Hôm nay,  

Họa Sĩ Thomas Gainsborough Và Bức Tranh The Blue Boy

22/05/202000:00:00(Xem: 7460)

THOMAS GAINSBOROUGH
Họa sĩ Thomas Gainsborough. (www.en.wikipedia.com )

Họa sĩ Thomas Gainsborough sinh ngày 14 tháng 5 năm 1727 và qua đời ngày 2 tháng 8 năm 1788, tại Anh, theo Bách Khoa Từ Điển Mở. Ông chuyên về vẽ chân dung, phong cảnh, biểu đồ và làm nghề in. Cùng với đối thủ của ông là Sir Joshua Reynolds, ông được xem là một trong những nghệ sĩ Anh quan trọng nhất của hậu bán thế kỷ 18. Ông vẽ nhanh, và các tác phẩm lúc trưởng thành của ông được đặc trưng bởi bảng màu sáng và những đường nét thong dong. Dù là họa sĩ vẽ chân dung phong phú, Gainsborough có được sự thỏa mãn lớn hơn từ các họa phẩm phong cảnh. Ông được ghi nhận (với Richard Wilson) là người khởi xướng trường phái phong cảnh Anh thế kỷ 18. Gainsborough là thành viên sáng lập của Học Viện Hoàng Gia Anh.

Họa phẩm nổi tiếng nhất của Gainborough là “The Blue Boy.” Họa phẩm này có lẽ được Gainsborough vẽ vào năm 1770, với kích thước như người thật và hiện đang được trưng bày tại Thư Viện Huntington Library, thành phố San Mario, miền Nam California, Hoa Kỳ.

THE BLUE BOY

Bức tranh The Blue Boy. (www.en.wikipedia.com )


Bức danh họa The Blue Boy được cho là họa sĩ Gainsborough vẽ chân dung của Jonathan Buttle (1752-1805), là con trai của một thương gia giàu có, dù điều này chưa bao giờ được chứng minh. Đây là một nghiên cứu về trang phục lịch sử cũng như một bức chân dung: thanh niên trong trang phục thế kỷ 17 của ông được coi là sự tôn kính của Gainsborough đối với Anthony van Dyck, và đặc biệt rất gần với bức chân dung Charles II của Van Dyck khi còn là một cậu bé.

Gainsborough vốn đã vẽ gì đó trên tấm vải bố tranh sơn dầu trước khi bắt đầu vẽ The Blue Boy, mà ông đã vẽ lại. Bức tranh là vừa kích thước thực ngoài đời, ngang 48 inches (1 mét 2), cao 70 inches (1 mét 8). Gainsborough đã vẽ bức tranh này để đáp lại lời khuyên của đối thủ của ông là Sir Joshua Reynolds, là người đã viết như sau:

Theo tôi, cần phải quan sát kỹ lưỡng, rằng các khối ánh sáng trong bức tranh luôn có màu ấm áp, êm dịu, vàng, đỏ, hoặc trắng vàng, và các màu xanh da trời, xám hoặc xanh lục được giữ hoàn toàn khỏi những khối này, và chỉ được sử dụng để hỗ trợ hoặc tạo ra những màu ấm; và với mục đích này, tỷ lệ nhỏ màu lạnh sẽ là đủ. Hãy để hành động này được đảo ngược; hãy để ánh sáng lạnh và màu sắc xung quanh ấm lên, như chúng ta thường thấy trong các tác phẩm của các họa sĩ La Mã và Florentine, và nó sẽ vượt ra khỏi sức mạnh của nghệ thuật, ngay cả trong tay của Rubens và Titian, để tạo nên một bức tranh lộng lẫy và hài hòa.

Bức tranh là sở hữu của Jonathan Buttle cho đến khi ông ấy khai phá sản vào năm 1796. Nó được mua lần đầu bởi chính trị gia John Nesbitt và rồi, vào năm 1802, được mua lại bởi họa sĩ chân dung John Hoppner. Trong khoảng năm 1809, bức tranh The Blue Boy đã vào bộ sưu tập của Earl Grosvenor và tiếp tục truyền cho những truyền nhân của ông cho đến khi nó được bán bởi Công Tước Westminster đệ nhị cho đại lý Joseph Duveen vào năm 1921. Rồi sau đó, nó đã trở thành sản phẩm rất được yêu thích trong các bản in lại, sau khi được trưng bày cho công chúng trong các triển lãm khác nhau tại Học Viện Anh Quốc, Học Viện Hoàng Gia và các nơi khác.

Vào năm 1919, bức tranh tạo cảm hứng cho nhà sản xuất phim người Đức Friedrich Wilhelm Murnau để dựng ra phim Knabe in Blau (The Boy in Blue).

Trong hành động gây sự giận dữ trong công chúng Anh Quốc vì bức tranh đã được bán cho nhà tiên phong đường rầy xe lửa người Mỹ Henry Edwards Huntington với giá $728,800, theo hóa đơn của Duveen, là giá cao kỷ lục đối với bất cứ bức tranh nào lúc đó. Theo một bài báo của The New York Times, ngày 11 tháng 11 năm 1921, giá mua là $640,000, có trị giá 9.17 triệu đô la vào năm 2019.

Trước khi bức tranh được chở đến California vào năm 1922, The Blue Boy được trưng bày tại Phòng Triển Lãm Quốc Gia nơi 90,000 người đến xem; giám đốc của Phòng Triển Lãm này là Charles Holmes đã xúc động viết nguệch ngoạc những lời chia tay ở mặt sau bức tranh: "Au Revoir, C.H.”

Chính bức tranh này đã đưa nghệ sĩ nhạc pop Robert Rauschenberg chuyển sang vẽ tranh. Nó thường được ghép với một bức tranh của Thomas Lawrence tên là Pinkie nằm đối diện với nó tại Huntington Library. 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Rồng là con vật đứng đầu trong bộ Tứ linh: Long, Lân, Quy, Phụng. Và như chúng ta biết, Rồng là con vật không có thật trên thế gian và Rồng do trí tưởng tượng của con người mà có trong chuyện cổ tích. Trong 12 con giáp, Rồng đứng thứ Năm và có thể nói là con vật cao quý nhất vì lúc nào Rồng cũng ở trên… mây.
Con rồng không phải là con vật có thực trong giới sinh vật mà chỉ là thần linh hư cấu, hình ảnh con rồng được tạo dựng bởi sự tổng hợp đặc trưng loài động vật theo óc tưởng tượng của con người, nên hình ảnh con rồng thay đổi ở mỗi bản vẽ và phức tạp: Rồng giống hươu, đầu rồng có lúc giống lạc đà. Mắt rồng giống quỷ. Cổ rồng giống cổ rắn. Bụng rồng giống bụng con tằm. Vẩy rồng giống cá, vuốt rồng giống vuốt chim. Chân rồng giống chân hổ, có người lại cho là chân rồng giống chân rùa. Tai rồng giống tai trâu bò. Con rồng giống tất cả mọi chi tiết của nhiều loại động vật khác nhau, do đó, người ta quý trọng con rồng.
Đó là ngày 26 tháng 4 năm 1937. Tây Ban Nha đang hỗn loạn cùng cực: Tướng Franco và một phần của quân đội phản đối cuộc bỏ phiếu phổ thông giao chính quyền Cộng hòa Tây Ban Nha cho các đảng cánh tả. Đất nước bị chia cắt tơi tả, xâu xé bởi một cuộc nội chiến đẫm máu...
Đạo Phật do đức Phật Thích Ca Mâu Ni (Sakya Muni Buddha) khai sáng ở Ấn Độ. Căn bản của giáo pháp là Tứ Diệu Đế, Bát Chánh Đạo. Nhờ sự uyển chuyển của giáo pháp mà đạo Phật thích ứng với mọi giai tầng trong xã hội, khế hợp với nhiều nền văn hóa khác nhau, phát triển mạnh ở các quốc gia khác nhau. Ngay cả những nước tân tiến nhất hiện nay như Mỹ, Canada, Tây Âu… Đạo Phật vẫn thích ứng và cùng đồng hành với những tôn giáo khác...
Vào những ngày cuối năm 2023, khi mà người Mỹ bắt đầu chuẩn bị cho những bữa tiệc Giáng Sinh, năm mới, bàn tán chuyện mua sắm, thì chiến sự giữa Isarel và Hamas chưa có dấu hiệu thuyên giảm. Trên vùng đất thánh của cả ba tôn giáo lớn, những kiếp người lầm than chỉ mong có một ngày hòa bình, một ngày không bom đạn. Cũng vào những ngày cuối năm 2023, người Mỹ bắt đầu nhìn thấy một viễn cảnh Ukraine bị bỏ rơi, phải chấp nhận đổi đất lấy hòa bình. Nhiều người Việt cho rằng Ukraine sắp là một Việt Nam Cộng Hòa khác, một đồng minh bị Mỹ bỏ rơi, nhưng sau một thời gian có thể nhanh hơn nhiều.
Vào ngày 6 Tháng 12, giới truyền thông Mỹ đồng loạt đưa tin Taylor Swift, nữ ca nhạc sĩ đầy tài năng, được tạp chí Time vinh danh là “Nhân Vật Của Năm 2023” (Person of The Year). Đây là lần đầu tiên một ca nhạc sĩ được bình chọn danh hiệu giá trị này, càng nhấn mạnh thêm sự thành công và sức ảnh hưởng của cô gái hát nhạc pop-đồng quê. Trước đây, nhiều nhân vật được Time chọn từ năm 1927 là các tổng thống Hoa Kỳ, những nhà hoạt động chính trị lỗi lạc.
Bạn có thể gọi Arnaud Nazare-Aga là một nhà điêu khắc, hay một lạt ma vào đời, hay đơn giản, là một nghệ sĩ và là một cư sĩ. Một thời anh đã ngồi trong tu viện để tạc các pho tượng Phật, tượng Bồ Tát, các trụ điêu khắc, và rồi anh rời tu viện để bước vào đời, trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng trong thế giới tượng hình. Nói kiểu tóm gọn theo văn phong báo chí thường gặp là: một nghệ sĩ Phật tử người Pháp. Nhưng cuộc đời anh đầy những cơ duyên kỳ lạ. Bài viết này tổng hợp từ nhiều báo, trong đó có Forbes, Time Out, Thai PBS World, The Phuket News... Lời tự giới thiệu của nhà điêu khắc Arnaud Nazare-Aga chỉ đơn giản vài đoạn trên trang nhà riêng. Sinh năm 1965 tại Paris, Arnaud Nazare-Aga đã sinh khởi niềm đam mê với kiến trúc và điêu khắc hiện đại từ khi còn thơ ấu. Anh thường xuyên đi thăm viện bảo tàng cùng ba mẹ. Anh được giáo dục trong một cộng đồng Phật giáo Tây Tạng ở vùng Burgundy, miền Đông nước Pháp, và học nghề đúc tượng thạch cao nơi đây.
Được sáng tạo bởi Disney Theatrical Productions (dưới sự chỉ đạo của Thomas Schumacher), vở nhạc kịch The Lion King được trình diễn lần đầu trên sân khấu Broadway vào ngày 13 tháng 11 năm 1997 và đã đón hơn 112 triệu khán giả trên khắp thế giới đến thưởng thức. Sự kiện nhạc kịch mang tính bước ngoặt này quy tụ một trong những đội ngũ sáng tạo giàu trí tưởng tượng nhất tại sân khấu Broadway. Julie Taymor, đạo diễn từng đoạt giải Tony Award®, đã mang đến một câu chuyện tràn đầy hy vọng và phiêu lưu trên phông nền kỳ thú với những hình ảnh tuyệt đẹp. The Lion King cũng sử dụng một số bản nhạc quen thuộc nhất của Broadway do các nghệ sĩ từng đoạt giải Tony Award là Elton John và Tim Rice sáng tác. The Lion King không giống như bất kỳ vở nhạc kịch nào khác.
Bị những kẻ mơ làm ca sĩ dai dẳng tra tấn trong cảnh sống chung chạ ở trại tỵ nạn nên tôi đã, như một hình thức phản vệ, tập cho mình thói quen thưởng thức bằng lỗ tai phân tích, chủ yếu trên khía cạnh ngôn từ...
Ann Phong triển lãm tranh ở Quận Cam, tôi bay qua tham dự. Xem tranh trừu tượng là xem tranh bằng tưởng tượng. Tôi là người sống bằng tưởng tượng. Xem tranh Ann Phong, không chỉ xem cái đẹp, xem nét đặc thù của nữ họa sĩ này, nhưng để sau cùng là xem chính “tôi trong quá trình tưởng tượng từ dãy tranh.” Luhraw viết: “Trước đây tôi chỉ có thể đoán chừng mình là ai. Giờ đây, nhờ nghệ thuật, tôi biết mình là ai.” (Quote.) Có nhiều đêm mất ngủ, tôi thường lên mạng xem tranh, đôi khi, ngủ nhờ trong phòng tranh ảo của Ann Phong. Những khi suy nghĩ về sự hiện sinh của con người, của bản thân, tôi thường tự dẫn mình đến một số tranh của Ann Phong theo quan điểm “Dấu người trên đất.” Tôi yêu thích loạt tranh này, vì Ann Phong nói lên những điều bằng họa, mà tôi chưa thể nói hết những suy nghĩ qua thơ.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.