LƯU DIỆU VÂN
thế kỷ của những vật tế
chúng ta cứ chảy ngả ngớn về phía trước như thế
nơi đàn ngỗng chẻ sóng xôn xao về vị tổng thống trò hề
cùng cô ca nhạc sĩ hoa hồng chơi ngông áo cộc không váy
kết hợp với tiếng tăm tráo trở được lộng kiếng
người đàn ông bên kia rào tìm cách thu thập tin tức
từ mặt nước mà không cần phải rót mật vào tai không khí
cô bé da trắng thả tay mẹ trượt vội xuống mũi giày
sờn đã cưu mang hơn 10,300 em bé da vàng mà tiếng
chào của anh vẫn chưa vọng đến cuối cuộc chiến
trong chiếc cầu mũ viền lông tơ hơi thở chúng ta tranh chức giáo đầu
ngoài kia những bức tường biên giới đang được xây
bằng lời bào mòn cờ hoa bị thóa mạ
vẫn trong trạng thái hành trang hơn hai thế kỷ nặng nề sự tử tế
anh gỡ chiếc vỏ bảo hộ những bạo lực ấu thơ
những vết bầm ẩn dụ kén khổ chủ trước và sau hàng cúc áo
liếm môi em như một lá thư sắp cháy cong
lịch sử chỉ là một tiếng rên phản kháng giữa đám
đông cả tin nay đã sờn trí nhớ
em dũng cảm nhất trong xiềng xích vòng tay anh chai xạm
chiến sĩ trong em muốn thay đổi những gì bất dịch
thiền sĩ trong em muốn chấp nhận những gì bất dung
xong giao dịch thịt da, em đưa tờ năm mươi đồng trả công
anh thối lại một buổi chiều nắng đầy sỏi huyết dụ
lồng bên trong những viên tuyết tầm nhiệt
trong cơn lốc nước ta nghe thoang thoảng
con người đã biết biến cái lạnh thành vũ khí đấu tranh
cho nhân quyền/ nhân cách/ nhân nghĩa
và nhân tình là vật tế hy sinh
-- Lưu Diệu Vân
*
TRẦN HẠ VI
Cho anh
Nếu kiếp trước em đã ăn lưng bát cơm anh bố thí
Thì kiếp này coi như cũng trả dứt nợ nần
Đừng nắm níu lần khân
Chúng ta hãy xem nhau
như những người chưa từng quen biết
Nhớ làm chi những đêm đông mải miết
Người tìm người,
thơ tìm thơ,
trong cơn nửa tỉnh nửa mê
Đêm em sâu quá hay ngày anh dài lê thê
Trộn vào nhau chút ẩn ức
miên mê
quẩn quanh nỗi buồn chôn giấu
Đã qua rồi chuỗi ngày xưa yêu dấu
Em hay chơi trốn tìm có lẽ chẳng vì yêu
Cơn nghiện anh cháy lòng
bao nhiêu lần
thành lũy em đổ liêu xiêu
Ồ hóa ra em nhớ anh nhiều đến vậy...
Nhưng rồi...
những gì không phải của mình đừng nên lấy
Em cũng chẳng tham chi một chút hư vinh
Cầu mong anh thắm đẹp duyên tình
Em trở lại
băng bó tim côi
xóa nhòa dĩ vãng
Mà thôi...
chắc em giận nhiều
nên nói sảng...
anh nghe!
Khúc hát tường vi
Tình yêu hát vang trên những xác người
la liệt xác tài khoản
những cái tên trong tưởng tượng
con chữ nằm chết ngổn ngang
những câu chuyện dở dang
sẽ không bao giờ kết thúc
Những gì em viết ra
như định mệnh
Kẻ chép sử túng thiếu già nua
sống dưới cây cầu bắc qua sông Seine
thế kỷ 16
quả cầu thủy tinh tiên tri
quyền năng hay gánh nặng
Em viết một trang vào đời anh
những con chữ rùng mình
níu kéo
lạnh ngắt đôi tay
sáng nay một giấc mơ đi hoang
chiếc email quên xóa dòng tên
lắc mình thành sự thật
em lắc mình biến mất
Em ngồi trong bóng tối nhập nhòa mùa đông
Cơn khát anh dâng đầy vòng tay em đắng đót
Nhớ gì đâu trái cấm tình xanh xao vàng vọt
Nhưng anh không,
chưa từng,
có lẽ....
sẽ không phải của em
Dan díu đời nhau chi chút ẩn ức lem nhem
Dẫu mình hiểu những điều chưa bao giờ được nói
Cô độc anh,
cô độc em
trong biển người đau nhói
Nhớ làm gì khi chẳng thể hạnh phúc chung
Em không phải kẻ có thể đấu tranh đi đến tận cùng
Em yếu đuối,
ừ đúng,
em vô cùng yếu đuối
Tuy không đau mỗi khi nhìn anh tiếc nuối
Tàn tích cuộc tình, em không dám cạnh tranh
Hư thực ư -
tất thảy quá mong manh
Em vụn vỡ thủy tinh không dám làm 'thỏ thí nghiệm"
Thôi xin nhận thiệt thua dẫu tim mình ngất lịm
Nhìn anh xa dần....
nắm níu chi một vòng tay!
Anh, em buông rồi!
lảo đảo em say....
-- Trần Hạ Vi
*
THY AN
Đầu năm
giữa cái lạnh và cái nóng bất thường
của thay đổi khí hậu kỳ cục
hàng cây già không nói
và bài thơ của tôi sinh ra từ lá cây
đầu năm dương lịch nhìn phần đời đã qua
mơ hồ trông chưa rõ cái gì sắp tới
… mong manh
một lời chúc một nụ cười
như khát vọng thật mềm của phần đời còn lại
ẩn hiện qua sương mù buổi sáng
bệnh viện và những bức tường vàng
lò hỏa táng và những khuôn mặt buồn buồn
đóng khung những ký ức
… trôi tan
rồi buổi tối giao thừa sẫm màu
mở ra ngày đầu âm lịch
bên anh bên em một ly rượu nhỏ
im lặng vẽ những vòng tròn theo năm tháng
trên đầu ngón tay
… đàn hồi
từ trái tim hát lên những khúc chữ
khi ngắn khi dài như hơi thở
và giọt mưa rơi trên mái
tiếng chân người đi lạc viễn phương
mơ mãi một ngày về như cọng rơm bên sông
… lặng lẽ
quỳ xuống bên vương miện chói sáng
hạt kim cương trên tóc trắng
mỉm cười cùng trăng sao bất tận
làm sao tìm ra bí ẩn cuộc sống
khát khao trái tim chờ đợi
những nhắn tin từ smartphone nhấp nháy
… vô thường
Độc thoại khi uống cà phê
gió không đủ độ lượng
làm mát những con đường đầy uẩn khúc
nơi tình yêu mong manh như sương
nỗi nhớ phiêu diêu trên nhánh cây tùng
tuổi thất thập buổi chiều nắng xế
căn nhà đầy ắp hương và hoa
cộng thêm bao phế thải của đời sống
ôi một thời vọng động
đi qua những khúc quanh ồn ào
mùa thu lá đỏ đầy tay
những điều tâm đắc nhất an ủi trái tim
như thì thầm của hoa và cỏ
dòng âm thanh bất tận của những sớm mai
rơi xuống vạt áo
sau những đêm thâu rối bời
ngồi nhìn cà phê và bóng mình
khuấy một khúc đời trong ly sóng sánh
còn điều gì trông ngóng
con đường dài độc đạo ái ngại
hơi thở dường như mệt lòng
đến nguyên lành và ra đi sẽ không tội lỗi?
cầm quyển sách và lật trang giấy vàng
mực đen ghi câu thơ lãng mạn
sáng tạo nào phù hoa bám riết thời gian
giấc mơ theo năm tháng phai tàn
cội nguồn linh hiển chợt sáng
trong đôi mắt thật hiền như cổ tích…
– thy an