Nhã Ca, Duy Thanh
Litte Sài Gòn
1996
Đêm Xuân
Những nàng tiên đến tuổi giã thiên đường
Và cỏ cây đời đến tuổi xanh non
Mắt cao rộng vừa trong trời ngọc bích
Ai về đó mà thơm hồn lụa bạch
Cổ chim xanh còn quấn quít tơ vàng
Đêm không rằm sao vẫn mát hơn trăng
Hoa bỗng nở giật mình tay mời mọc
Vườn thơ dại nào, ngỡ ngàng tiếng khóc
Đó u buồn trong giấc ngủ tàn phai
Đó mùa xuân qua với bước chân người
Hơi thở mùi hương nụ cười bóng lá
Đêm bao dung đêm hiền hòa mới lạ
Đêm mở bàn tay đêm động làn môi
Đêm dịu dàng đêm ngọt giấc mơ tôi
Đêm trên núi cao đêm trong hồn nhỏ
Đêm thơm nồng nàn mùi hương trí nhớ
Khi những nàng tiên từ bỏ trần gian
Em là nàng tiên ở lại yêu anh.
Huế, Tháng Giêng 1958
Trước Giờ Sinh Con
Nước đang reo hò trong tôi
buổi sáng còn xanh xao bóng tối
tôi trở dậy co hai vai và nhìn
lòng mặn mà biển dậy
hai vai tôi đang mọc lá non
những lá non hết sức non
tương lai nào rực rỡ
nước reo hò trong tôi
cơn đau bắt đầu réo
Cơn đau đến thì thầm
thật nhẹ nhàng
vuốt ve và an ủi
an ủi và dỗ dành
trên khuôn mặt tôi thân thuộc
Tôi trở dậy đi đứng một mình
Thân thể rạn nứt từng thớ thịt
trong suốt và trần truồng
tôi đang lột dần thịt da
vỡ máu cho thai nhi tôi
hãy can đảm, con
tiến vào sự sống
Hãy ra đời vào lúc bình minh
hãy ra đời đẹp như hoa nở
như hạt sương nhỏ bé đeo trên lá
như hy vọng của mẹ với bầu trời xanh cao
nơi mặt trời rực rỡ mừng thai nhi biết thở
Nước reo hò trong tôi
chảy suốt thịt xương náo động
reo hò không ngớt
khi nào mệt nhoài mẹ nhờ cậy thai nhi
khi con ra đời con sẽ khóc
khóc khi không, khóc đâu có buồn phiền
khóc như cơn mưa ước mơ sau mùa khô hạn
tung tăng cùng suối con về biển
Biển mẹ mênh mông
mẹ tắm suốt mùa hè, mùa thu, mùa đông
và mùa xuân trong suốt
dành cho con tất cả các ngày cuối cưu mang
con trong bụng mẹ, con biết gì không
buổi mai trời lạ thịt da trở mặt
và rất nhiều hân hoan
rất nhiều nước đang reo hò trong mẹ
Nước từ biển đông
từ biển tây, biển nam, biển bắc
nước đỏ của máu, nước xanh của sông
nước trắng của không khí
tôi bốc lên cao, nhìn thấy mình trong suốt
Nước đang reo hò, đang chẩy xiết
rửa từng vết da mòn
cạo từng thớ thịt mỏng
tôi thấy tôi to lớn uy nghi
như mặt trời trên cao kia rạng rỡ và sáng chói
của một ngày vô cùng tưng bừng và khao khát
Hãy can đảm cho tôi
Can đảm cho thai nhi ra đời mạnh mẽ
Biển mẹ đã mặn
Thủy triều đã dâng cao
Mẹ tắm bốn mùa cầu cho thai nhi
cho mùa xuân suốt đời của mẹ
và chuẩn bị cho biển mẹ dậy bão
Cơn bão trở dạ xé ruột dịu dàng
ngọt ngào đau thương
để mẹ ngủ một giấc rất buồn, rất vui
giấc ngủ chờ lành lặn.
Và khi trở dậy
mặt trời cười tươi cùng sớm mai
con đỏ con xinh con đâu biết gì
con bồng bềnh trong biển mẹ.
Saigon, 1962
Bản vẽ
Duy Thanh 2010
Duy Thanh 2010
Tháng Giêng ở Thụy Điển
Cỏ lười muốn ngủ vùi trong tuyết
Cây cành trơ trụi khoe xương
Ở Thụy Điển, tháng Tư mới xuân mà
Sao băng giá kéo đi đâu vội vã
Ô hay, vườn ta
Còn sớm sủa gì nữa
Trái oan khiên mới đó, xanh ròn
Muốn chín
Anh rung cành, em hái trái
Cùng cắn ngập răng
Trái nghiệp chướng đắng nghét, hấp dẫn
Trúng độc rồi, phải không
Cùng tử thương, chết nhé
Chết đâu dễ, anh bảo
Còn bao nhiêu là việc
Đành chờ
Sống tiếp hả anh
Ôi môi lửa. Đêm tháng giêng xứ người
Ăn nốt trái oan đang chín đỏ.
Katrineholm, 1988
Nhã Ca
Duy Thanh vẽ
1964
Duy Thanh vẽ
1964
Gửi ý kiến của bạn