
Bằng chân tình, bằng tâm huyết, yêu thương
Tự nhiên chữ "hận thù" thành hư ảo.

Phạm Thanh Phương

*

Xóa được đâu!

Xã nghĩa bịp lừa tưởng được lâu
Việt gian bán nước tạo cơ cầu
Chí Minh mặt mũi y dơi chuột (*)
Ái Quốc miệng mồm hệt khuyển trâu (*)
Cẩu tặc tiếm danh chòm Bắc Đẩu
Tội đồ đích thị lũ gâu gâu
Cải tên, đổi lốt - hoàn chồn cáo
Lịch sử mãi còn xóa được đâu!

Dân Nam

(*) Mặt Nguyễn Tất Thành trông hệt mặt dơi, chuột

*

Rồi Sẽ Có Ngày

Hưởng ứng với chiến hữu Dân Nam, xin phụng họa bài thơ "XÓA ĐƯỢC ĐÂU" của chiến hữu.

Xương máu tiền nhân đã bón bồi,
Việt Nam gấm vóc đẹp nơi nơi.
Quỷ về bạo ác dày tan nát,
Chồn đến cuồng ngông xé rách tơi.
Bạo đảng xâu dân không thấy giảm,
Cường quyền mọt nước chẳng hề ngơi.
Đồng bào mong mỏi ngày tru cộng,
Để thấy vầng dương rạng sáng ngời.
 
Để thấy vầng dương rạng sáng ngời.
Cờ Vàng Sọc Đỏ rợp đầy trời.
Trừ xong phản quốc quân buôn nước,
Dẹp sạch vong nòi lũ giết người.
Muôn kẻ qua cơn sa nước mắt,
Vạn người thoát cảnh toát mồ hôi.
Rồi bầy loạn tặc không còn nữa,
Tạ đấng cao xanh đã sáng soi.

Ngô Phủ

*

Lời Nói Chí Tình

Ai làm mưa máu gió tanh
Diễn đàn ô nhiễm trời xanh ngọc ngà"
Lấy cha mẹ ông bà, tiên tổ
Đem ra mà phỉ nhổ, nên chăng"
Hay gì dữ tợn, lố lăng
Tốt gì gian xảo, hung hăng, hại người!
Nước đã mất, sống đời tị nạn
Vì cộng mà ly tán hờn đau
Sao còn chưa biết thương nhau
Lại đi vỗ ngực, lắc đầu, trề môi
Trừ những kẻ coi trời tí tẹo
Dạ nhỏ nhen, lươn lẹo, bất minh
Thắp nhang tự vái chính mình
Mặt thì có một, rập rình chục tên
Lập phe đảng liên miên đánh phá
Không chừa ai, quen lạ, cạn tình
Còn người tư cách, công minh
Có ai bới móc, tranh giành, múa may
Chẳng tự phụ mình hay, mình tốt
Không lộng ngôn, đội lốt Thích Ca
Nếu là người Việt, Quốc Gia
Xin vì tổ quốc, sơn hà, đấu tranh
Đừng vì bởi tranh giành hơn kém
Mà chửi nhau cho vẹm nó khinh
Thẳng ngay, lời nói chí tình
Nếu làm ai đó bực mình, đành cam!!!

Trần Dân Tiên Tân Thời

*

Xin Tự Chế!

Đấu tranh cần tự chế người ơi!
Nhất lúc luận phân cố giữ lời
Lý lẽ chí tình bao kẻ kết
Ngôn từ gian dối chẳng người chơi!
Ham danh thủ lợi đời nhầy nhụa
Háo thắng tranh hơn nước rối bời
Lũ Cộng cáo già giăng bẫy khắp
Nhưng ta bình tĩnh, địch banh tơi!

XàBeng

*

Thơ Nguyễn Chí Thiện

Đói, Khổ, Nghèo

Đói, khổ, nghèo, hai bữa
Già, ốm, yếu, một thân
Thân thích xa lánh dần
Công an thường gõ cửa
Cuộc sống tởm lộn mửa
Nhưng sống chỉ một lần
Phải bùng to ngọn lửa
Để chết đi đỡ ân hận đôi phần!

(1978)

Nắng Chang Chang

Nắng chang chang
Gió mênh mang
Cánh đồng như gương, lấp loáng
Sau những lùm tre xa xa
Trưa vắng, xóm làng êm ả
Ngồi dưới bóng cây đa mầu hồng
Gió thổi, mồ hôi mát
Tán đa rào rạt
Bỗng thấy mình đang sống
Không gian đột nhiên sinh động!
Thân thiết lạ thường!
Một con ễnh ương
Một mùi cỏ hương
Một cô gái quê gánh nặng trên đường, lầm lũi
Tất cả sao gần gũi, yêu thương!
 (1978)
 Nhà Thơ Ơi!

Nhà thơ ơi, phải biết
Giữ linh hồn luôn luôn tinh khiết
Như đóa sen hồng thơm ngát giữa tanh nhơ
Như vì sao trong đêm tối hoang sơ
Thăm thẳm mịt mùng, lung linh sương tuyết...
Nhà thơ còn phải biết
Sống trong cõi đời như không bao giờ chết
Dẫu cơ hàn thảm thiết nguy nan
Dẫu xác thân, bệnh hoạn, teo hàn
Khí tiết vững bền hơn thạch thiết
Giữa thời gian hủy diệt trơ trơ
Có thế mới mong thả nổi hồn thơ
Bay bổng tung hoành ngay trong cũi sắt
Còn thoát xổng hay là lụi tắt
Là việc của Trời, không phải việc nhà thơ!
 (1988)
 Văn Là

Văn là tim là óc
Là linh hồn văn gia
Trong chế độ chúng ta
Có nhiều cái quái ma
Tim óc thực đâu cả
Chỉ thấy tim óc giả
Đem trình bày thối tha
Nhìn kỹ thì hóa ra
Đó là cái dạ dầy
Lũ bồi văn mất dạy
 (1988)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.