Hôm nay,  

Một Ngày Mùa Đông

23/01/202115:53:00(Xem: 2423)


Có những cơn gió mang theo hơi lạnh thở ra khói.

Những cành cây trơ trọi vắng bóng những chú sóc chạy nhảy và tiếng hót của các loài chim.

Mặt trời lặn sớm buổi chiều trên nền mây xám.

Và… còn rất nhiều thứ quanh đây thay đổi để tôi biết thời tiết Virginia đã vào Đông. Mùa Đông năm nay ít tuyết, hoặc chưa nhiều khi chưa hết tháng một, hay là nó lạ lùng do ảnh hưởng của virus? Nhưng dù lý do gì, mùa Đông Virginia thiếu tuyết cũng mất đi vẻ đẹp vốn có của vùng Đông Bắc Hoa Kỳ.


Hai hôm nay trời rất lạnh nhưng nắng chan hòa như mời gọi những bước chân xuống phố. Một năm qua, loanh quanh lui tới trong căn nhà quen thuộc tới nỗi nhắm mắt đi bộ (thể dục trong nhà) vẫn không đụng vô tường. Ngoài kia nắng đẹp, cơm trưa đã xong, thử dạo chơi một chút, thưởng thức không khí thiên nhiên một chút để cảm nhận sự mới mẻ của cuộc sống ra sao.


Không suy nghĩ lâu, tôi bắt đầu chọn y phục thích hợp để đi dạo, không phải chỉ lui tới mấy bộ quần jeans áo thun với áo khoác có mũ (hood) mặc đi chợ mỗi tuần. Một năm rồi, váy đầm, chemise, v.v.. vẫn treo thẳng thớm như vừa mới ủi vì không có dịp để “diện”. Khăn quàng cùng bộ với mũ, vừa giữ ấm vừa làm đẹp chẳng mấy khi lấy ra; cũng như những đôi giày ống (boots) vẫn nằm nguyên trong hộp. Còn mỹ phẩm trang điểm nữa, bộ Lancome con gái mua tặng tôi nhân sinh nhật năm ngoái, chưa dùng một món. Một năm virus hoành hành khiến mình trở nên lười mặc đẹp, chỉ được mỗi việc ở nhà siêng nấu ăn ngon. Nói chuyện với bác sỹ qua video, tôi thành thật kể lâu nay ở nhà ăn nhiều nhưng ít tập thể dục.


Chưa đến 10 phút lái xe ra công viên gần nhà. Chỗ đậu xe vắng không như trước đây. Người đi bộ và dẫn theo trẻ con cũng ít hơn. Bước ra khỏi xe, tôi ngửi được mùi ngan ngát của lá cỏ tươi. Mặc dù luôn có một hộp “face mask” để trong xe, nhưng chỗ thiên nhiên trong lành như vậy tôi không cần dùng tới. Lần đầu tiên sau nhiều tháng tôi diện lại áo quần đẹp, cả áo khoác, khăn quàng, mũ len và đôi bốt da đúng kiểu mùa Đông. Phải chi có người ghi giúp tôi tấm hình để thấy mình có giống “người đẹp nhờ lụa” không? Cho tay vào túi áo khoác, tôi chầm chậm rảo bước, lòng bình an và vui vẻ như vừa được làm mới “dung nhan”.


Nắng bắt đầu nhạt dần trên lối đi. Hơi lạnh cũng theo gió về lất phất quanh mặt. Tôi nhìn hàng thông cao vút với những trái khô mọc thành chùm ở đầu nhánh lá. Thông luôn là biểu tượng của vẻ đẹp vùng lạnh giá; dù cho lá vàng và trái già có rụng nhiều chăng nữa, thông bốn mùa vẫn mãi xanh tươi như câu hát “stay evergreen and young as the seasons go…” trong bài Evergreen Tree với giọng ca của Cliff Richard thời học sinh tôi rất thích. Tôi khẽ ngân nga, “till the leaves turn blue on the evergreen tree.” Thời gian qua hơn năm mươi năm, tôi vẫn yêu điệp khúc “On the evergreen Tree. On the evergreen Tree...” 


Khi không còn thấy vạt nắng trên đầu những ngọn cây là biết chiều xuống, và màu chiều sẽ lan tỏa rất nhanh. Tôi đã đi dạo gần hai tiếng đồng hồ, không mỏi chân cũng nên trở về rồi.


Về đến nhà hơn bốn giờ chiều. Nắng thật sự đã tắt, trả lại bầu trời mùa Đông màu xám nhạt còn vương vài cụm mây xanh, mây trắng của một ngày nắng đẹp. Khu nhà nơi tôi ở bao quanh bởi những hàng thông, đang chờ đón ngày tuyết rơi sắp tới. Không gian tĩnh lặng và êm ả như trong lòng tôi sau buổi dạo chơi cùng thiên nhiên. 


Hồ Thị Kim Trâm



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Không có đồng hồ đeo tay nên tôi chẳng biết Oanh đã vào chợ được bao lâu rồi. Con nhỏ định để tôi chết đứng ở đây. Trời đã trưa, khu chợ vắng dần. Ôm cặp, áo dài trắng đứng trước chợ giờ nầy, chướng ơi là chướng. Tôi cúi mặt, không dám nhìn ai vừa rủa thầm con nhỏ...
Có lời bái hát xưa nào đó mà tôi còn nhớ loáng thoáng trong đầu, “ngoài kia tuyết rơi đầy, sao em không đến bên tôi chiều nay…” chỉ nhớ mỗi câu ấy thôi nên ngân nga cho đỡ buồn khi mỏi mắt nhìn ra cửa sổ… ngoài kia tuyết rơi đầy. Dù sao cũng đỡ nản hơn nhìn vào chỗ làm là những hàng bàn làm việc dài im lặng, những hàng ghế ngồi có bánh xe xếp ngay ngắn; tiếng nói cười của đồng nghiệp hoà quyện vào âm thanh phát ra từ máy móc đã lui về quá khứ như một triều đại huy hoàng đã lụi tàn. Mọi thứ chưa đóng bụi thời gian đã thành phế tích của nền kinh tế đã chết trước cả chính quyền điều hành nó là thực tế nước Mỹ.
Tôi lái xe về nhà, trong lòng nặng trĩu nỗi buồn, thương cho Vi và giận chồng của Vi quá, tôi đâm xe thẳng vào garage và xồng xộc đi vào nhà, chồng tôi có lẽ vẫn đang lúi húi trong bếp nên không thấy tôi. Thay quần áo, nằm lăn trên giường, tôi nghĩ đến những lời Thu nói, nếu như tôi lấy phải một người chồng như của Vi?
Đêm đầu tiên về Saigon vì trái giờ nên khoảng 3 giờ sáng tôi đã thức giấc. Háo hức muốn tìm hiểu cuộc sống ban đêm ở Sài Gòn hoa lệ. Tôi trang bị nhẹ với máy ảnh đi lang thang một mình trên đường phố vắng. Ban đầu hơi ái ngại, tôi chỉ định rảo bộ quanh khách sạn ở Q1 cho an toàn. Ra ngoài khách sạn khoảng trăm thước, tôi thấy mấy chị đạp xe chở hàng có lẽ để bán lẻ ở đâu đó trong thành phố...
Trong tận thâm tâm tôi, thầy là một vì sao sáng, một hiền nhân vô cùng tôn kính giữa nhân gian này. Tôi chưa từng diện kiến hay bái sư nhưng toàn tâm ý của tôi thì thầy là thầy tôi từ quá khứ xa xưa chứ chẳng phải chỉ mỗi kiếp này...
Nằm trên giường tôi vươn vai duỗi chân thật thoải mái làm sao ấy, nhìn lên đồng hồ trên bàn đã 9 giờ sáng, bên ngoài trời Montreal tuyết nhè nhẹ bay trắng xóa thật đẹp. Hôm nay thứ hai đầu tuần, mọi người hàng xóm xung quanh đi làm hết, cả khu nhà yên ắng đến lạ thường, tôi mỉm cười thỏa mãn “mình về hưu rồi mà, phải tự sướng chứ!”
Sau dịp lễ Noel là không khí tháng chạp lấp ló đầu ngõ rồi! Thời tiết mùa đông lạnh lẽo đã dần nhường chỗ cho gió xuân về mơ màng trong sương sớm. Khoảng mùng 5 tháng chạp là mọi người đi tảo mộ đông vui. Đươc gặp bà con, họ hàng nội ngoại chào nhau tíu tít sau một năm tất bật là thấy tết đã sắp sửa cận kề. Tết không chỉ là niềm trông đợi của trẻ thơ mà còn là niềm vui của người lớn. Xưa chừ người ta thường nói vui như tết mà!
Con tàu rú lên tràng còi thất thanh. Âm thanh chuyển từ trầm đục sang cao chói. Chuyện gì vậy. Mọi người hỏi nhau. Sao bỗng dưng còi tàu gầm thét như con thú bị thương vậy. Tàu bỗng dưng chạy chậm hẳn lại. Và tiếng rít của bánh sắt trên đường rầy như mũi khoan nhọn xoáy vào lỗ tai. Người soát vé tất tả chạy trên lối nhỏ giữa hai hàng ghế. Chuyện gì thế ông ơi. Những câu hỏi nhao nhao. Something wrong, very wrong. Mọi người vui lòng ngồi yên tại chỗ. Người soát vé nói vội trước khi mất hút sau khung cửa nối sang toa kế tiếp. Khủng bố hay cầu đường xe lửa bị sập. Mưa lũ đã mấy hôm rồi. Người ta xớn xác hỏi nhau. Tin tức truyền miệng lan nhanh như đám cháy rừng. Không ai biết chắc chuyện gì. Chỉ biết tàu không thể tiếp tục chạy. Nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy rừng cây đang vùn vụt dạt về phía sau bỗng chậm dần.
Đọc thơ “nhớ nhà” của Nguyễn Thị Vinh càng thêm nhớ! Ai cũng bảo rằng mùa xuân làm ấm lòng người, nhưng chưa chắc gì. Mùa xuân đó là mùa xuân ở bên ấy, bên Việt Nam họa chăng có ấm lòng, chứ mùa xuân rơi vào tiết mùa đông lạnh lẽo bên trời tây này lạnh vô cùng...
Bà Hai Kỹ lơ mơ ngái ngủ thò chân xuống giường, chợt giật nảy cả người, nước đâu mà linh láng ngập đến tận ống quyển vậy trời. Bà tỉnh ngủ hẳn, hoảng hốt la to: – Dậy, dậy mau, nước vô ngập nhà rồi!
Anh muốn về thăm Việt Nam, chị cũng vậy. Anh nói với chị: Em à, cũng hai năm rồi, tụi mình chưa về thăm Việt Nam. Anh thấy nhớ quá, nhớ hàng cây dâm bụt, gốc ổi, cây dâu đất ngoài quê anh. Nhất là ngôi nhà có bức tường thành và cái cổng bằng xi măng. Anh đã đem theo hình ảnh đó suốt mấy mươi năm rồi, nhưng lúc nào cũng nhớ nó. Mình đi về thăm một chuyến em hè...
Lần này, 2023, tôi chọn đi xem Tuy Hòa (Phú Yên) và Qui Nhơn (Bình Định) hai thành phố nhỏ, không mấy nổi tiếng với hy vọng nhìn thấy, cuộc sống tỉnh lẽ vẫn còn đằm thắm hiền hòa, chưa huyên náo chật chội như Hội An, nơi mỗi ngày có cả chục chuyến xe buýt thả nườm nượp khách du lịch xuống bến...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.