Một Ngày Mùa Đông

23/01/202115:53:00(Xem: 1797)


Có những cơn gió mang theo hơi lạnh thở ra khói.

Những cành cây trơ trọi vắng bóng những chú sóc chạy nhảy và tiếng hót của các loài chim.

Mặt trời lặn sớm buổi chiều trên nền mây xám.

Và… còn rất nhiều thứ quanh đây thay đổi để tôi biết thời tiết Virginia đã vào Đông. Mùa Đông năm nay ít tuyết, hoặc chưa nhiều khi chưa hết tháng một, hay là nó lạ lùng do ảnh hưởng của virus? Nhưng dù lý do gì, mùa Đông Virginia thiếu tuyết cũng mất đi vẻ đẹp vốn có của vùng Đông Bắc Hoa Kỳ.


Hai hôm nay trời rất lạnh nhưng nắng chan hòa như mời gọi những bước chân xuống phố. Một năm qua, loanh quanh lui tới trong căn nhà quen thuộc tới nỗi nhắm mắt đi bộ (thể dục trong nhà) vẫn không đụng vô tường. Ngoài kia nắng đẹp, cơm trưa đã xong, thử dạo chơi một chút, thưởng thức không khí thiên nhiên một chút để cảm nhận sự mới mẻ của cuộc sống ra sao.


Không suy nghĩ lâu, tôi bắt đầu chọn y phục thích hợp để đi dạo, không phải chỉ lui tới mấy bộ quần jeans áo thun với áo khoác có mũ (hood) mặc đi chợ mỗi tuần. Một năm rồi, váy đầm, chemise, v.v.. vẫn treo thẳng thớm như vừa mới ủi vì không có dịp để “diện”. Khăn quàng cùng bộ với mũ, vừa giữ ấm vừa làm đẹp chẳng mấy khi lấy ra; cũng như những đôi giày ống (boots) vẫn nằm nguyên trong hộp. Còn mỹ phẩm trang điểm nữa, bộ Lancome con gái mua tặng tôi nhân sinh nhật năm ngoái, chưa dùng một món. Một năm virus hoành hành khiến mình trở nên lười mặc đẹp, chỉ được mỗi việc ở nhà siêng nấu ăn ngon. Nói chuyện với bác sỹ qua video, tôi thành thật kể lâu nay ở nhà ăn nhiều nhưng ít tập thể dục.


Chưa đến 10 phút lái xe ra công viên gần nhà. Chỗ đậu xe vắng không như trước đây. Người đi bộ và dẫn theo trẻ con cũng ít hơn. Bước ra khỏi xe, tôi ngửi được mùi ngan ngát của lá cỏ tươi. Mặc dù luôn có một hộp “face mask” để trong xe, nhưng chỗ thiên nhiên trong lành như vậy tôi không cần dùng tới. Lần đầu tiên sau nhiều tháng tôi diện lại áo quần đẹp, cả áo khoác, khăn quàng, mũ len và đôi bốt da đúng kiểu mùa Đông. Phải chi có người ghi giúp tôi tấm hình để thấy mình có giống “người đẹp nhờ lụa” không? Cho tay vào túi áo khoác, tôi chầm chậm rảo bước, lòng bình an và vui vẻ như vừa được làm mới “dung nhan”.


Nắng bắt đầu nhạt dần trên lối đi. Hơi lạnh cũng theo gió về lất phất quanh mặt. Tôi nhìn hàng thông cao vút với những trái khô mọc thành chùm ở đầu nhánh lá. Thông luôn là biểu tượng của vẻ đẹp vùng lạnh giá; dù cho lá vàng và trái già có rụng nhiều chăng nữa, thông bốn mùa vẫn mãi xanh tươi như câu hát “stay evergreen and young as the seasons go…” trong bài Evergreen Tree với giọng ca của Cliff Richard thời học sinh tôi rất thích. Tôi khẽ ngân nga, “till the leaves turn blue on the evergreen tree.” Thời gian qua hơn năm mươi năm, tôi vẫn yêu điệp khúc “On the evergreen Tree. On the evergreen Tree...” 


Khi không còn thấy vạt nắng trên đầu những ngọn cây là biết chiều xuống, và màu chiều sẽ lan tỏa rất nhanh. Tôi đã đi dạo gần hai tiếng đồng hồ, không mỏi chân cũng nên trở về rồi.


Về đến nhà hơn bốn giờ chiều. Nắng thật sự đã tắt, trả lại bầu trời mùa Đông màu xám nhạt còn vương vài cụm mây xanh, mây trắng của một ngày nắng đẹp. Khu nhà nơi tôi ở bao quanh bởi những hàng thông, đang chờ đón ngày tuyết rơi sắp tới. Không gian tĩnh lặng và êm ả như trong lòng tôi sau buổi dạo chơi cùng thiên nhiên. 


Hồ Thị Kim Trâm



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Có thể nói ai cũng có lần nói lái ở trong đời, đôi lúc chỉ vô tình thôi. Nếu bạn buột miệng nói “đi giữa trời nắng cực quá” hoặc khi đèn điện không sáng mà bạn nói “điện sao lu quá chừng”, người nghe sẽ cho là bạn nói tục, có oan cũng đành chịu vì, dù bạn không cố ý nhưng nắng cực, điện lu nói lái nghe tục thật. Tương tự như thế, hãy cẩn thận đừng nói dồn lại, dồn lên, đồn láo, đồn lầm…
Không biết có phải do được học tập và làm việc trong môi trường lập trình điện toán nên tôi cứ nghĩ rằng mọi việc xảy ra trên thế gian này đều được an bài qua việc lập trình sẵn. Có người cho rằng sự lập trình sẵn này là định mệnh, là do ông trời sắp đặt hay do thượng đế an bài. Tuy nhiên, sau khi được tiếp cận với giáo lý nhà Phật, tôi cho rằng không ai lập trình sẵn cho cuộc đời mình, tất cả đều do nhân duyên.
Cách nay mười năm tôi có một chuyến sang Nhật Bản vào mùa xuân. Chọn đi vào dịp này là để xem anh đào ngoài chuyện viếng các thắng cảnh nổi tiếng như núi Phú Sĩ, Kim Các Tự, các đền đài, cổ thành, hào lũy… qua các thời trị vì của các tướng quân cũng như thăm một số thành phố như Tokyo, Kyoto, Kobe, Nagoya, Osaka…
Hễ mỗi lần nghe nói ai mới qua định cư xứ tự do, mà họ bày tỏ lòng biết ơn, cảm kích với quê hương thứ hai, tôi cũng thấy mát lòng mát dạ sao á!
Được biết đến nhiều nhất về một tiểu thuyết về chế độ nô lệ –Uncle Tom’s Cabin (Túp Lều của Chú Tom), xuất bản năm 1852 – tác giả Harriet Beecher Stowe, nhà văn người Mỹ gốc Âu tích cực ủng hộ chủ nghĩa bãi nô...
Thuở xưa, theo lệ thường, những cô gái được tuyển vào cung bao giờ cũng phải được các vị nữ quan hoặc các viên thái giám dạy dỗ qua một hai khóa về lễ nghi để biết phép tắc cư xử trong cung, để ôn lại bổn phận người đàn bà, v.v... Một phụ nữ từ dân giả được tuyển vào cung, dần leo lên tới địa vị quốc mẫu lẽ nào lại không trải qua những khóa giáo dục đó? Khi đã được giáo dục mà không chịu theo phép tắc, hành động vượt lễ nghi đến nỗi gây tai tiếng trong dân gian thì khó ai chấp nhận được. Những động lực thúc đẩy mấy người “đàn bà yếu đuối” ấy dám đạp đổ cả lễ nghi của triều đình thường là tình yêu, tình dục, lòng tham... Liệt kê những phụ nữ này vào hạng “lộng hành phép nước” chắc hẳn không oan!
Ở Việt Nam, hồi xa xưa đó, cuộc sống giản dị nên rất ít nhà tư có mắc điện thoại, điện thoại công cộng đặt ở các bưu điện nhưng người dân ít quen sử dụng. Khi có việc cấp bách thì đánh điện tín. Ở công sở, trường học có trang bị điện thoại, nhưng thường chỉ có các sếp lớn gọi nhau đi họp hẹn hò cờ bạc hay hoạt náo cuối tuần...
Khi tình yêu đến độ mùi mẫn, khi hai tâm hồn hòa hợp đến mức không thể xa nhau, khi trái tim đã thuộc về nhau… Người con trai cất lời: “Em bằng lòng làm vợ anh không?” Đây là giây phút tuyệt đẹp, đẹp nhất đời, đây là cái khoảnh khắc tuyệt diệu nhất của kiếp người. Tình yêu thăng hoa bay bổng, hai người quyết định về với nhau, gắn bó với nhau, bây giờ thế giới của hai người là cả một cung trời mộng, mặt đất này là cõi địa đàng bướm hoa...
Gần đây cô cũng hay nghĩ về người chồng xấu số. Đúng ra cô thấy anh trong những giấc mơ. Cô thấy anh và cô đi dạo tại những nơi chốn thơ mộng của vùng đất cố đô nơi cô sinh ra và lớn lên. Những giấc mơ lạ, bởi cô gặp anh và kết hôn với anh khi cô đã vào Nam. Anh là người miền Nam và không hề ra thăm miền đất đó bao giờ. Nhưng trong giấc mơ cô thấy cô và anh thật rõ, khi thì ngồi bên nhau trong ngôi nhà cổ của ba mạ cô ở khu Gia Hội, khi thì thơ thẩn bên bờ sông Hương gần ngôi trường Trung học thân yêu của cô, khi thì đứng dưới bóng mát ngôi nhà thờ uy nghiêm sừng sững trên một ngọn đồi.
Thỉnh thoảng nổi hứng, ông bảo, để ông nấu nướng, bà dọn dẹp rửa chén. Ông nấu nhanh, mắm muối mạnh tay. Khi nghe ông thông báo trổ tài món thịt heo kho trứng, bà tưởng như lượng Cholesterol phóng vút lên trần nhà...