Hôm nay,  

20 năm thất bại của Nghị quyết 36

29/08/202418:00:00(Xem: 811)
vn court
Từ 20 năm qua (2004-2024), vấn đề hợp tác giữa người Việt Nam ở nước ngoài và đảng CSVN không ngừng được thảo luận, nhưng “đoàn kết dân tộc” vẫn là chuyện xa vời. Nguyên nhân còn ngăn cách cơ bản và quan trọng nhất vì đảng Cộng sản không muốn từ bỏ độc quyền cai trị, và tiếp tục áp đặt Chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh “làm nền tảng xây dựng đất nước”.
    Để hợp thức hóa cho âm mưu tiếm “quyền tự quyết” của dân, đảng cầm quyền còn luật hóa trong Điều 4 Hiến pháp năm 2013.
    Điều này viết trong  mục số 1: “ Đảng Cộng sản Việt Nam - Đội tiên phong của giai cấp công nhân, đồng thời là đội tiên phong của Nhân dân lao động và của dân tộc Việt Nam, đại biểu trung thành lợi ích của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, lấy chủ nghĩa Mác - Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng, là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội…”
    Trước hết, ai đã cho phép đảng CSVN là “lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội?” Nhân dân chưa một lần ủy thác cho đảng Cộng sản cầm quyền, dù bằng lá phiếu hay trưng cầu dân ý. Cũng chưa bao giờ nhân dân đồng ý  “không chấp nhận đảng chính trị đối lập”, hay “giành độc quyền thông tin, báo chí cho nhà nước.” Nhưng đảng  đã bằng mọi cách ngăn chặn việc thành lập đảng chính trị. Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng khi còn sống, đã chỉ thị cho Công an bằng mọi cách không cho thành lập đảng chính trị.
    Người thi hành lệnh này khi ấy là Đại tướng Tô Lâm, Bộ trưởng Công an. Ông Tô Lâm đã được bầu làm Tổng Bí thư thay ông Trọng ngày 3/8/2024. Như vậy, chuyện “chính trị đối lập” sẽ tiếp tục bị cấm.

BẰNG CHỨNG ĐỘC QUYỀN

Bằng chứng “độc quyền báo chí”, theo thống kê chính thức của Thông tấn xã Việt Nam (TTXVN), “tính đến năm 2023 cả nước có 6 cơ quan truyền thông đa phương tiện chủ lực, 127 cơ quan báo, 671 cơ quan tạp chí (trong đó có 319 tạp chí khoa học, 72 tạp chí văn học nghệ thuật), 72 cơ quan Đài phát thanh, truyền hình. Nhân sự hoạt động trong lĩnh vực báo chí có khoảng 41.000 người, trong đó khối phát thanh, truyền hình xấp xỉ 16.500 người. Tổng số người được cấp thẻ nhà báo kì hạn 2021-2025 tính đến tháng 12/2023 là 20.508 trường hợp, trong đó 7.587 trường hợp có bằng tốt nghiệp đại học trở lên ngành Báo chí.”
    Điều 14 của Luật Báo chí năm 2016 cũng xác nhận tính “độc quyền” của nhà nước, theo đó, “Đối tượng được thành lập cơ quan báo chí” gồm:
   “1. Cơ quan của Đảng, cơ quan nhà nước, tổ chức chính trị-xã hội, tổ chức chính trị xã hội-nghề nghiệp, tổ chức xã hội, tổ chức xã hội - nghề nghiệp, tổ chức tôn giáo từ cấp tỉnh hoặc tương đương trở lên, hoạt động hợp pháp theo quy định của pháp luật Việt Nam được thành lập cơ quan báo chí.
    2. Cơ sở giáo dục đại học theo quy định của Luật giáo dục đại học; tổ chức nghiên cứu khoa học, tổ chức nghiên cứu khoa học và phát triển công nghệ được tổ chức dưới hình thức viện hàn lâm, viện theo quy định của Luật khoa học và công nghệ; bệnh viện cấp tỉnh hoặc tương đương trở lên được thành lập tạp chí khoa học.”
    Như vậy rõ ràng nhân dân đã bị loại khỏi hàng ngũ người có quyền được hành nghề báo chí.
Quan trọng hơn, người làm báo trong chế độ CSVN chỉ là tay sai của đảng. Nhiệm vụ này ghi rành mạch trong khoản “b” của  Điều 25,  Luật Báo chí như sau: “Bảo vệ quan Điểm, đường lối, chủ trương của Đảng; chính sách, pháp luật của Nhà nước; phát hiện, tuyên truyền và bảo vệ nhân tố tích cực; đấu tranh phòng, chống các tư tưởng, hành vi sai phạm.”

TUYỆT ĐỐI-TOÀN DIỆN

Tăng cường cho chủ trương nắm hết dư luận, đảng còn vỗ ngực nói rằng: “Nền báo chí cách mạng Việt Nam chịu sự lãnh đạo tuyệt đối và toàn diện của Đảng Cộng sản Việt Nam, phục vụ sự nghiệp đấu tranh giải phóng giai cấp, giải phóng dân tộc, xây dựng và bảo vệ Tổ quốc Việt Nam xã hội chủ nghĩa. Vì vậy, ở Việt Nam, Đảng lãnh đạo báo chí và báo chí bảo vệ Đảng, trong đó có bảo vệ nền tảng tư tưởng của Đảng là hai nhiệm vụ tất yếu, khách quan.
Đảng lãnh đạo tuyệt đối và xuyên suốt đối với báo chí.” (báo ĐCSVN, ngày 21/11/2021)

    Như vậy, mọi tuyên truyền cho rằng “có tự do báo chí ở Việt Nam” là điều bịa đặt. Bằng chứng vào tháng 5/2024, tổ chức “Phóng viên không biên giới” (Reporters sans frontières;,  RSF—Reporters without Borders) đã công bố báo cáo thường niên về “Chỉ số tự do báo chí năm 2024”. Tổ chức này xếp Việt Nam đứng thứ 174 trong số 180 quốc gia về tự do báo chí, thuộc nhóm các nước “có nền báo chí tồi tệ nhất thế giới”.
    Việt Nam phản ứng: “Đây không phải là lần đầu RSF đưa ra những nhận định hoàn toàn phiến diện, thiếu khách quan, thiên kiến và quy chụp về tình hình tự do báo chí ở Việt Nam, bất chấp thực tế đời sống báo chí ở nước ta ngày càng phát triển chuyên nghiệp, sôi động và hiệu quả.”
    Lời khoe này quên rằng cả báo chí và người làm báo ở Việt Nam đều do đảng kiểm soát và chỉ đạo, mặc dù “không có chế độ kiểm duyệt”, nhưng thông tin phải kiểm soát trước, hoặc phải rút xuống khi có lệnh của Ban Tuyên giáo và Bộ Thông tin-Truyền thông.
    Về lĩnh vực Quyền con người và Tự do Tôn giáo, Việt Nam vẫn là một trong số quốc gia “tồi tệ nhất”. Việt Nam khoe có nhiều nhà thờ và miếu đền được xây dựng với số tín đồ “đông nghẹt” trong các lễ hội. Nhưng nhà nước lại kiểm soát các tổ chức Tôn giáo, chen vào chuyện nội bộ của tôn giáo, kể cả việc bổ nhiệm các chức sắc cũng phải có phép, hay “thông qua” của chính quyền.

TIỀN LÀ TRÊN HẾT

Dù vậy, trong mỗi dịp tiếp các “đại biểu Kiều bào” về nước dự hội nghị do nhà nước tổ chức, lãnh đạo đảng CSVN đã không hết lời ca ngợi chủ trương của Nghị quyết 36 năm 2004.
    Tiêu biểu như ngày 23/8/2024, tại Phủ Chủ tịch, Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Tô Lâm đã tiếp Đoàn đại biểu kiều bào tiêu biểu nhân dịp về nước dự Hội nghị người Việt Nam ở nước ngoài toàn thế giới lần thứ 4, dự Diễn đàn Trí thức và Chuyên gia Việt Nam ở nước ngoài năm 2024.
    Tại cuộc gặp này, ông Tô Lâm nhấn mạnh: “Đối với đất nước và dân tộc Việt Nam, cộng đồng người Việt Nam ở nước ngoài luôn là một phần máu thịt không thể tách rời. Tổ quốc luôn mở rộng vòng tay đón nhận những đóng góp quí báu của bà con, từ đó xây dựng một nước Việt Nam phồn thịnh của mọi dòng máu Việt.” (báo ĐCSVN, ngày 23/8/2024)
    Trong khi đó, Bộ trưởng Ngoại giao Bùi Thanh Sơn khoe: “Các Hội người Việt Nam ở nước ngoài luôn nhận được sự quan tâm đặc biệt và tình cảm của lãnh đạo Đảng, Nhà nước, các bộ, ban, ngành, địa phương và nhân dân trong nước cũng như cộng đồng kiều bào ta ở nước ngoài.”
    Cả hai lời tuyên bố của ông Lâm và ông Sơn mang tính ngoại giao hơn kết quả thực tế. Đã không có hợp tác giữa Việt kiều và nhà nước trong lĩnh vực “chống tham nhũng và xây dựng đất nước”. Các hội đoàn người Việt được tổ chức ở nước ngoài chỉ xẩy ra “trong phạm vi hẹp” ở các nước Cộng sản Nga, Trung Quốc, Cuba, tại các nước cựu Cộng sản ở Đông Âu và một số nước Châu Âu, kể cả Mỹ. Những tổ chức này đã “không làm nên trò trống gì” trong các cộng đồng lớn người Việt ở Mỹ, Úc, Canada.
    Tuy nhiên, sau lưng của Nghị quyết 36 là vấn đề “Kiều hối” được gửi về Việt Nam hằng năm giúp thân nhân. Theo thống kê chính thức thì: “Tổng lượng kiều hối trong giai đoạn 1993-2023 đạt khoảng 230 tỷ USD và đã có sự dịch chuyển từ tiêu dùng, hỗ trợ gia đình sang đầu tư, kinh doanh trong nước. Tới tháng 11/2023, kiều bào từ 32 quốc gia và vùng lãnh thổ đã đầu tư 421 dự án đầu tư trực tiếp (FDI) tại 42/63 tỉnh, thành phố ở Việt Nam với tổng số vốn đăng ký là 1,72 tỷ USD.”
    Tuy vậy, chuyện Trí thức Việt kiều và đa số du học sinh sau tốt nghiệp về giúp Việt Nam vẫn còn là “giấc mơ không thành” của nhà nước Việt Nam.
    Cuối cùng là chuyện “lá cờ”.  Sau nhiều năm cố gắng, nhà nước CSVN đã thất bại trong âm mưu thay lá cờ “nền vàng 3 sọc đỏ của Việt Nam Cộng hòa ” bằng “cờ đỏ sao vàng của đảng CSVN” trong các lễ hội của đa số người Việt Nam ở nước ngoài. Lá “cờ đỏ sao vàng” chỉ xuất hiện tại một số cộng đồng ở các nước Cộng sản hay “thân Hà nội”.
    Đó là những thất bại của Nghị quyết 36 “Về công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài”, sau 20 năm thi hành.

Phạm Trần
(08/024)

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hãy bắt đầu niềm tin này với câu nói của John Kelly, tướng thủy quân lục chiến hồi hưu, cựu Bộ trưởng Nội an, cựu chánh văn phòng của Donald Trump (2018): “Người phát điên vì quyền lực là mối đe dọa chết người đối với nền dân chủ.” Ông phát biểu câu này tại một hội nghị chuyên đề về nền Dân chủ ở Mount Vernon vào tháng 11/2024, ngay tại ngôi nhà của George Washington, vị tổng thống đầu tiên, người mở ra con đường cho nền dân chủ và tự do của Hoa Kỳ. Không đùa đâu! Tướng Kelly muốn nói, những người phát điên vì quyền lực ấy có thể giữ các chức danh khác nhau, thậm chí là Tổng Thống, nhưng trong thâm tâm họ là bạo chúa, và tất cả các bạo chúa đều có cùng một đặc điểm: Họ không bao giờ tự nguyện nhượng quyền lực.
Gần đây, Tổng thống Mỹ Donald Trump công bố áp dụng chính sách áp thuế 25% đối với ô tô nhập khẩu vào Mỹ, trước đó Trump cũng đã áp đặt biện pháp trừng phạt chung đối với Liên Âu, Canada, Mexico và Trung Quốc, nhưng lại tạm hoãn trong 30 ngày để cho Canada và Mexico thương thuyết. Các biện pháp bất nhất này gây nhiều hoang mang cho chính giới và doanh nghiệp các nước đối tác.
Trong buổi phỏng vấn ngày 31 tháng 10 năm 2024 với bình luận gia cánh hữu Tucker Carlson, Tổng thống Donald Trump khẳng định rằng dưới thời Joe Biden, Hoa Kỳ đã mắc sai lầm nghiêm trọng khi vô tình đẩy Nga và TQ lại gần nhau. Theo Trump, một trong những ưu tiên hàng đầu khi ông quay trở lại Tòa Bạch Ốc sẽ là phá vỡ liên minh này. Khi đó, Trump tự tin tuyên bố: “Tôi sẽ phải tách họ ra, và tôi tin mình sẽ làm được.” Và ngay từ những ngày đầu của nhiệm kỳ thứ hai, Trump đã tỏ rõ mong muốn đàm phán với Nga nhằm nhanh chóng kết thúc chiến tranh ở Ukraine. Một cách giải thích cho chính sách này là: Trump đang làm đúng những gì từng nói trong cuộc trò chuyện với Carlson. Việc rút Hoa Kỳ khỏi cuộc xung đột tại Âu Châu và khôi phục quan hệ với Moscow, kể cả khi phải bỏ rơi Ukraine, là một phần trong chiến lược tập trung đối phó với TQ.
Cuộc đua vào Tòa án Tối cao Wisconsin rất quan trọng vì nó ảnh hưởng lớn đến các vấn đề pháp lý và chính sách trong tiểu bang. Wisconsin là một bang chiến địa quan trọng trong các cuộc bầu cử tổng thống Mỹ. Tòa tối cao tiểu bang có thể đóng vai trò lớn trong các tranh chấp liên quan đến luật bầu cử, quyền tiếp cận lá phiếu và các thách thức đối với kết quả bầu cử. Cuối cùng, sự lo lắng có cơ sở của người dân cuối cùng đã được hóa giải. Số tiền “đầu tư” $20 triệu của Musk đã không thắng được sự lựa chọn của Wisconsin.
Lịch sử là sự lập lại, nhìn ngược về thời gian: Sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc vào năm 211 (trước Công Nguyên) Ông đã nghe lời vị Tể Tướng Lý Tư đốt tất cả các ghi chép của Sử Gia không thuộc nước Tần, kể cả Kinh Thi. Bất cứ ai thảo luận về Kinh Thi và Kinh Thư sẽ bị xử tử. Trong Sử Ký của Tư Mã Thiên, vụ đốt sách chôn Nho được gọi là “Phần thư khanh nho”, bao gồm việc đốt sách và chôn sống hơn 460 học giả. (1) Năm 1958, Mao Trạch Đông đã liên hệ bản thân ông với Tần Thuỷ Hoàng. Khi ông ta chôn sống 460 học giả ông nói trong một bài phát biểu với các đồng chí của mình: “Các bạn (những nhà trí thức) căm ghét chúng tôi, coi chúng tôi là những Tần Thuỷ Hoàng. Các bạn nhầm rồi. Chúng tôi thậm chí còn vượt Tần Thuỷ Hoàng một trăm lần”.(2) Năm 1975 khi CS miền Bắc, chiếm Việt Nam Cộng Hòa, phong trào đốt sách cũng xảy ra ngay tại miền Nam, Việt Nam. Hàng trăm cuốn sách được người Cộng Hòa mang đi giấu hay mang ra nước ngoài và hàng ngàn cuốn sách bị đố
Hai tháng đã trôi qua. Trên những diễn đàn mạng xã hội và cả trong những cuộc đối thoại đời thường, rất nhiều người thổ lộ về một thói quen vừa xuất hiện: đếm xem còn bao nhiêu ngày nữa kết thúc nhiệm kỳ bốn năm của chính quyền hiện tại. “Đếm thời gian trôi” vốn không phải là một thói quen tích cực trong đời sống. Nó phản chiếu tâm trạng chán nản, buông xuôi, thậm chí là sợ hãi. Hàng loạt câu hỏi “Chúng ta phải làm gì?”; “Rồi chuyện gì nữa?”; “Chúng ta đang sống ở thời đại nào?”… Trong đó, câu hỏi lớn nhất, và biểu lộ sự phẫn nộ của người dân nhất, đó là: “Đảng Dân Chủ đang làm gì?”
Người tị nạn đã không còn được chào đón tại Hoa Kỳ kể từ ngày đầu tiên trong nhiệm kỳ thứ hai của Tổng thống Donald Trump. Ngay trong ngày nhậm chức 20 tháng 1 năm 2025, ông đã ký một sắc lệnh hành pháp đình chỉ Chương trình Tiếp nhận Người tị nạn của Hoa Kỳ (U.S. Refugee Admissions Program, USRAP) trong vòng 90 ngày. Dù vào tháng 2 năm 2025, tòa án liên bang đã ra phán quyết yêu cầu khôi phục chương trình tái định cư người tị nạn, chính quyền Trump vẫn khẳng định rằng không thể thực hiện điều đó ngay lập tức, do hệ thống tiếp nhận người tị nạn đã bị giải thể gần như toàn bộ.
Trong bài diễn văn dài 90 phút trước Quốc hội Hoa Kỳ, Donald Trump nhắc lại tham vọng “giành lấy” Greenland “bằng cách này hay cách khác.” Trump tuyên bố rằng Greenland có ý nghĩa “sống còn đối với an ninh quốc gia” của Hoa Kỳ. Dù nhấn mạnh rằng chính phủ của mình “hoàn toàn ủng hộ quyền tự quyết của Greenland,” ông vẫn không quên mời gọi “nếu các bạn đổi ý, chúng tôi sẵn sàng chào đón các bạn gia nhập Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ.”
Khi Ukraine từ bỏ kho vũ khí nguyên tử và tham gia Hiệp ước không phổ biến vũ khí hạt nhân (NPT Nuclear Nonproliferation Treaty) với tư cách là một quốc gia phi hạt nhân vào năm 1994, họ đã thi hành một phần của Bản ghi nhớ Budapest (Budapest Memorandum), gồm một số các đảm bảo an ninh bởi Nga, Hoa Kỳ và Vương quốc Anh. Những đảm bảo này nhằm bảo vệ chủ quyền của Kyiv, và biên giới của họ sẽ được tôn trọng. Nhưng khi Nga sáp nhập Crimea vào năm 2014 và tiến hành cuộc xâm lược toàn diện vào năm 2022, những cam kết đó đã chứng tỏ là vô nghĩa. Ukraine thấy mình đơn độc, sự sống còn phụ thuộc vào thiện chí của phương Tây và nằm trong tay một kẻ thù được trang bị bằng chính những vũ khí mà Kyiv đã giao nộp. Những tác động này không dừng tại Ukraine mà lan rộng. Trên toàn cầu, các chính phủ đang đánh giá lại ý nghĩa thực sự của các bảo đảm an ninh.
Trong thế giới đấu tranh sinh tồn của loài vật, chuyện cá lớn nuốt cá bé là điều không thể tránh khỏi. Nhưng trong xã hội loài người ngày nay dù đã bước vào thiên niên kỷ thứ ba hơn hai thập niên và được mệnh danh là thời đại văn minh tiến bộ vượt bực vẫn không thiếu chuyện kẻ mạnh ăn hiếp người yếu trong mối quan hệ giữa người với người. Tình trạng mạnh hiếp yếu còn diễn ra khốc liệt hơn trong mối quan hệ ở cấp quốc gia: nước lớn bắt nạt hay xâm lăng nước nhỏ. Ở đây cũng xin giải thích một chút về cách dùng chữ nhược tiểu trong tiêu đề của bài viết này. Chữ nhược tiểu dùng trong bài này hoàn toàn không có ý nghĩa đánh giá tiêu cực về quốc gia được đề cập đến. Chữ nhược tiểu dùng trong bài này là để chỉ cho sự yếu kém về quân sự và kinh tế so với những nước mạnh về quân sự và kinh tế đi xâm lược. Sự yếu kém về quân sự và kinh tế không đồng nghĩa với sự yếu kém về quyết tâm và đồng lòng bảo vệ đất nước của quốc gia bị xâm lược. Ngược lại, cuộc chiến tại Ukraine hiện nay và Việt Nam
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.