Hôm nay,  

Thơ Trịnh Gia Mỹ

09/04/201800:05:00(Xem: 3964)
image001
Trịnh Gia Mỹ



Hãy là

Hãy là ánh mặt trời
Đừng làm những áng mây
Trời bao la vô tận
Mây giới hạn tầm bay

Hãy là hương bát ngát
Đừng làm đóa hoa sầu
Hương tỏa không biên giới
Hoa tàn, rơi rụng mau

Hãy là dòng suối mát
Đừng làm bọt nước trong
Suối ngàn đời réo rắt
Bọt có, rồi lại không

Hãy là bếp than hồng
Đừng làm làn khói tỏa
Bếp sưởi ấm muôn loài
Khói tan vào hư ão

Hãy là đại dương xanh
Đừng làm con sóng dữ
Biển vô tận mênh mông
Sóng cuốn bờ cát lỡ

Hãy là nụ cười ngoan
Đừng làm giọt nước mắt
Nu cười cho nhau, vui
Nước mắt gieo tan tác

Hãy là bờ vai ấm
Đừng làm cái đầu ngoan
Vai chở che, nâng đở
Đầu yếu đuối, mơ màng

Hãy nhớ điều chân thật
Đừng nghe những dèm pha
Chân thật là chân lý
Dèm pha, gió thoảng qua

Hãy cho nhau tha thứ
Đừng chấp mắc ghi lòng
Đời vô thường ngắn ngủi
Có đó rồi lại không

Hãy nhìn vào lòng mở
Bằng trái tim yêu người
Hãy là Ta muôn thuở
Đừng phiêu dạt muôn phương

Ta không đi, không đến
Ta chưa hề đổi dời
Hãy dang tay ôm trọn
Hết tất cả cuộc đời


****

Cánh Diều và Tôi

Cánh diều bay giữa bầu trời
Tôi vui chơi giữa cuộc đời mênh mông
Cánh diều lên xuống, bềnh bồng
Tôi nhìn tôi, những thăng trầm, buồn vui
Cánh diều chao lượn khôn nguôi
Tôi an nhiên với nụ cười sớm mai
Cánh diều phất phới tung bay
Tôi bình yên giữa trùng vây mộng đời
Cánh diều lơ lửng lưng trời
Tôi tung tăng giữa bến đời phù du
Cánh diều vi vút xa mù
Tôi nghe có tiếng êm ru bên trời
À ơi, mộng giữa lòng đời
Cánh diều cùng với tôi hòa nhịp ca

Lên cao, xuống thấp vậy mà


****

Đêm Ba Mươi

Thắp ba nén hương bàn thờ
Thoảng trong khói trầm lan tỏa
Không gian trong lặng như tơ

Ngày cuối một năm tối om
Bầu trời ôm đêm đặc quánh
Thành một khối tròn vây quanh
Chung quanh sao mà yên lắng
Chỉ còn nhịp đập con tim
Dường gọi ngày xưa xa vắng

Nhẹ nhàng hương khói bay quanh
Quyện ký ức mù sương đến
Thấy lòng bỗng chốc nhẹ tênh
Ngước nhìn khoảng không phía trước

Sao đêm khi tỏ khi mờ
Dang tay chào năm sắp đến
Dễ chừng bao nhiêu năm qua

Xuân đi rồi xuân lại đến
Mùa thay, lòng vẫn an nhiên
Vũ trụ tuần hoàn biến đổi
Từ lâu vẫn cứ vậy thôi
Hết đông, xuân thay áo mới

Thắp ba nén hương bàn thờ
Nhẹ nhàng khói trầm lan tỏa
Tịch tịnh thơm ngát mùi hương

Đón chào một năm mới đến
Không gian yên lắng như tơ
Lòng không tịch lặng vô bờ


****

Khai Bút


Ngày Tết còn mới, vẫn tinh khôi
Mùng hai nắng ấm vàng tuyệt vời
Bước ra vườn hỏi chồi non nhỏ
Có thấy niềm vui lấp kín trời?

Mặt đất tinh anh mùi Nguyên Đán
Hoa tươi lấp lánh nụ cười Xuân
Giọt sương âu yếm vờn lá nõn
Vườn thương yêu nỡ ngát hương đời

Lắng nghe nhịp tim Trời thánh thót
Êm đềm tiếng Đất hòa khắp nơi
Giọng ca chim én vang đâu đó
Khai mở niềm vui đến mọi người

Nguyên vẹn tin yêu, kìa nguyên vẹn
Rực rỡ niềm tin, ồ, sáng trong
Bao la một cõi ngoài biên giới
Lồng lộng tiếng yêu ngát trọn lòng

Em yêu, nghe không vạn vật chuyển?
Mùng hai vừa mới bắt đầu thôi
Nụ cười Nguyên Đán trên môi nỡ
Hòa với mùa Xuân của đất trời

Mùng hai vừa gởi niềm vui mới
Ta hãy cùng vui với vạn loài
Xin gởi tin yêu và hy vọng
Đến mọi người ở khắp mọi nơi.

Trịnh Gia Mỹ

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong quá trình nhiều thập niên giảng dạy võ học và võ thuật, chúng tôi có sưu khảo, nghiên cứu nhiều môn võ Á châu và Thế giới để tìm hiểu, so sánh, chắt lọc tinh hoa nhằm nâng cao, canh tân cải tiến và hiện đại hóa một số kỹ năng võ thuật Việt Nam cho kịp đà tiến triển của võ học thế giới.
Hoan đặt chiếc ly không xuống mặt bàn ngổn ngang vỏ chai.
Nhiều người đã từng sống ở Miền Nam trước 1975 đồng ý với nhau rằng, chỉ cần nghe bài hát Ly Rượu Mừng của nhạc sĩ Phạm Đình Chương là đã thấy tết đến, xuân về.
Đã có những niềm tin rồi không màng nói đến Lặng thinh môi thở khô cằn
Tôi còn nhớ, chị tên Yến. Chị có một mái tóc dài chấm eo. Eo chị rất nhỏ, vóc dáng mảnh mai, xinh đẹp. Chị mang dòng máu nửa Hoa nửa Việt, ở đâu tuốt chợ lớn, đến nhà tôi mướn một góc mặt tiền để bán bánh ngọt.
Loài chó đã kết nghĩa từ lâu đời với con người khắp thế giới, trong đó có Việt tộc: di chỉ khảo cổ và truyền thuyết dân gian chứng minh dồi dào điều đó.
Truyện đăng trên tờ Sáng Tạo, số báo xuân Mậu Tuất 1958 đúng 60 năm trước.
Nhà văn Cung Tích Biền tên thật Trần Ngọc Thao, sinh năm 1937 tại Thăng Bình, Quảng Nam. Từ 1970 là giảng viên Trường Sĩ Quan Hành Chánh Sài Gòn. Ông giải ngũ năm 1973 với cấp bậc Đại úy. Sau đó làm Giáo Sư Thỉnh Giảng Viện Đại Học Cộng Đồng Quảng Đà, Đà Nẵng.
Bài thơ xuôi này được sáng tác trong lớp học làm thơ tài trợ bởi học bổng cộng đồng Jenny McKean Moore của đại học George Washington, Hoa Thịnh Đốn. Tôi nộp đơn và may mắn được tuyển chọn vào lớp này cùng với 14 thí sinh khác.
Cánh đồng trải rộng mênh mông ngút ngàn, nhìn xa xa chỉ thấy sương mờ tựa mây lãng đãng bay thấp, lòa xòa bôi xóa nhạt nhòa đường viền chân trời.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.