Hôm nay,  

Nhỏ Hùng

26/08/200800:00:00(Xem: 6991)
Nhỏ bạn tui vừa mới kể trong vụ bác Tám thầy pháp đó, là con gái mà có tên con trai.

Tên Hùng.

Lúc đó hai đứa cũng cho là thân thân vì lý do, trong xóm tui hạng nhứt nó hạng nhì! "xấu oắc" và "xấu ình"! (lời xầm xì “phê bình ca sĩ”  nói lén sau lưng của mấy thằng quỉ sống ôn hoàng hột vịt lộn!)

Có một lần tui với hai đứa bạn, nhỏ Hoa và nhỏ kia quên tên mất tiêu rồi, tới nhà để rủ Hùng đi Sở Thú chơi. Ba đứa diện áo dài trắng đàng hoàng à, nắm tay ngênh ngang đi hàng ba, chớ kể gì tới thiên hạ. Mà ngộ, những ngừơi mua gánh bán bưng, ngang qua ba đứa thế nào cũng mời, ba cô ăn dùm dì chén chè, ba cô mua dùm chị gói xôi đi, xôi đậu xanh dừa nạo ngon lắm mới dỡ ra nè mấy cô... ăn dùm chị đi...

Từ nhà tui qua tới nhà nó có xa xôi gì mà tụi tui cũng mất thì giờ khá lâu vì ngăn lòng không nỗi phải vén áo dài ngồi xề xúông xơi chén chè thưng thơm phứt mùi nước dừa đường cát trắng ngọt ngào phổ tai màu xanh táo tàu màu đỏ hột sen đậu xanh cà màu vàng tươi bột khoai trong vắt, nhớ tới mà thèm. Ở đây muốn ăn món gì cũng có mà sao không có được mùi vị thơm tho như chén chè ăn rồi còn thèm như ngày xưa"

Từ trứơc cho tới lúc đó tui đâu có biết nhà nó làm nghề gì" chỉ thấy nó tối ngày chạy xồng xộc ngoài đường, ăn nói như du côn du đảng. Có khi nghe ai đó nói nó con nhà buôn bán, tui tin tại vì chuyện gì nó kể nó cũng hay dậm mắm thêm muối cân lường trả giá hết á. Hồi nhỏ, có lần nó khoe ba nó có một cục vàng nặng năm ký lô, bực mình tui hỏi nó:

- Xạo! Cục c... chớ cục vàng! Nói thêm!

Nó cãi bướng:

- Đâu có. Mà hổng phải một cục à. Ổng có tới hai ba cục lận. Đứa nào nói láo đứa đó làm con mầy.

Tui trề môi:

- Thôi mợiii... đừng có thề mầy ơiiii...tin mầy tao bán lúa giống! Mầy nói thêm, nói thách! Nhà mầy là dân mua bán, chuyên môn nói thách! Bộ tính nói thách cho tao trả giá hả mậy"""

Nó cừơi cừơi mặt mày rất lưu manh dòm muốn bụp!

...

Từ hãng thúôc Basto tới đình Tân Kiển, quẹo vô hẻm là vô nhà nó. Nhà nó ở tuốt trong xóm trong.

Trời! Có ai mà ngờ"""

Ngay trên đường Bến Chương Dương, ngoài mặt tiền ngó ra đường là hãng xưởng nhà phố có lầu. Quẹo vô hẻm là chằng chịch nhà là nhà.

Càng vô sâu rồi tui mới nhớ, bị một đứa nhỏ chạy xe đạp xém đụng dơ áo dài tui mới nhớ. Hồi còn nhỏ tui đã tới chỗ nầy mấy lần rồi, tới để mướn xe đạp chạy đua vòng vòng như mấy đứa nầy. Trả năm cắc hay một đồng gì đó, chạy được nửa tiếng hay một tiếng đồng hồ gì đó cho đở ghiền.

Từ hẻm lớn quẹo vô hẻm nhỏ nữa mới tới nhà nó, là một căn rất rộng lớn, hai từng.

Trước sân tráng xi măng rộng cở hơn ba cái nhà. Nghĩa là, ngay giữa cái hẽm mà nhà nó chiếm nguyên một vùng đất rộng, nằm ngay trung tâm là cái nhà, đàng trước là cái sân phơi cá làm cá, ngoài sau còn dư đất nữa rồi mới tới xung quanh là những cái nhà ngói và chen chút lúc nhúc những cái chòi lá!

Mỗi ngày, trong mùa, mùa cá lóc, có cả chục thợ đàn bà ngồi đánh vẩy cá để làm mắm và cả chục thợ đàn ông để làm nhiều công việc nặng khác.

Ba má Hùng làm chủ công xi làm mắm, nhứt là mắm cá lóc. Giàu lắm.

Lâu nay đâu mà dè" Tới chừng lại nhà nó mới biết con nhà làm ăn đàng hoàng chớ bộ.

Tui cũng chưa từng gặp mặt hai bác vì khi lại nhà nó hai bác đi đâu rồi, nhà để cho mấy chị em với hai ba người làm lo liệu. Có lẽ tại vậy mà nó hoang đàng chi địa"

Lần đó tới nhà nó, tui còn ngu si, chưa hiểu giá trị của từng nghề nghiệp, đã có ý coi thường, chê nó là "con nhà làm cá làm mắm!".

Bởi vì, chưa tới đầu hẻm nhà nó đã nghe mùi hôi nồng nặc, tanh ói, tanh tàn bạo, tanh muốn mữa. Cái mùi cá, mùi mắm, mùi cá ương cá sình" hay mùi gì gì khó ngửi lắm. Tanh hôi hết xóm lận. Trời Sài Gòn nóng vừa gì, càng nóng mùi càng nồng nặc hơn gấp trăm lần.

Nhưng cũng nhờ tới chơi kỳ đó mà tui thấy người ta làm cá để sửa soạn làm mắm.

Trên cái sân rộng, trước mặt mỗi người thợ là một đống cá sống cá chết gì đó, cao khỏi đầu. Họ ngồi trên cái ghế chồm hổm, tay cầm cái bàn cào làm bằng một miếng cây dài dài, trên có đóng mấy hàng đinh chừa đầu đinh ló lên một khúc. Thợ dùng phần đầu đinh lồi ra đó để đánh vảy cá. Phần cán dùng để thỉnh thoảng đập cái bốp lên đầu cá nghe long óc!

Những con cá lóc nặng cở ... mấy ký lô, tròn vo mập ú nần. Họ đánh vảy xong có người mổ bụng móc ruột ra để riêng. Vảy cá văng tứ tung lên mặt lên đầu bám vô mái tóc quần áo....

Họ đùa vảy cá thành đống, quét bằng chổi chà, đủ biết có bao nhiêu là tấn cá lóc được nhận vô lu vô diệm vô khạp vô hủ vô keo"

Tui nhìn bàn tay họ, có người hai bàn tay máu không, máu tay hay máu cá" tui hổng dám dòm kỹ.

Những người thợ chắc chắn là phải quen mùi rồi, họ vừa làm việc vừa cười đủa dà chuyện um sùm cười hả hả hả... vui vẻ gì đâu.

Nghe loáng thoáng họ nói đủ thứ chuyện. Ngừơi nầy đang nói chuyện chồng con, chuyện tình tự trai gái, mèo chuột... con mẹ nầy lấy thằng cha kia dựt chồng con nọ bị đánh ghen lột quần!... chuyện mẹ chồng nàng dâu, nói xấu chồng chửi rủa con dâu, than phiền con cái, chuyện bạn bè cà chớn thủ đoạn... ngừơi kia xen vô chuyện hốt hụi nuôi hụi dựt hụi...chuyện thằng du đảng đình Tân Kiển xóm trong bị tụi Cầu Muối cắt gân chân, hồi trứơc như hung thần ai gặp cũng sợ bây giờ nằm một chỗ...

Ôi thôi họ biết đủ thứ...

Những ngừơi thợ làm cá nầy, không biết khi về nhà với vợ chồng con cái rồi, tay chân làm sao mà rửa cho sạch được mùi cá"

Các bạn có biết tại sao người ta kêu là "mắm ruột" hông" tại vì mắm nầy làm bằng ruột cá. Phần thịt làm được nhiều loại mắm. Họ xẻ ra xắt dài dài trộn với đu đủ bào làm mắm thái đu đủ, họ cắt ra khúc khúc thành mắm lóc để chưng với mỡ hành ăn cũng ngon cơm lắm. Có phần họ xẻ ra phơi khô làm khô cá lóc nướng trên lửa than đập dập dập xé ra chấm với dấm ớt ngon tới họng!. Đó là nói tưởng tượng như vậy cho vui thôi chớ lúc đứng coi người ta làm, hết muốn ăn!!!

Lần đầu tiên tới nhà Hùng, là lúc tui mới biết điệu. Điệu hạnh. Ngu!. Chảnh!. Chê tanh chê hôi thành ra chỉ dòm sơ sơ rồi vô nhà. Ba đứa hối nhỏ Hùng thay đồ vọt lẹ lẹ, sợ quần áo bám mùi cá hay lỡ bị văng vài miếng vảy cá lên mái tóc thề (thề yêu chàng tới chết) hay lỡ chàng có dơ bàn tay lên vuốt tóc nàng mà vuốt nhằm miếng vảy cá thì chết bà!

Lên gác nhà nó, thấy giang sơn của nó mà ham. Nó được nguyên căn gác rộng rãi, có Hi-Fi nghe nhạc, có tủ đựng quần áo xếp, tủ đứng có kiếng đựng một hàng áo dài như trong tiệm may. Tui, chỉ có hai cái thay đổi. Ngày nầy bận cái nầy thì giặt cái kia. Ngày mai bận cái kia thì giặt cái nầy.

Con nhà giàu sướng thiệt.

Nhưng, sứơng thì có sướng mà hôi thấy bà!

Như nhỏ Hùng nầy, nhà nó bán mắm như vậy đó, có chàng nào dám tới gần" mà dẩu có bồ đi nữa, hông chừng sợ quá chàng có đường lưu qua xóm khác!

Phần tui vì cái tánh chảnh ngu mà bỏ lỡ dịp ngàn năm một thuở!, rất tiếc không để ý coi cách thức làm mắm ra sao. Uổng hết sức.

...

Nhỏ Hùng năm lên 16, trổ mã con gái, vượt cao lên tui hơn cái đầu.

Tui vẫn còn "xấu oắt", còn nó, hết “xấu ình” mà còn trở nên đẹp hông ngờ.

Hồi nhỏ, nhiều khi nghe loáng thoáng mấy người nhiều chuyện trong xóm nói lén sau lưng Hùng:

- Coi cà. Coi cái đít nó cà. Đít diêu. Con nầy mình xà uốn khúc, nữa lớn dựt chồng người cho coi.

Nó thương anh chàng nhà kế bên, thừa lúc cha mẹ nó hông có ở nhà, anh chàng leo cửa sổ đu vô phòng nó... Khi hay tin nó có bầu, ba nó đập nó một trận thấy lằn roi trên lưng mà phát nóng lạnh. Ba nó nóng tánh dữ tợn quá xá. Về sau cũng không ai nghe nói gì về cái thai ấy nữa. Có lẽ ai cũng ngán ba nó, vừa giàu vừa dữ nên có oai.

Người yêu của nó sợ mất mạng, dọt mất. Nó bị cấm cung luôn. Bạn bè gì cũng sợ ba nó, hết dám tới lui.

...

Mấy năm sau, gặp lại nó đi tà tà trên đường Tự Do với một người đàn ông ngoại quốc to lớn, râu quai nón xanh dờn. Hổng biết tại sao mà nó làm mặt lạ, chỉ ngó tui, cười mĩm gật đầu một cái rồi đi luôn. Lần đó tui thấy nó đẹp quá đẹp. Mái tóc đen mướt dài gần tới chân, thân hình cao dong dỏng manh mảnh, đôi chân dài, dài.

Cái mình Thanh Xà Bạch Xà của nó mà hồi đó thiên hạ hay dèm pha, bây giờ được vạc bớt, trở thành ẻo lã như cành liễu rũ... dáng điệu thướt tha, cái hình dạng nầy theo lời người xưa thường nói, rất quyến rủ đàn ông"

Thiệt tình! không còn một dấu vết gì của con nhỏ Hùng, "xấu ình" của tuổi thơ, chạy xồng xộc ngoài đường, tóc tai hôi mùi cá lóc!

Bây giờ, nó phớt ngang qua lâu rồi, vẫn còn mùi hương thơm phưng phức, đắc tiền.

Về sau, lại nghe tin Hùng đã qua Mỹ, trước năm 70.

Đó là lần cuối tui nghe tin tức về nó.

Con "vượn" con cùng đeo cửa sổ coi ông Tám thầy pháp vẽ bùa trị bịnh với tui đó, qua mấy bữa sau hai đứa còn bụm miệng cười, còn hú hí chọc sau lưng bác Tám, bằng hai câu kinh:

- Mầy bịnh nào mầy chết

Mầy ho lao mầy chết...

Con Hùng "xấu ình" của tui, hông chừng bây giờ đang sống tại đây, tại nước Mỹ nầy"""

Nếu gặp lại nó, tui sẽ rũ nó đu lên thành cửa sổ chơi.

Dư sức qua cầu!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.