Hôm nay,  

Nhân Quyền Và Tôn Giáo: Hai Món Ăn Khó Nuốt Cho Kẻ Ðộc Tài!

29/10/200700:00:00(Xem: 8320)

* Văn hóa và Nhân quyền hai khái niệm khác nhau

Nhân việc Nguyễn Tấn Dũng, thủ tướng nhà cầm quyền dộc tài CSVN trong buổi tiếp doàn khách ủy ban tự do tôn giáo Hoa Kỳ tại Hà Nội vừa qua. Dư luận lại dược nghe vẫn cái giọng diệu dược ông ta nhai di nhai lại về hai dề tài dược khách quan tâm hiện nay. Một là vấn dề nhân quyền, hai là vấn dề tự do tôn giáo.

Về nhân quyền, diều mà bấy lâu nay họ viện cớ chống chế là do nền văn hóa khác nhau nên việc hiểu nhân quyền của Hoa Kỳ sẽ khác Việt Nam. Cái cớ này làm cho mọi người nực cười cho hành vi trơ trẽn bao biện vô căn cứ của kẻ dộc tài. Người ta tự hỏi vậy Việt Nam dã thò bút ký vào hiệp dịnh về Nhân quyền của LHQ tại khóa họp dại hội dồng năm 1992,  có nghĩa là họ chấp nhận một Hiến chương về Nhân quyền cho toàn nhân loại, trong dó các diều khoản của hiến chưong là dịnh ước chung dược phổ biến và áp dụng cho toàn thể nhân loại, mà cụ thể là những nước dã ký hiệp dịnh, phải nghiêm chỉnh thực hiện các diều khoản dã cam kết về quyền con người. Trong dó nêu nên việc không có sự dối xử phân biệt giữa các quốc gia thành viênl

Vậy mà doàn dại biểu ủy ban tự do tôn giáo Hoa Kỳ lấy cơ sở của Hiến chương LHQ về nhân quyền dể nói chuyện về vi phạm nhân quyền với dộc tài VN trong việc dàn áp các nhà bất dồng chính kiến thời gian qua, thì họ lại dánh bài tảng lờ nếu nên sự khác biệt về văn hóa.

 Không biết những kẻ dộc tài dó có lòng tự trọng về sự liêm sỉ hay không, khi những lời phát ngôn bừa bãi dược dưa lên mặt báo, họ có biết bao nhiêu sự phản ứng lẫn chế cười dành cho họ. Phản ứng vì thái dộ vô liêm sỉ, chẳng coi dư luận là cái quái gì cho nên ông ta mới phát biểu nhố nhăng như vậy.

Chế cười ông ta là kẻ dốt dứng dầu một quốc gia, dại diện cho quốc thể một quốc gia, vậy mà ông ta thiếu suy nghĩ khi phát biểu văng mạng như vậy. Bởi dù ai ít hiểu biết cũng không thể hình dung dược văn hóa có liên quan gì dến nhân quyền. Văn hóa và Nhân quyền là hai lĩnh vực hoàn toàn tách rời nhau, thể hiện hai trang thái hoạt dộng khác nhau.

Văn hóa dược coi như biểu tượng của một nền học vấn hay nếp sinh hoạt tinh thần tư tưởng của một cá nhân, một dân tộc hay một quốc gia.

Nhân quyền dược dịnh nghĩa như một sự dảm bảo quyền lợi của con người trong các hoạt dộng trong xã hội.

Rõ ràng hai hình thái này nó dược thể hiện trong các hoạt dộng hoàn toàn biệt lập. Chưa từng nghe nói văn hóa nhân quyền bao giờ, mà chỉ thấy nói về văn hóa ứng xử, văn hóa ẩm thực, văn hóa dân gian, văn hóa du lịch vv.. Nếu có chăng trong vấn dề nhân quyền việc dối xử với các nhà bất dồng chính kiến, những nhà dân chủ, ngụy quyền dộc tài nên có cách xử sự một cách có văn hóa.  Chẳng hạn như nếu là chính nghĩa, lẽ phải thì phải thể hiện thiện chí dối thoại sòng phẳng, lịch sự. Cách hành xử dúng với một tư cách một nhà nước, một người lãnh dạo, một cơ quan an ninh có văn hóa, làm cho người  bất dồng chính kiến phải tôn trọng vì nể trong cách ứng xử. Chứ không phải cách hành xử kiểu dộc tài ti tiện và hèn hạ như họ dã và dang dối xử với những người bất dồng chính kiến.

Vậy mà họ dám chầy cối cãi bừa rằng vì sự khác biệt về văn hóa nên việc hiểu nhân quyền của Hoa Kỳ và Việt Nam khác nhau. Phải chăng có sự khác nhau cơ bản là Hoa Kỳ là quốc gia dân chủ, nhân quyền là một trong những diều kiện bắt buộc dược áp dụng cho không những nhà nước, chính phủ mà cả luật pháp Hoa Kỳ lấy dó làm tiêu chí cho dường lối nhất quán của họ hơn 220 năm qua. Không một cá nhân nào, một thế lực nào có quyền áp dặt tiêu chí nhân quyền, giới hạn nhân quyền ở mức dộ nào, hiểu nhân quyền theo cách nào vv...dối với nhân dân.

Tiêu chí của nhân quyền mà nhân loại dã thừa nhận, dươc áp dụng cho mọi dân tộc và con người không có bất kỳ sự phân biệt hay giải thích nào khác, dó là: Quyền bình dẳng, quyền bất khả xâm phạm, quyền sống , quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc. Từ những quyền cơ bản này dược phát triển rộng ra các quyền khác, chẳng hạn như quyền  bình dẳng, tại sao cũng là người VN, có cùng những diều kiện về màu da, tiếng nói, nguồn gốc vv..mà Ông lại dược quyền lâp lên dảng CS, nhưng tôi lại không dược cái quyền dó...

Quyền tự do cũng vậy, tại sao ông lại dược tự do phát biểu quan diểm của mình trên mọi phương tiên, còn tôi lại bị cấm doán diều dó. Ai cho ông cái quyền thay mặt tôi, mà ông lại tự tiện nhân danh tôi, nhân danh nhân dân dể phát ngôn là “...do nhân dân Việt Nam dã lựa chon con dường di lên chủ nghĩa xã hội...”Các ông căn cứ vào cái gì, dể dại diện cho nhân dân. Trong khi dó quyền tự do dã bị các ông chiếm doạt" quyền lực nhà nước các ông dã chiếm giữ hơn 60 năm qua!

Bởi vậy, nếu nói về sự khác biệt văn hóa, thì có lẽ là sự khác biệt của những kẻ dộc tài dã thể hiện nếp văn hóa ứng xử quá thấp kém, không tương xứng, không thể hiện sự tôn trọng với khách, chỉ cốt cãi lấy dược theo triết lý của một kẻ dộc tài, nhưng lại thể hiện cái lý rất “cùn” “…bần cùng khố dây.

Qua những câu trả lời trên của ông thủ tướng dộc tài, nếu suy rộng ra cũng có nghĩa là ông ta tự nhận mình là kẻ thấp, trình dộ văn hóa thấp nên cách hiểu vấn dề nhân quyền không giống ai. Có nghĩa nhân quyền dược thực hiện trong khuôn khổ, dảng của ông ta làm chủ dất nước và chỉ cho phép dân dược duy nhất một quyền sống mà thôi.    

Mở cửa chùa không có nghĩa là Tự do tín ngưỡng

Vẫn luận diệu bao biện lấp liếm về tự do tôn giáo, trong bài trả lời của Dũng có doạn “ Một bộ phận những kẻ lợi dụng tôn giáo dã tự tách ra khỏi giáo hội phật giáo Việt Nam...những kẻ dó không dại diện cho phật giáo VN....”

  Trước hết, chúng ta nên hiểu tự do tín ngường và hoạt dộng tín ngưỡng là một hình thức sinh hoạt tư tưởng mang tính xã hội, họ hoạt dộng trong khuôn khổ luật pháp, dược tôn trọng trong bất kỳ quốc gia nào ở mọi thời diểm, trong lịch sử cũng như hiện tại.Nhà nước, chính phủ không có quyền can thiệp vào nội bộ các tôn giáo.

Vậy mà duy nhất nó chỉ bị cấm doán và hủy hoại ở chế dộ dộc tài CS mà thôi, cái lý do tôn giáo bị cấm doán là do CS muốn dộc chiếm toàn bộ tư tưởng lẫn hành vi con người. Tư tưởng của tôn giáo về cơ bản dối nghịch với chủ nghĩa Max, một chủ nghĩa vô thần, vì quá thiên về quyền lợi vật chất, nên Max dã quên mất quyền lợi về tinh thần của con người, ông ta dã tước bỏ tư tưởng con người trong việc tôn thờ tín ngưỡng, nhằm kéo con người trở về thời kỳ hoang sơ, vô cảm với tâm linh thần thánh.

Bản chất chung của bất kỳ tôn giáo nào cũng dều hướng thiện, loại trừ cái ác. Bởi vậy như nước và lửa, dại diện của hai trường phái THIỆN-ÁC, dạo giáo và cộng sản  sẽ không thể dung hòa.

Sau một thời gian tìm cách tiêu diệt tôn giáo nhưng thất bại, những kẻ dộc tài dã chuyển sang dùng thủ doạn lợi dụng tôn giáo, làm biến chất tha hóa tôn giáo, nhất là dạo phật, một dòng dạo có ảnh hưởng lâu dời ở VN, dể phục vụ cho âm mưu thoán quỳền của chúng.

Với chủ trương dảng hóa chùa chiền, chúng thực hiện chính sách tha hóa chính dạo, làm băng hoại dạo pháp, tiến tới dần dần biến tướng nhà chùa trên danh nghĩa là thờ phật, bên ngoài vẫn là chùa. Nhưng bên trong cốt lõi là tổ chức ngoại vi của dảng dộc tài tham gia các hoạt dộng xã hội trong khuôn khổ dươc dảng dộc tài kiểm soát giới hạn và có nhiệm vụ hõ trợ cổ vũ phục vụ cho chế dộc dộc tài.

Hiện nay hầu hết các chùa chiền ở miền bắc Việt Nam, việc thực hiện tu hành dạo pháp giáo lý nhà phật dã bị mai một, biến tướng sang các mục dích mê tín dị doan, thay dổi cơ bản chức năng và bản chất TU-HÀNH của tôn giáo, người tu hành bị kìm hãm khống chế không dược tự do hành dạo. Người mộ dạo chỉ hiểu sơ qua về phật dạo, mà không dược hóa giải thấu dáo dạo pháp giáo lý cơ bản của phật.

Các tín dồ dến chùa với mục dích nương nhờ cửa Phật dể cầu may cầu lộc, rồi trần sao âm vậy, họ lại hành xử theo dúng như dương thế hiện nay, lại sắm oản to mâm ngủ quả lớn, vàng mã nhà lầu xe hơi dể dút lót phật, họ dã biến phật thành kẻ tham nhũng biến chất, như các quan chức nhà nước hiện nay.

  Các sư ông sư bà dệ tử của Phật, thay vì rao giảng dạo pháp,giáo lý của Phật, nay thì xe lớn xe nhỏ luồn của trước rước cửa sau dón các thầy di làm lễ siêu hồn giải oan cầu tài cầu lộc, bói toán xem xét số mệnh vv.. Họ ngang nhiên dược tự do buôn thần bán thánh. Bởi vậy gần như hiện nay tuy chùa chiền dược mở trở lại, nhưng nó dã bị thay dổi bản chất một cách thảm hại.

Duy nhất chỉ còn lại hệ thống các chùa do hội Phật giáo VN thống nhất  quản lý, do không chịu tuân theo ý chỉ của dảng dộc tài là còn giữ dược “ trọn dạo” mà thôi, dó cũng là lý do mà họ dươc tặng danh hiệu “lợi dụng”tôn giáo dược dảng CSVN phong tặng.

Từ những nhận xét và phân tích bản chất của tự do tôn giáo nêu trên. Ta có thể thấy lý do tại sao nhà nước dộc tài lại quốc doanh hóa, nhà nước hóa tôn giáo, những tổ chức xưa nay chỉ chịu sự quản lý của pháp luật, chứ không một nhà nước nào, một chính phủ hay một thế lực nào can thiệp vào công việc nội bộ của tôn giáo.

Nói tóm lại như lời nhận xét chí lý của Hòa thượng Thích Quảng Ðộ  “Mở cửa chùa, không có nghĩa là tự do tôn giáo”. Tuy mang tiếng cho nhân dân tự do tín ngưỡng, nhưng cái cơ bản nhất của tự do tín ngưỡng là người dân phải dược tự do tiếp cận với giáo lý dạo phật. Chứ không phải như một lớp học, mang tiếng là học sinh dến lớp dể học, nhưng lại không có thầy giáo giảng dạy, học sinh di học mà chẳng học dược chữ nào, thì  hỏi mở lớp dể làm gì, nếu không muốn nói mở ra dể lấy tiếng là có lớp cho con em di học lấy chữ.

Vậy tại sao tôn giáo lại làm CS sợ hãi như vậy!

Một nhà thờ, một nhà chùa không thể răn dạy các con chiên, các chúng sinh của mình làm những việc “trái dạo, nghịch dạo” dược, họ sẽ dãn dắt các tín dồ của họ tuân theo lẽ phải chân chính, diều dó sẽ trái nghịch với kẻ vô thần dộc tài chuyên chế, lấy bạo ngược và quyền lực làm nền tảng cho mọi chính sách dộc tài. Bởi vậy tôn giáo chính là kẻ ngáng dường cho kẻ ác, kẻ gian.

Ðó là chưa kể việc suy bụng ta ra bụng người, ngày xưa trong thời kỳ hoạt dộng bí mật, chính CS dã lợi dụng cửa chùa dể ẩn náu, nay họ lại sợ những thế lực “phản dộng” núp dưới danh nghĩa tôn giáo phá hoại khối dại doàn kết toàn dân. Thật là giọng lười của ác quỉ.

Ác quỉ sợ thánh nhân. Bóng tối sợ ánh thái dương là lẽ dương nhiên. Những luận diệu mà kẻ dứng dầu nhà nước dộc tài bao biện với phái doàn ủy ban tự do tôn giáo Hoa Kỳ nó cũng xuất phát từ miệng lưỡi của thế lực dại diện cho ác quỉ cho bóng tối mà thôi!

Ðảng DCND, http://ddcnd.org/main/

Sài Gòn ngày 27/10/2007

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chỉ ba tháng sau khi Việt Nam nâng cấp quan hệ với Mỹ lên cấp cao nhất trong hệ thống phân cấp ngoại giao trong chuyến thăm của Tổng thống Biden, người ta thấy Chủ tịch Tập Cận Bình của Trung Quốc đã trở thành nhà lãnh đạo thế giới mới nhất tăng cường quan hệ với Việt Nam với chuyến thăm Hà Nội trong tuần này...
Chuyến thăm Việt Nam hai ngày của Tổng Bí thư Đảng, Chủ tịch nước Cộng sản Trung Quốc, Tập Cận Bình đã để lại nhiều hệ lụy cho nhân dân Việt Nam hơn bao giờ hết. Bằng chứng này được thể hiện trong Tuyên bố chung ngày 13/12/2023 theo đó họ Tập thay quan điểm “cộng đồng chung vận mệnh” bằng “xây dựng Cộng đồng chia sẻ tương lai” cho hai nước...
Sự ra đi của nhà tư tưởng và thực hành xuất sắc về chính sách đối ngoại của Mỹ đánh dấu một kỷ nguyên kết thúc. Trong suốt sự nghiệp lâu dài và có ảnh hưởng phi thường của mình, Henry Kissinger đã xây dựng một di sản mà người Mỹ sẽ khôn ngoan chú ý trong kỷ nguyên mới của nền chính trị cường quốc và sự xáo trộn trong toàn cầu. Thật khó để tưởng tượng rằng thế giới mà không có Henry Kissinger, không chỉ đơn giản vì ông sống đến 100 tuổi, mà vì ông chiếm một vị trí có ảnh hưởng và đôi khi chế ngự trong chính sách đối ngoại và quan hệ quốc tế của Mỹ trong hơn nửa thế kỷ.
“Tham nhũng kinh tế” ở Việt Nam đã trở thành “quốc nạn”, nhưng “tham nhũng quyền lực” do chính đảng viên gây ra để thu tóm quyền cai trị mới khiến Đảng lo sợ. Đó là nội dung đang được phổ biến học tập để đề phòng và bảo vệ chế độ do Ban Nội chính Trung ương công bố...
“Trong năm 2023 còn nhiều vấn đề đáng lo ngại, gây bất an cho xã hội. Các tội phạm trên các lĩnh vực tiếp tục gia tăng toàn quốc xảy ra 48.100 vụ phạm tội và trật tự xã hội tăng 18%.”
Việt Nam đang thương lượng mua chiến đấu cơ F-16 của Mỹ để tăng cường bảo vệ an ninh trước đe dọa ngày một lên cao của Trung Quốc ở Biển Đông. Tin này được truyền miệng ở Hoa Thịnh Đốn, tiếp theo sau chuyến thăm Việt Nam 2 ngày 10-11 tháng 9/2023 của Tổng thống Joe Biden. Tuy nhiên, các viên chức thẩm quyền của đôi bên không tiết lộ số lượng F-16 mà Việt Nam có thể mua với giá 30 triệu dollars một chiếc...
Số năm tháng tôi nằm trong tù chắc ít hơn thời gian mà nhà thơ Nguyễn Chí Thiện ngồi trong nhà mét (W.C) và có lẽ cũng chỉ bằng thời gian ngủ trưa của nhà văn Vũ Thư Hiên, ở trại Bất Bạt, Sơn Tây. Bởi vậy, sau khi đọc tác phẩm Hỏa Lò và Đêm Giữa Ban Ngày của hai ông (rồi đọc thêm Chuyện Kể Năm 2000 của Bùi Ngọc Tấn, Thung Lũng Tử Thần của Vũ Ánh, và Trại Kiên Giam của Nguyễn Chí Thiệp) thì tôi tự hứa là không bao giờ viết lách gì vể chuyện nhà tù, trại tù hay người tù nào cả.
Càng gần đến Đại hội đảng toàn quốc khóa XIV (2026-2031), đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) càng ra sức kiên định 4 nguyên tắc được coi là “có ý nghĩa sống còn đối với chế độ.”
Trời mưa thì buồn. Trời nắng thì vui. Mưa nhiều quá gây lụt lội, trở thành thảm cảnh. Nắng quá độ gây khô hạn, cháy mùa màng, gây đói khổ. Gọi là thiên tai. Có nghĩa thảm họa do trời gây ra. Hoặc chữ “thiên” đại diện cho thiên nhiên. Nhưng gần đây, vấn nạn khí hậu biến đổi, gây ra nhiều “thiên tai” có thể gọi lại là “thiên nhân tai,” vì con người góp phần lớn tạo ra khốn khổ cho nhau. “Thiên nhân tai,” nghe lạ mà có đúng không? Nguyên nhân chính gây ra biến đổi khí hậu là hiệu ứng nhà kính. Một số loại khí trong bầu khí quyển bao quanh trái đất hoạt động hơi giống như gương kính trong nhà kính, giữ nhiệt của mặt trời và ngăn nó trở lại không gian, gây ra hiện tượng nóng lên cho toàn cầu. Nhiều loại khí nhà kính này xuất hiện một cách tự nhiên, nhưng các hoạt động của con người đang làm tăng nồng độ của một số loại khí này trong khí quyển, cụ thể là: Cacbon dioxit (CO2), khí mê-tan, nitơ oxit, khí florua
Tuy lịch sử không nói đến, nhưng nếu chịu khó lục lọi đây đó, người ta sẽ tìm ra một giai thoại khá thú vị về việc bản Tuyên ngôn Độc lập của Việt Nam được Hồ Chí Minh soạn thảo và đọc trong buổi lễ trước công chúng tại vườn hoa Ba Đình (nay là Quảng trường Ba Đình) ngày 2 tháng 9 năm 1945. Theo tường thuật của nhà báo Hồng Hà trên báo Cứu Quốc của Việt Minh, ông Nguyễn Hữu Đang là người đọc chương trình buổi lễ và giới thiệu Chính phủ Lâm thời cùng chủ tịch Chính phủ đọc Tuyên ngôn Độc lập. Ông Nguyễn Hữu Đang là Trưởng ban Tổ chức Lễ đài, ông chính là người đứng trước micro giới thiệu: “Thưa đồng bào... Đây là Chủ tịch Chính phủ Lâm thời Hồ Chí Minh.” Nói xong, ông lùi lại, nhường micro cho Hồ Chí Minh.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.