Hôm nay,  

Từ Bỏ Chốn Phồn Hoa

19/06/201800:00:00(Xem: 4097)
TT Thành, WA

 
Mỗi khi đài KBTC 9 ở tiều bang tôi sống chiếu lại phim phóng sự của cựu sĩ quan hải quân Mỹ tên Dick Proenneke từ bỏ cuộc sống hào nhoáng ở đô thị để lên sống một mình hơn hai mươi năm ở một nơi hẻo lánh trên Alaska trong lòng tôi lại dâng lên niềm khâm phục và ao ước được như ông.

Hình như hiện nay ít người trong chúng ta có thể sống thiếu những tiện nghi vật chất, thiếu cell phone, thiếu TV, thiếu internet. Đó là những nhu cầu cần có trong cuộc sống ở thế kỷ thứ hai mươi mốt này.  Những nhu cầu đó cầu đó cần thiết cho giới trẻ mà hình như cho cả luôn thế hệ đã về chiều.  Ít có vị khá cao niên nào lại không mở tv hay vô internet, bắt phone nghe trong một ngày.  Rồi những “cuộc tấn công dồn dập” của thế giới siêu -tin- học hiện tại làm cho đa số chúng ta mất đi sự tự chủ trong nột tâm. Hình như là chúng ta “có tất cả nhưng lại thấy thiếu tất cả”.

Moị thứ được chế tạo sẵn để phục vụ nhu cầu của mình.  Cứ bật nút máy computer, mở phone, gọi điện thoại là chúng ta có ngay những thứ mình cần, hay đúng hơn những thứ mình “muốn” hơn là “cần”.   Niềm vui sướùng  hình như là do bên ngoài tạo đến cho ta chứ ta không tự tạo cho mình có được.  Tất cả những tấn công liên tục như vậy từ thế giới bên ngoài làm ta thấy “mình không còn là mình nữa.”  Chúng ta tự hỏi mình đang sống cuộc đời của ai đây!?  Trong tâm trạng đó ông Dick Proennenke đã từ bỏ chốn phồn hoa.

Ông quyết định bỏ lại tất cả của cải vật chất, chuyến phi cơ nhỏ của người bạn chở ông đi đến địa điểm “định cư” ở gần một cái hồ có phong cảnh thật đẹp.  Ông chỉ mang theo những vật dụng cần thiết cho đời sống hằng ngày và những dụng cụ, vật dụng  căn bản trong nghề mộc để tự mình tạo dựng một cuộc sống từ số không nơi một miền hoang dã ở Alaska.  Bắt đầu từ lúc này người xem mới thấy tài khéo léo sáng tạo và niềm vui sướng không gì sánh được của một “bậc thức giả” thời văn minh quá độ này.   Việc trước tiên là ông cất cho mình một cái nhà để che mưa, che tuyết tronh khi tạm ở trong cái lều nhỏ.

Sau khi chọn chỗ và san bằng khu đất cho nền nhà. Ông cưa hạ một số cây lớn tại chỗ, sau khi cạo sạch vỏ cây, ông dùng thế để tự dựng lên mấy cây cột cái.  Với kiến thức kỹ thuật vững chắc sẵn có và những dụng cụ đo đạc đã mang theo, ông hoàn thành một cách chính xác.  Với chiếc xuồng nhỏ được mang theo, ông đã chèo qua khu rừng bên kia để lựa chọn và đốn một số cây cần để làm mái nhà.  Hạ cây đủ, ông gọt vỏ cây tại chỗ, cột lại  thành từng bó để vác ra xuồng chở về.  Sau nhiền ngàu do đạc và lắp đóng, ông đã hoàn thành được căn nhà gỗ có cửa sổ nhìn ra phong cảnh thật vô cùng đệp ngoài hồ.  Kế đến là một cái lò sưởi để giữ ấm cho mùa đông.  Ông đã lượm nhặt và tích lũy những hòn đá cuội trong nnững chuyến đi đốn cây chở về và với xi măng được chở theo, ông đã xây cái lò sưởi thật chắc chắn và hoạt động hữu hiệu cho mùa đông cực lạnh ở độ âm nơi vùng Cực Bắc này.  Với những khúc cây khô sau khi được bửa ra ông khoan khoái ngồi nhìn ngọn lửa ấm hồng cháy reo vui trong lò sưởi. Ông tìm những mẩu cây thích hợp để cạo sạch gọt nhẵn làm thành những cái muỗng, chén để dùng trong bữa ăn hằng ngày.  Cá tươi ư?  Đã có cái hồ bên cạnh.  Thịt ư?   Ở đây nai, hoản không thiếu gì.  Mứt ư? Ông đi hái những dâu dại ở rừng về nấu lại bỏ vào keo lọ để ăn lâu ngày với bánh mì khô.  Để chứa và giữ lâu thức ăn kiếm được, ông đã cất một cái chòi cao để trử lương thực tránh bị thú rừng ăn cắp.  Những thực phẩm tươi thì ông cho vào cái hộp giữ lạnh được đào âm dưới đất có nắp đậy kỹ càng.


Trong những lần đi thám thính địa hình chung quanh, ông được caí thú hưởng phong cảnh tuyệt vời của bốn mùa  xuân, hạ, thu , đông nơi miền giá lạnh Alaska torng những khi quan sát sinh hoạt thiên nhiên của chú nai, gia đình gấu , thưởng thức những chùm dâu rừng tinh sạnh nơi mé rừng.  Hưởng cái thú bơi chiếc xuồng con  trên mặt hồ yên lặng phẳng như mặt gương trong cảnh thật vô cùng đầy thanh nhàn và u tịch. Rồi những buổi sáng bình minh hay vào những buổi chiếu tà, ông ngồi trong căn nhà gỗ nhìn ra khung cữa sổ để hưởng cảnh huy hoàng của thiên nhiên để đưa tâm hồn mình nhập vào cỏi Vô Biên.

Trời với nước tuy là hai mà một

một mình ta với chiếc thuyền con

trong tỉnh  lặng ta hoà mình vào Đại Ngã.

Tối nào ông cũng có thói quen ghi vào nhựt ký những gì xảy ra trong ngày.  Nhờ vậy mà ta có được từng chi tiết về cuộc sống của ông hơn hai mười năm nơi này.  Có theo dõi nhiếu lần cuốn phim phóng sự này ta mới thấy khâm phục tài mưu sinh, tự lực và chủ động trong cuộc sống “ẩn dật” của ông.  Trong hơn hai mươi năm trời đó ông không hề tiếp xúc với ai ngoài thiên nhiên và thú rừng.  Tuy vậy ông vẫn tạo đuợc cho mình một cuộc sống thật là tiện nghi với những vật liệu từ thiên nhiên.  Ông không cần bác sĩ nào để chăm sóc mình vì tinh thần của ông lúc nào cũng thanh thản trong một thân thể tráng kiện.  Ta thường mang một hình ảnh đầy khổ hạnh với ngoại diện dị hình của một “ẩn sĩ” nhưng ngược lại, ông là một ẩn sĩ đi tìm sự An Lạc với chính bàn tay và khối óc của mình.  Tuy đây là một lối sống không nhằm tìm đến cỏi Niết Bàn cao xa nhưng nó vận dụng những gì Thượng Đế ban cho con người và với khối óc và bàn tay ông Proenneke đã đạt đuợc cái Hạnh Phúc, tìm được Sự An Vững Tinh Thần bằng  một cách thực tiển và đầy thực tế ở mỗi ngày trong cuộc sống ẩn dật của mình.

Ông sống như vậy hơn hai mười năm và sau đó vì tuổi già không chống lại được cái lạnh qúa mức ông đã rời “Thiên Đường ở cỏi  thế” của mình.  Ông đã tặng lại căn nhà cho chính phủ đaị phương và đã được chất thuận coi  như là một “di tích thắng cảnh” để hằng năm du khác đến viếng để chứng kiến và ngưởng mộ nơi một của con người đã “ngộ” và đã biến nơi hoang vu này thành một Niết Bàn ở cõi thế.

 Giá trị của một cuộc sống tìm về với thiên nhiên và để trở về với nội tâm của mình quả thật là hiếm quý ở thế kỹ thứ thứ hai mươi mốt này.  Có lẽ chúng ta đều muốn như vậy nhưng ít có ai có can đảm làm được như vậy. Thực ra có phải là phần thưởng ở đới này là chỉ dành cho những ai biết từ bỏ cái giả để tìm về với cái thật.  Rồi không những khi ta tìm được cái thật và hưởng cái thật mà ta còn mở cho người khác thấy được con đường đi đến cái thật là có, là có thể đạt được và nhờ đó mà biết đâu sẽ có những người sẽ mạnh dạn tiến bước đi tìm Chân Hạnh Phúc?  Thì ra cỏi Niết Bàn và miền Cực Lạc ở ngay trong cõi thế này và ta cũng có thề hưởng đươc chứ cần gì chờ cho đến khi từ bỏ cuộc đời này phải không thưa bạn./.                       

- Viết từ cuốn DVD “Alone in the Wilderness”- KBT Channel, WA - 10.12.12

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong tháng Hai vừa qua, cái chết đau thương, lẫm liệt của nhà đối kháng người Nga Alexei Navalny trong tù đã gây sầu thảm, phẫn nộ cho toàn cộng đồng tiến bộ nhân loại. Đối với người Việt Nam tiến bộ, nỗi đau lại càng sâu thêm khi trong ngày cuối cùng của tháng Hai, ngày 29, nhà cầm quyền độc tài Hà Nội bắt đi cùng lúc hai nhà đấu tranh kiên cường...
Ít lâu nay, vấn đề “bảo vệ an ninh quốc gia” được nói nhiều ở Việt Nam, nhưng có phải vì tổ quốc lâm nguy, hay đảng muốn được bảo vệ để tồn tại?
Xuất hiện gần đây trong chiến dịch tranh cử tổng thống, Donald Trump, ứng cử viên đảng Cộng hòa, đã lên tiếng đe dọa là sẽ không bảo vệ cho các đồng minh thuộc khối NATO trong trường hợp bị Nga tấn công. Ý kiến này đã dấy lên một cuộc tranh luận sôi nổi tại châu Âu, vì có liên quan đến việc răn đe Nga và ba kịch bản chính được đề cập đến khi Donald Trump trở lại Nhà Trắng vào năm 2025 là liệu Liên Âu có nên trang bị vũ khí hạt nhân chăng, Pháp có thể tích cực tham gia không và Đức nên có tác động nào.
Tôi không biết chính xác là Văn Trí đã đặt chân đến Đà Lạt tự lúc nào nhưng cứ theo như ca từ trong nhạc phẩm Hoài Thu của ông thì Cao Nguyên Lâm Viên ngày ấy vẫn hoang vu lắm. Ngoài “núi rừng thâm xuyên”, với “lá vàng rơi đầy miên man”, cùng “bầy nai ngơ ngác” (bên “hồ thu xanh biếc”) thì dường như không còn chi khác nữa! Từ Sài Gòn, khi tôi được bố mẹ “bế” lên thành phố vắng vẻ và mù sương này (vào khoảng giữa thập niên 1950) thì Đà Lạt đã bị đô thị hóa ít nhiều. Nơi đây không còn những “bầy nai ngơ ngác” nữa. Voi, cọp, heo rừng, beo, báo, gấu, khỉ, vượn, nhím, mển, gà rừng, công, trĩ, hươu, nai, trăn, rắn, sóc, cáo, chồn… cũng đều đã biệt tăm. Người Thượng cũng ở cách xa, nơi miền sơn cước.
Vi hiến có nghĩa là “vi phạm” hay đi ngược lại những gì Hiến Pháp (HP) quy định. HP không có gì là cao siêu hay quá bí ẩn. Hiến Pháp trong bản chất chỉ là một bộ luật. Sự khác biệt chỉ là: HP là một bộ luật nền tảng hay nôm na là “luật mẹ”. Không những không cá nhân hay hữu thể pháp lý nào trong xã hội, kể cả hành pháp (tức chính phủ) được quyền vi phạm HP, mà không một luật pháp nào của lập pháp (tức quốc hội) được quyền vi phạm HP cả...
Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ tiếp tục đi theo đường mòn Chủ nghĩa đã lu mờ trong thưc tế và thất bại trong hành động tại Đại hội đảng kỳ 14 vào tháng 1 năm 2026. Khẳng định này của ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư đảng là bằng chứng cho tính chai lỳ, chậm tiến và lạc hậu, không phải của riêng ông mà toàn đảng...
Thứ Bảy 24/2/2024 đánh dấu hai năm kể từ khi Nga phát động cuộc chiến tranh xâm lược toàn diện nước Ukraine. Cuộc xung đột đang lâm vào tình trạng bế tắc và ngày càng tàn khốc. Nhân dịp này ông Nick Schifrin, một phát thanh viên của kênh truyền hình PBS, đã tổ chức một buổi thảo luận bàn tròn về hiện tình của cuộc chiến, nó có thể đi đến đâu và chính sách của Hoa Kỳ đối với Ukraine sẽ ra sao. Hiện diện trong buổi thảo luận có các ông Michael Kofman, John Mearsheimer và bà Rebeccah Heinrichs...
Đôi lời từ tác giả: “Sẽ có nhiều người không thích bài viết này. Họ sẽ cảm thấy bị công kích và rằng thật bất công. Phản ứng càng mạnh mẽ càng cho thấy nỗi sợ hãi về chủng tộc đã cắm rễ sâu vào nền chính trị Hoa Kỳ, và sẽ tồn tại mãi.” Tầm quan trọng của vấn đề chủng tộc trong nền chính trị của chúng ta được thể hiện rõ ràng qua chiến dịch tranh cử tổng thống hiện tại. Khẩu hiệu (slogan) đình đám nhất là từ chiến dịch tranh cử của Donald Trump: “MAGA” – Make America Great Again (Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại). Ý của slogan này là Hoa Kỳ đã từng rất vĩ đại, nhưng đã và đang đánh mất hào quang của mình.
Sau 11 năm chống Tham nhũng (2013-2024) nhưng Tham nhũng cứ trơ ra cười vào mũi Đảng là tại sao?
Thời gian gần đây, những người thương vay khóc mướn ở Việt Nam thường đem vấn đề Chủ nghĩa Xã hội và đảng có quyền một mình lãnh đạo ra hù họa dư luận. Tuy nhiên, càng vênh váo và cù nhầy bao nhiêu lại càng lâm vào thế bí. Những bài viết không trả lời được câu hỏi: Ai đã trao quyền lãnh đạo cho Đảng, và tại sao Đảng sợ Dân chủ đến thế?
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.