Hôm nay,  

Người Cô.

07/01/200800:00:00(Xem: 4832)

Hồi còn nhỏ đã làm nhiều sai lầm, cả đời cứ bức rức.
Ngoài chuyện hờ hửng hổng biết ơn Cảnh đưa vô làm trong Bộ NLS Xinh còn phụ lòng một người cô họ nữa, cũng vụ giới thiệu cho đi làm.
Gia đình bên nội Xinh đa số làm ăn bên Miên, Phú quốc và Châu Đốc, tại Sài Gòn ba Xinh chỉ có một ngừơi dì út. Bà dì chỉ hơn Ba Xinh mấy tuổi nên đám chị em bạn dì của Ba sàng sàng tuổi với chị em Xinh. Ngừơi con gái lớn Xinh kêu bằng cô chỉ hơn Xinh hai tuổi, mấy cô chú nhỏ nhỏ lủ khủ nhỏ tuổi hơn Xinh nhiều, mà Xinh vẫn phải kêu chú, hai ba tuổi cũng phải kêu bằng chú!. Cô nói rành biết rành tiếng Việt lẫn tiếng Tàu vì được đi học chương trình song ngữ từ mẩu giáo. Thấy cô cầm cây bút lông chấm vô mực Tàu, xổ từ trên xuống dưới từ bên mặt qua bên trái mà mê, rồi cô nói đây là tên của Xinh, cô dạy Xinh viết tên mà bây giờ thì quên rồi. Cô còn giải thích tại vì sanh cháu vào mùa xuân nên a hia (là ba Xinh) mới đặt tên cháu vậy đó.
Bên nội rất tôn trọng nguồn gốc Tàu của mình. Mỗi tuần Ba đem đám con tới thăm Dì, thường hay bị dì rầy về vụ hổng chịu nói tiếng Tàu với đám con, để mất hết gốc gác ông bà, y như bây giờ mỗi lần gặp con cháu Xinh hay cằn nhằn tại sao mấy con hổng nói tiếng Việt với mấy đứa nhỏ, để mất uổng quá.
Ba Xinh ngừơi Triều Châu, nói được tiếng Trìều Châu, Hải Nàm, tiếng Miên và học hành trong trào Pháp nên nói luôn được tiếng Pháp. Vậy mà đám con của Ba hổng đứa nào nói được tiếng Tàu, thiệt là uổng hết sức. Tuần nào cũng bị rầy mà tuần nào Ba cũng đem đám con tới thăm dì dượng (chị em Xinh kêu theo tiếng Tàu là bà ý, ông tỉa).
Nhà bà, thiệt đúng là trên hoà dưới thuận. Mỗi bữa cơm, cô của Xinh là con gái lớn, hiền lành dịu dàng, cô luôn luôn gắp từ miếng ăn ngon để vô chén cha cô, rất là hiếu thảo.
Cô đi học, về thì làm đủ thứ việc nhà giúp đở mẹ vì dưới cô là một đám em trai, đứa em gái nhỏ còn nhỏ lắm nên mọi sự bà dì trông vô tay cô.
Trong suốt thời gian học Trung Học Xinh có bao nhiêu bạn trai, chắc chắn người cô nầy chỉ biết chăm chỉ học hành. Ra trường cô có việc làm liền. Cô làm cho vài hãng trứơc khi có một việc làm chắc chắn lương cao cha mẹ được nhờ.
Khi Ba Xinh mất, cô cũng lo lắng nhiều cho gia đình người anh con bạn dì.
Ngày nọ cô chạy chiếc Honda Dame tới tận nhà cho hay có hãng buôn nầy đang cần người. Cô nói hãng chuyên môn nhập cảng hàng hoá, ông chủ người Ấn Độ, vui vẻ dễ tánh lắm cô sẽ giới thiệu Xinh vô làm. Bây giờ mới vô ổng sẽ giao cho chiếc xe đạp đi tới đi lui, khi hổng phải đi đâu thì ngồi tại hãng canh điện thoại. Lương tháng căn bản, hãng tư mà lương khá hơn làm công chức nhiều. Nghe nói lương khá thì nhận đại chớ trong lòng Xinh không vui.
Bữa đi nhận việc cô chở Xinh tới tận nơi giao cho ông chũ xong rồi cô mới chạy đi làm.
Ngày đầu nhận việc, Xinh thấy hởi ôi!
Đó là một căn phố lầu, bao nhiêu từng Xinh cũng chớ có để ý. Từng trệt, mở cửa sắt bước vô cái phòng minh mông, chỉ có cái bàn chèo queo, trên bàn có cái điện thoại chèo queo, một cái máy đánh chữ chèo queo, và Xinh một mình chèo queo ngồi đó canh. Chẳng có gì chứng tỏ đây là nhà xuất nhập cảng.
Ông chủ người cao to bề thế râu ria đầy mặt, ù ù như tài tử Ganessan, cười cười vui vẻ làm Xinh bớt run, giọng nói rất khó nghe với nhiều chữ RRR... vì ông là ngừơi Ấn Độ. Ông chỉ cho một xấp giấy gì đó, nói Xinh ngồi đó tập đánh máy đi, và canh điện thoại, khi đi đâu ông sẽ cho hay thì biết mà lấy lời nhắn của khách, chừng nào cần chạy giấy tờ thì ông cho hay. Rồi ông cừơi cừơi đi lên lầu.
Đó là lời chỉ dẫn Xinh về việc làm thư ký hãng buôn. Nhiêu đó thôi. Ngồi xúông cái ghế, ngó cái điện thoại và xấp giấy nảo để tập đánh máy, Xinh thấy nản quá. Từ nào tới giờ mình có nhấc cái điện thoại lên đâu, đánh máy thì kể rớt! mà xấp giấy nảo, Xinh soạn soạn từ tờ ra coi, chữ lu lu, tờ thì bằng tiếng Anh, tờ thì bằng tiếng Việt, viết như viết giấy nháp, chữ bác sĩ, thấy phát rầu! Việc làm từ nào tới giờ toàn là có liên quan tới văn nghệ, lúc nào cũng vui vẻ, có bạn có bè, có âm có dương, dầu lương ít mà mỗi buổi sáng thức dậy hăng hái, vừa đi bộ vừa xe lam vừa xe buýt hay xe đò, sáng đi thiệt sớm về thiệt trễ có khi tối hù mới tới nhà, cũng chẳng sao, còn việc nầy, thư ký hãng buôn, lương cao hơn, tiếng nghe ngon ngon mà chỗ làm hổng ngon chút nào. Buồn thấy bà luôn.
Xinh nhớ ngày đầu suốt ngày ngồi tại bàn viết, lần đầu điện thoại réo inh ỏi, hết hồn hềt vía, lọng cọng quên mất tiêu cách xử dụng, cũng may vừa lúc đó có một người đàn bà Việt từ trên lầu xuống, bà thấy cô thư lý mới sao cứ ngồi ỳ ra đó, bà chạy lại nhấc điện thoại lên nghe, trả lời tía lia một hồi rồi cúp máy, xây lại hỏi:


-Bộ cô chưa từng nghe điện thoại hả"
Mừng qúa Xinh thú thiệt:
-Dạ, chưa.
 Bà cừơi dễ dãi nói:
-Hổng sao đâu đây nè chừng nào nó reng thì cô cầm lên nói a lô rồi xưng tên hãng mình ra rồi hỏi ai ở đầu giây rồi tay cầm sẵn cây viết đặng coi họ có nhắn gì thì ghi xuống cho ông chủ, có gì khó!
Súôt đời không bao giờ Xinh quên ơn ngừơi quản gia ấy đã “cứu bồ” cho mình. Sau này mới biết bà là ngừơi làm việc dọn dẹp nấu ăn cho ông chủ trên lầu, là nơi từ hồi vô làm cho tới nghỉ Xinh chưa bao giờ đặt chân lên.
Khổ nỗi tên ông chũ rất khó kêu và khó nhớ. Ông làm Xinh nhớ hồi nhỏ hay bận quần xà lỏn ở trần chạy chơi ngoài đường Lê Thánh Tôn với đám con nít trong xóm, má Xinh thừơng hù: “tụi con phải chơi trong sân, đừng có chạy long nhong ngoài đừơng mấy tiệm bán vãi bán hột xoàn toàn là của người Chà Và, coi chừng mấy ông Chà Và bắt cóc nấu cà ri” Trời đất ơi sợ quíu hồn! Từ đó Xinh có thành kiến và sợ mấy ông đen đen có râu ưa vừa lắc lắc cái đầu vừa cười cười đưa hàm răng trắng nhởn ra. Sợ bị mấy ổng bắt cóc làm thịt bỏ vô nồi nhậu cà ri với sửa dê!
Trên đường Hàm Nghi chỗ bán chim chóc chó mèo có nhà hàng bán sữa dê. Mấy ngừơi bán sữa dê họ chuyền sữa nóng từ bình ra ly hay lắm. Họ cầm cái bình bự đầy sữa lên cao tay kia cầm cái ly nhỏ hứng dưới thấp, sữa từ trên cao rót xúông cái ly dưới thấp mà hổng nhểu một giọt ra ngoài, rồi từ ly nầy họ lại chuyền qua ly kia cũng bằng cách đó. Phục lăn!
Tuy sợ, là sợ mấy ông Ấn Độ ăn nói rổn rảng kìa chớ đàn bà con gái Ấn nhứt là Chà Và Bombay thì Xinh lại mê hết nói, mê như mê phim thần thoại ca vũ nhạc Ấn Độ ở rạp hát Long Phụng. Đàn bà có chồng thường bới mái tóc đen mun rồi vòng tràng bông lài lên thơm phứt, con gái thì có dấu chấm đỏ ngay giửa chân mày.
Quên rồi, hông rõ con gái hay đàn bà có chấm đỏ đó vậy cà"""
Phía dưới bận cái quần như cái xà rông, cái áo quấn ngang ngực lộ cánh tay tròn trắng tươi, lộ phần bụng ra, một đầu quàng lên một bên vai, ngó cái cổ cao tròn, áo quần màu sắc tươi sặc sỡ coi tha thướt hết sức. Có lần hồi cở tám chín tuổi gì đó Xinh đã đi theo sau lưng hai cô Ấn Độ đẹp như vậy, theo hai cái cổ cao ấy một khúc đường thiệt xa, cố nhìn cho được khuôn mặt rất thon, đôi mắt to đen lông mi dầy cong vút lỗ mủi gắn hột xoàn chiếu chiếu trên đôi môi mọng của hai cô tiểu thư! Đẹp như nữ minh tinh Savitri và Anjeli Đevi!
Nhớ có bữa phải đi “chạy giấy tờ”, leo lên chiếc xe đạp, đạp hụt hơi giữa đường phố đa số là xe gắn máy, Honda Dame, Jamaha Dame, Suzuky...v...v... có lẽ bị phần tự ti mặc cảm tạm chiếm đóng tinh thần bất cần hay sao mà Xinh mắc cở lắm. Từ Sài Gòn đạp tới Phú Nhuận, Chợ Lớn Mới, Thị Nghè,...  đâu có gần. Người ta lái re re ồn ào mình đạp cong người xuất mồ hôi, nhứt là mồ hôi nách mồ hôi lưng, cột tà áo dài trên yên sau lộng gió bay phần phật, giữ tay lái bằng một tay, một tay phải giữ cái nón lá cứ muốn bay, mắt dáo dác sợ xe đụng, tới nơi thì mồ hôi nhỏ giọt trên cái mặt bám đầy bụi, quê lắm!
...và tủi phận con không cha như nhà tróc nóc.
Thỉnh thoảng lại giựt mình tim thót lên ngực khi nhìn thấy ngừơi đàn ông nào đó chạy phớt qua, bận áo sơ trắng chạy xe Vespa, tưởng Ba mình!
Nhưng cũng nhờ vậy mà Xinh có vô toà Lãnh sự, toà Đại sứ, Miên, Tàu, Ấn Độ (chỗ nầy Xinh phải đi thường xuyên), chỉ là đem giấy tờ gì đó nhờ đóng mộc hoặc lấy giấy tờ gì đó về cho ông chủ.
Nhiều khi ngồi gõ máy đánh chữ lóc cóc, nhớ hãng phim, nhớ bạn bè nhớ cái phòng thâu tiếng nhớ mấy cuốn phim chưởng kiếm hiệp Tàu chuyển âm qua tiếng Việt, nhớ những hỉ nộ ái ố mình phải diễn tả trong lời nói theo tình tiêt của nhân vật trong phim, nhớ hết sức nhớ.
Vì nhớ nghề và cái không khí vui vẻ đó, Xinh chỉ làm cho hãng buôn Ấn Độ một hai tháng là thôi. Khi thôi cũng chẳng cho cô Xinh hay, thôi ngang xương.
Khi hay được cô la quá trời, cháu làm mất mặt cô. Sau đó, cô giới thiệu bạn cô vô thế chỗ, làm một thời gian được ông chủ mua chiếc xe Honda Dame chạy tới chạy lui, le dàn trời. Cô nói phải chi Xinh làm bền một chút thì cũng được vậy rồi.
Cái số cù lần mà, nói chi.
Về sau, trải qua “những cuộc bãi dâu, ba đào mấy lượt” chừng hiểu cái tình bạn tình bà con quí báu đó thì bạn bè bà con đã một ngày một xa...  Cô Xinh sống bên Đài Loan, bạn Xinh đứa mất tích đứa còn lây lất đâu đó bên Việt Nam, đứa bên Mỹ cũng cách mấy ngàn dặm.
Một ngày một xa...

Hẹn kỳ sau.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.