Hôm nay,  

Thơ Trịnh Gia Mỹ

09/04/201800:05:00(Xem: 3950)
image001
Trịnh Gia Mỹ



Hãy là

Hãy là ánh mặt trời
Đừng làm những áng mây
Trời bao la vô tận
Mây giới hạn tầm bay

Hãy là hương bát ngát
Đừng làm đóa hoa sầu
Hương tỏa không biên giới
Hoa tàn, rơi rụng mau

Hãy là dòng suối mát
Đừng làm bọt nước trong
Suối ngàn đời réo rắt
Bọt có, rồi lại không

Hãy là bếp than hồng
Đừng làm làn khói tỏa
Bếp sưởi ấm muôn loài
Khói tan vào hư ão

Hãy là đại dương xanh
Đừng làm con sóng dữ
Biển vô tận mênh mông
Sóng cuốn bờ cát lỡ

Hãy là nụ cười ngoan
Đừng làm giọt nước mắt
Nu cười cho nhau, vui
Nước mắt gieo tan tác

Hãy là bờ vai ấm
Đừng làm cái đầu ngoan
Vai chở che, nâng đở
Đầu yếu đuối, mơ màng

Hãy nhớ điều chân thật
Đừng nghe những dèm pha
Chân thật là chân lý
Dèm pha, gió thoảng qua

Hãy cho nhau tha thứ
Đừng chấp mắc ghi lòng
Đời vô thường ngắn ngủi
Có đó rồi lại không

Hãy nhìn vào lòng mở
Bằng trái tim yêu người
Hãy là Ta muôn thuở
Đừng phiêu dạt muôn phương

Ta không đi, không đến
Ta chưa hề đổi dời
Hãy dang tay ôm trọn
Hết tất cả cuộc đời


****

Cánh Diều và Tôi

Cánh diều bay giữa bầu trời
Tôi vui chơi giữa cuộc đời mênh mông
Cánh diều lên xuống, bềnh bồng
Tôi nhìn tôi, những thăng trầm, buồn vui
Cánh diều chao lượn khôn nguôi
Tôi an nhiên với nụ cười sớm mai
Cánh diều phất phới tung bay
Tôi bình yên giữa trùng vây mộng đời
Cánh diều lơ lửng lưng trời
Tôi tung tăng giữa bến đời phù du
Cánh diều vi vút xa mù
Tôi nghe có tiếng êm ru bên trời
À ơi, mộng giữa lòng đời
Cánh diều cùng với tôi hòa nhịp ca

Lên cao, xuống thấp vậy mà


****

Đêm Ba Mươi

Thắp ba nén hương bàn thờ
Thoảng trong khói trầm lan tỏa
Không gian trong lặng như tơ

Ngày cuối một năm tối om
Bầu trời ôm đêm đặc quánh
Thành một khối tròn vây quanh
Chung quanh sao mà yên lắng
Chỉ còn nhịp đập con tim
Dường gọi ngày xưa xa vắng

Nhẹ nhàng hương khói bay quanh
Quyện ký ức mù sương đến
Thấy lòng bỗng chốc nhẹ tênh
Ngước nhìn khoảng không phía trước

Sao đêm khi tỏ khi mờ
Dang tay chào năm sắp đến
Dễ chừng bao nhiêu năm qua

Xuân đi rồi xuân lại đến
Mùa thay, lòng vẫn an nhiên
Vũ trụ tuần hoàn biến đổi
Từ lâu vẫn cứ vậy thôi
Hết đông, xuân thay áo mới

Thắp ba nén hương bàn thờ
Nhẹ nhàng khói trầm lan tỏa
Tịch tịnh thơm ngát mùi hương

Đón chào một năm mới đến
Không gian yên lắng như tơ
Lòng không tịch lặng vô bờ


****

Khai Bút


Ngày Tết còn mới, vẫn tinh khôi
Mùng hai nắng ấm vàng tuyệt vời
Bước ra vườn hỏi chồi non nhỏ
Có thấy niềm vui lấp kín trời?

Mặt đất tinh anh mùi Nguyên Đán
Hoa tươi lấp lánh nụ cười Xuân
Giọt sương âu yếm vờn lá nõn
Vườn thương yêu nỡ ngát hương đời

Lắng nghe nhịp tim Trời thánh thót
Êm đềm tiếng Đất hòa khắp nơi
Giọng ca chim én vang đâu đó
Khai mở niềm vui đến mọi người

Nguyên vẹn tin yêu, kìa nguyên vẹn
Rực rỡ niềm tin, ồ, sáng trong
Bao la một cõi ngoài biên giới
Lồng lộng tiếng yêu ngát trọn lòng

Em yêu, nghe không vạn vật chuyển?
Mùng hai vừa mới bắt đầu thôi
Nụ cười Nguyên Đán trên môi nỡ
Hòa với mùa Xuân của đất trời

Mùng hai vừa gởi niềm vui mới
Ta hãy cùng vui với vạn loài
Xin gởi tin yêu và hy vọng
Đến mọi người ở khắp mọi nơi.

Trịnh Gia Mỹ

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tôi cười, nói đùa, nhíu mày làm trò nghịch nhưng chợt vấp khi nhìn thấy biên giới
tuổi già ghiền nhạc bô-lê-rô đèn khuya hiu hắt ngấn lệ khô
Ta về một cõi tâm không Vẫn nghe quá khứ ngập trong nắng tàn
Tối ngày 18 tháng 9, tại vùng Duarte ở miền Nam California, Thư em tôi cho hay mấy ngôi nhà bên kia đường đang cháy.
Trong nền thi ca của thế kỷ 20, Alejandra Pizarnik là một huyền thoại, không phải vì nàng là nhà thơ nữ vắn số tự kết liễu đời mình khi mới 36 tuổi – nhưng vì sức mạnh của ngôn ngữ nàng, tiếng nói của những “người đàn bà cô đơn, trống trải” đi ngược dòng thời đại.
Năm nay Cali trở chứng mưa nhiều hơn mọi năm. Mưa xối xả, mưa như trút nước từ trên trời ào ào đổ xuống. Nắng hạn hay mưa nhiều đều được gán vì lý do khí hậu toàn cầu thay đổi thất thường.
Ông Hai Thìn tập kết ra Bắc năm 1954. Sau 30-4-1975, Hai Thìn trở lại miền Nam, không biết làm nghề gì nhưng lương ba đồng ba cọc, sống ở thành phố không nỗi, phải về quê làm ruộng.
Những cánh chim vẫn mỏi cánh bay... những cơn gió lốc vẫn lùa những cơn sóng lớn trên biển khơi. Con thuyền ấy đã trôi vào một vùng giông bão. Không biết đã đi về đâu.
Điều quan trọng cần nói ngay ở đây là tài liệu CIA cho thấy rằng Hà Nội đã đánh giá và lượng định sai lầm về mục tiêu và thành quả chiến lược của cuộc tấn công Tết Mậu Thân của họ.
Nhà văn tên thật Trần Duy Hinh, sinh 1936 tại Nam Định, qua đời tại Quận Cam, California, Hoa Kỳ, ngày 26-8-2010.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.