Họa sĩ Thomas Gainsborough sinh ngày 14 tháng 5 năm 1727 và qua đời ngày 2 tháng 8 năm 1788, tại Anh, theo Bách Khoa Từ Điển Mở. Ông chuyên về vẽ chân dung, phong cảnh, biểu đồ và làm nghề in. Cùng với đối thủ của ông là Sir Joshua Reynolds, ông được xem là một trong những nghệ sĩ Anh quan trọng nhất của hậu bán thế kỷ 18. Ông vẽ nhanh, và các tác phẩm lúc trưởng thành của ông được đặc trưng bởi bảng màu sáng và những đường nét thong dong. Dù là họa sĩ vẽ chân dung phong phú, Gainsborough có được sự thỏa mãn lớn hơn từ các họa phẩm phong cảnh. Ông được ghi nhận (với Richard Wilson) là người khởi xướng trường phái phong cảnh Anh thế kỷ 18. Gainsborough là thành viên sáng lập của Học Viện Hoàng Gia Anh.
Họa phẩm nổi tiếng nhất của Gainborough là “The Blue Boy.” Họa phẩm này có lẽ được Gainsborough vẽ vào năm 1770, với kích thước như người thật và hiện đang được trưng bày tại Thư Viện Huntington Library, thành phố San Mario, miền Nam California, Hoa Kỳ.
Bức danh họa The Blue Boy được cho là họa sĩ Gainsborough vẽ chân dung của Jonathan Buttle (1752-1805), là con trai của một thương gia giàu có, dù điều này chưa bao giờ được chứng minh. Đây là một nghiên cứu về trang phục lịch sử cũng như một bức chân dung: thanh niên trong trang phục thế kỷ 17 của ông được coi là sự tôn kính của Gainsborough đối với Anthony van Dyck, và đặc biệt rất gần với bức chân dung Charles II của Van Dyck khi còn là một cậu bé.
Gainsborough vốn đã vẽ gì đó trên tấm vải bố tranh sơn dầu trước khi bắt đầu vẽ The Blue Boy, mà ông đã vẽ lại. Bức tranh là vừa kích thước thực ngoài đời, ngang 48 inches (1 mét 2), cao 70 inches (1 mét 8). Gainsborough đã vẽ bức tranh này để đáp lại lời khuyên của đối thủ của ông là Sir Joshua Reynolds, là người đã viết như sau:
Theo tôi, cần phải quan sát kỹ lưỡng, rằng các khối ánh sáng trong bức tranh luôn có màu ấm áp, êm dịu, vàng, đỏ, hoặc trắng vàng, và các màu xanh da trời, xám hoặc xanh lục được giữ hoàn toàn khỏi những khối này, và chỉ được sử dụng để hỗ trợ hoặc tạo ra những màu ấm; và với mục đích này, tỷ lệ nhỏ màu lạnh sẽ là đủ. Hãy để hành động này được đảo ngược; hãy để ánh sáng lạnh và màu sắc xung quanh ấm lên, như chúng ta thường thấy trong các tác phẩm của các họa sĩ La Mã và Florentine, và nó sẽ vượt ra khỏi sức mạnh của nghệ thuật, ngay cả trong tay của Rubens và Titian, để tạo nên một bức tranh lộng lẫy và hài hòa.
Bức tranh là sở hữu của Jonathan Buttle cho đến khi ông ấy khai phá sản vào năm 1796. Nó được mua lần đầu bởi chính trị gia John Nesbitt và rồi, vào năm 1802, được mua lại bởi họa sĩ chân dung John Hoppner. Trong khoảng năm 1809, bức tranh The Blue Boy đã vào bộ sưu tập của Earl Grosvenor và tiếp tục truyền cho những truyền nhân của ông cho đến khi nó được bán bởi Công Tước Westminster đệ nhị cho đại lý Joseph Duveen vào năm 1921. Rồi sau đó, nó đã trở thành sản phẩm rất được yêu thích trong các bản in lại, sau khi được trưng bày cho công chúng trong các triển lãm khác nhau tại Học Viện Anh Quốc, Học Viện Hoàng Gia và các nơi khác.
Vào năm 1919, bức tranh tạo cảm hứng cho nhà sản xuất phim người Đức Friedrich Wilhelm Murnau để dựng ra phim Knabe in Blau (The Boy in Blue).
Trong hành động gây sự giận dữ trong công chúng Anh Quốc vì bức tranh đã được bán cho nhà tiên phong đường rầy xe lửa người Mỹ Henry Edwards Huntington với giá $728,800, theo hóa đơn của Duveen, là giá cao kỷ lục đối với bất cứ bức tranh nào lúc đó. Theo một bài báo của The New York Times, ngày 11 tháng 11 năm 1921, giá mua là $640,000, có trị giá 9.17 triệu đô la vào năm 2019.
Trước khi bức tranh được chở đến California vào năm 1922, The Blue Boy được trưng bày tại Phòng Triển Lãm Quốc Gia nơi 90,000 người đến xem; giám đốc của Phòng Triển Lãm này là Charles Holmes đã xúc động viết nguệch ngoạc những lời chia tay ở mặt sau bức tranh: "Au Revoir, C.H.”
Chính bức tranh này đã đưa nghệ sĩ nhạc pop Robert Rauschenberg chuyển sang vẽ tranh. Nó thường được ghép với một bức tranh của Thomas Lawrence tên là Pinkie nằm đối diện với nó tại Huntington Library.
Gửi ý kiến của bạn