Chuyện Dài Dài Thẩm Mỹ:
Thiệt, đúng là Tình Bạn Neo!
Trương Ngọc Bảo Xuân
Trong tiệm nails, vùng xa xa
Chị Ba cất giọng thảnh thót:
"Chời! Xao mà ế quá vầy nè chời." Chị Tâm phụ họa:
"Có nước cho đám con xực mì gói."
Thủy than:
"Làm sao mà tui mở tiệm cho kịp Giáng Sinh để hốt bạc."
Thành nguýt xéo Thủy:
"Xí. Người ta chết luôn chết xuống. Người ta lo từ bữa ăn. Người ta rầu con rầu cái. Người ta hổng đủ sở hụi. Cái nị nầy, ích kỷ. Chỉ biết nghĩ tới vụ hốt bạc. Thấy ghét."
Thủy cong cớn trả lời:
"Ở đó mà than vắn thở dài. Trong thời gian nầy đừng có xuống tinh thần chớ. Mình lớn lên trong xứ chiến tranh mà. Ba cái vụ giặc ở xa xa vầy nhằm nhò gì."
Cô Hiền lên tiếng liền:
"Sao hổng nhằm" Tại Thủy chẳng có ai trong quân đội. Thủy chỉ có một mình ôm cái hộp đựng tiền với cái mộng mở tiệm đó thì còn biết nghĩ tới ai nữa. Cháu tui đang trên tàu ngoài khơi. Con tui hổng biết phải động viên lúc nào. Chồng tui hãng xưởng ế nhệ. Tiệm nầy cả buổi chưa thấy khách, cả đám ngồi chần dần ngáp lên ngáp xuống, nàng hắc hai ô này thì lo nói chuyện hốt bạc Giáng Sinh nghe thấy ghét. Mới giữa tháng mười đã lo xa dữ thần!
Thủy xây qua chỏ mỏ gây liền:
"Ai ghét tui thì còn xương với da. Xời ơi, thời gian bay nhanh như vó như vó Còn chị. Nói thiệt, tui kỵ nhứt ai kêu tui là H2O nghe. Nhớ hồi nhỏ đi học bị đám bạn qủy ghẹo đã đời rồi, bây giờ phải kêu tui là Thủy, Thủy, Thủy, nghe chưa. Người chớ bộ hoá chất sao mà kêu tầm bậy tầm bạ! Tối ngày chị lo dạy đời. Chị vô tiệm nầy sau tui mà. Khi không cái làm xếp tụi nầy một cách ngang xương. Hồi trước tại bận rộn khách hàng tui bỏ qua bây giờ nghĩ lại chị Ba cũng bất công quá trời. Nhà quê thiệt tình."
Chị Ba xây qua sừng cổ gà lên liền:
"Xao mà kiêu là bất công" Quê thì có sao" Mầy lúc nào mà hổng có khách. Có ai dựt khách của mầy đâu." Người ta dô sau nhưng người ta biết công chiện. Người ta biết điều hành, phân chia. Mầy làm được chiện của cô Hiền hông mà phân bì kỳ vậy trời""
Thu cãi lại:
"Tui đem biết bao nhiêu tiền vô cho tiệm của chị. Nhờ có tui tiệm chị mới đắt đó chớ...
Chị Ba ngắc lời:
"Thôi mầy ơi... đừng có tưởng mình là chời. Hổng có chị thì chợ cũng đông, hổng có mầy tiệm tao cũng dững dàng. Mầy có khách tiền dô túi mầy. Chủ tiệm chịu đủ thứ sở hụi. Như bây giờ nè. Tiền điện tiền ga tăng, mầy có dô chịu cho tao hông" Mầy có tăng giá làm neo hông" mầy có lấy bớt phần chăm hông" Lúc nào cũng chập chờn dái cho tao tiêu đặng mầy sang cái tiệm này. Tao dư biết ý đồ của mầy mà."
Thấy hai bên bắt đầu găng quá, cô Hiền và chị Liễu vội vàng can:
"Thôi thôi hai bà cho can. Trời đất ơi đã ế thấy mụ nội, hổng biết thương nhau mà lại cắn xé nhau vậy hai bà. Ê, tuần rồi tui lên Oregon chơi đó, tui có vô một tiệm Nail trên đó, để tui kể cho mấy bà nghe."
Cả đám nhao nhao lên:
"Ừa kể đi chị, ở trển làm ăn thể nào."
"Thì tương đối cũng như mình nhưng giá cả còn đường lắm. Nhà cửa lại rẻ mạt, mua đồ khỏi phải đóng thuế."
Chị Ba hỏi:
"Còn nhiêu một bộ""
Cô Hiền trả lời:
"Băm hai."
Thủy nhảy xọt vô liền:
"Trời, đỡ vậy. Còn phiu""
Tôi trả lời:
"18 tì. Khách đa số Mỹ trắng. 18 cho 2 đồng tip chẵn chòi tấm 20, lời chán. Có điều phải làm kỹ. Tiệm nầy cũng người mình làm chủ. Trời ơi, chỗ thiệt là nhỏ mà cũng có hai ba tiệm nail của người mình. Thiệt đúng là đâu có khói là có tiệm nail. Còn chuyện nầy nữa, khách họ không mấy gì thích vụ dũa móng bằng máy nghe quí vị. Thấy cô thợ cầm cây dũa máy lên, bà khách cười:
" Đây là cây drummer drill thứ của chồng tôi xài để dũa sắt, sao cô lại xài trên móng tay""
Cô thợ không biết giải thích sao cho xuôi, cổ chỉ ậm ừ lí nhí sau cái khẩu trang bịt mặt là dũa bằng máy thì giữ móng bột được bền, bà khách móc lại:
"Ủa vậy chớ từ trước tới giờ giữ hổng được bền sao."
Chị Ba xen vô nói:
"Bởi dậy tui nói goài khách da đen đỡ gắc gối."
Liễu tiếp:
"Ở trển tiệm của họ sạch lắm nghe quí vị. Sạch từ trong ra tới ngoài. Họ có toàn là khách hẹn, khi nào ở không họ lấy đồ nghề ra chùi, đánh bóng, bàn ghế cũng sạch. Hổng có vụ vừa làm vừa bóc đồ ăn lủm vô miệng như mấy cô ẩu tả ở đây đâu nghe. Trên bàn người nào cũng có hai cái hộp. Một hộp đựng đồ nghề sạch và một hộp đựng đồ nghề dơ, dán nhãn đâu đó rõ ràng."
Cô Hiền hỏi tới:
"Có tụi hội đồng tới xét hông."
Liễu trả lời:
"Em quên hỏi nhưng nhìn cách họ giữ vệ sinh như vậy em nghĩ có lẽ cũng có bị hay sợ bị xét nên họ sạch sẽ quá, mình nên bắt chước."
Cô Hiền nói:
"Vậy chớ tiệm mình lóng rày cũng sạch thấy bà."
Chị Tâm xen vô:
"Chỉ có bàn của bà Thủy là dơ dáy, có ai thấy bả rửa đồ nghề chưa."
Thủy cũng không vừa:
"Còn a muối" cô em rửa giỏi quá sao còn cặn da thúi trong hộp."
Chị Tâm không thèm trả lời, ngáp:
"Chời ơi là chời, sao mà ế quá chời vầy nè. Khách đi đâu hết ráo, cả ngày hổng có một móng. Thợ ngồi ở không, bươi móc gây gổ um xùm. Chán quá chời."
Cô Liễu đề nghị:
"Chị Ba, chị biết rạp hát đang chiếu lại cái phim Harry Potter hông" trời đất ơi, xứ Mỹ nầy, làm ăn chiện gì bất kể, khi trúng mối thì trở thành tỉ tỉ phú như chơi. Mấy người biết hông, chỉ một tuần lễ đầu mà họ thâu vô cả trăm triệu đô."
Thu hỏi:
"Phin loại gì""
Liễu trả lời:
"Loại phong thần con nít. Phim nói về phép thuật, về chuyện một đứa con trai có phép thuật bà con dòng họ thầy cô bạn bè ai cũng đấu phép như phim chưởng của Tàu đó quí vị. Tui có đọc sách, nghe nói phim y như trong sách. Con tui coi rồi nó nói hay lắm. Chị Ba, hay là tụi mình đóng cửa nghỉ sớm, ngồi đây cũng hổng có khách, tốn điện. Tụi mình cả đám đi coi phim, giờ nầy hổng chừng ít khách, mình đỡ phải sắp hàng lâu."
Cả bọn nhao nhao hưởng ứng:
"Ừ phải đó chị Ba, đâu chị làm bảnh một bữa, bao tụi nầy đi coi hát đi chị Ba."
Chị Ba còn ngần ngừ, tôi chêm thêm:
"Thay vì trả tiền điện, chị bao tụi nầy đi coi hát còn có nghĩa hơn."
Chị Ba than:
"Chời ơi, tụi bây nói mà hổng si nghĩ, đã ế thấy cha, tiền dô hổng dô mà tụi bây còn muốn móc túi tao. Thôi được, kể như tui thua bài cào. Ừa, đi thì đi, tao ngon mà. Đóng cửa. Đi coi hát."
Liễu nghĩ bụng - mấy bà nầy, ngồi không hổng có gì làm, ngó nhau gây gổ rồi ngày mai lại trở vô, huề, lại đem hết chuyện gia đình ra kể lễ khóc lóc khuyên can xúi biểu, rồi lại ăn chung, chia xẻ, ngày qua ngày thân còn hơn ruột thịt.
Thiệt, đúng là Tình Bạn Neo!
Trương Ngọc Bảo Xuân