Hôm nay,  

Thơ Thơ

11/09/200600:00:00(Xem: 2373)

Kính thưa quý độc giả yêu thơ! Trung tuần tháng 4 năm 2004, Thuỳ Dzung rất xúc động khi nhận được tập thơ Trăm Bài Thơ Xuân của nhà thơ Phương Triều. Đọc thơ của ông, Thuỳ Dzung lại càng thao thức, bồi hồi, trước tấm lòng của một người lính, một nhà báo, một nhà văn, và sau cùng là một người Việt ly hương, dành cho quê hương, đất nước, cho những kỷ niệm vui buồn cùng người thân, bằng hữu, trong cuộc đời trôi nổi theo vận nước suốt hơn nửa thế kỷ của ông... Trong những năm tháng sau đó, Thuỳ Dzung đã thường xuyên giới thiệu những bài thơ của ông đến quý độc giả. Bẵng đi một thời gian dài không nhận được thơ của ông, Thuỳ Dzung vẫn băn khoăn, không hiểu vì sao... để rồi cuối tuần qua, Thuỳ Dzung thấy lòng mình trùng xuống khi nhận được email của nhà thơ Lưu Thái Dzo, trong thư vỏn vẹn vài hàng báo tin buồn: "Chủ Nhật 10-9-06 tới đây, tại Houston, chúng tôi tổ chức "Ra mắt sách" cho anh Phương Triều là nhà báo, nhà văn, nhà thơ, và cựu SQ Quân Lực VNCH, khóa 23 Thủ Đức. Anh Phương Triều hiện bị ung thư cổ họng, đã mất tiếng nói, chỉ bút đàm. Anh mong muốn họp mặt với thi hữu, coi như tâm sự lần cuối trước khi nằm xuống...." Trong nỗi buồn mang mang dành cho một người anh đã cống hiến cho thi đàn, văn đàn từ năm 17 tuổi, Thuỳ Dzung xin chân thành nguyện cầu mọi sự an lành hãy đến cùng anh và gia đình... Và cũng trong tâm nguyện thương mến một lòng cầu nguyện cho anh, Thuỳ Dzung xin trân trọng giới thiệu cùng quý độc giả yêu thơ bài thơ Bóng Sông của nhà thơ Phương Triều; và bài thơ tặng anh nhan đề Kiếp Tằm của nhà thơ Lưu Thái Dzo...

Bóng sông

Chiều đi từng vết chân màu tím
Về góc thiên thu đón lạnh lùng
Mùa Thu rũ lá ngập ngừng
Tay ai vẽ lại chập chùng mảng quên!

Áo bạc còn vương đầy bụi xám
Anh về từ núi hay từ sông
Từ kinh thành ngút trời chiêu niệm
Từ một đời qua đã lạ dòng"

Ta gặp còn chăng bè bạn cũ"
Mùa Xuân đất lạ lạnh như Đông
Trái tim buồn gói trong hồn ngủ
Mùa của tình quên chết giữa lòng!

Ta rót mời ta ly rượu lạt
Đêm nhìn vách dựng đứng song song
Đêm còn ngươi nói nghìn im lặng
Buồn trắng đời như một bóng sông!

Bóng sông không có thuyền lai vãng
Hai vệt bờ không kẻ ngóng trông
Nước ơi, rẽ mấy dòng sinh thác
Mà lục bình trôi tím tận lòng!...

Phương Triều

*

Kiếp Tằm

Thân tặng Anh Phương Triều nhân buổi Ra Mắt Thi Phẩm "Giọt Sữa Đất" của Anh vào ngày 10-09-2006 tại Houston, TX.

Nghiệp bút, từ lâu xứng bảng vàng
Nghề văn, mươi bận, đã leo thang
Anh là một kiếp tằm Thiên định
Màu kén nằm trong tên gọi "Hoàng" (1).

Miệt mài gieo cấy vườn Văn Học
Nuôi lớn hoa thơm, trái ngọt đời
Chữ nghĩa thánh hiền gom, chắt lọc
Xây đài thơ lạ, mới tinh khôi.

Nghiệp võ, nửa đường gươm súng gãy
Tù đày, nhục tủi chất còng lưng
Thêm cơn bạo bệnh hành thân xác
Sao mắt người tù vẫn sáng trưng"

Giữa biển ngàn Phương, sóng thủy Triều
Thuyền đời anh có Lực Tình Yêu
Đẩy lên phía trước..., thuyền nhân vẫn
Thanh thản, cười vui, vững mái chèo.

Nguyện cầu Đấng ngự trên cao
Cho đời anh ngập trăng sao an bình
Bút còn reo với nhịp tim
Kiếp tằm còn nhả tơ tình yêu thương.

Lưu Thái Dzo

*

Vu Lan Con Đến Chùa

Một chữ Mẹ như nước nguồn lai láng
Đổ xuống hồn tắm gội tuổi thơ con
Đá sỏi rồi, ngày tháng cũng hao mòn
Công cha Mẹ làm sao con trả được

Nhà mình nghèo Mẹ nhọc nhằn sau trước
Sáng luống rau tối lưới bả không rời
Đêm mùa Đông vách lá xạc tả tơi
Ôm ấp để, thân con nồng giấc ngủ

Ba, từ sớm lọng buồm ghe bao phủ
Chiếc thân trần lấm tấm giọt mồ hôi
Đời của Ba, sông biển với bầu trời
Quen màu nước bên đời con khôn lớn

Bao thăng trầm rồi một ngày thật sớm
Ba Mẹ ra đi khi tuổi chất chồng
Con bàng hoàng nghe thiếu trong lòng
Bao lời đẹp mà sao con chưa nói!

Ba Mẹ ơi! Ngày nao thân trơ trọi
Ly rượu miếng trầu nhiều cớ con xa
Mẹ âm thầm Ba cũng chẳng nói ra
Con rồ dại giờ đây bao tiếc hối

Thưa Ba Mẹ, ngày Vu Lan vào hội
Con đến chùa cầu Đức Phật gia ân
Cầu chúng sinh muôn kiếp, hiện thân
Cầu Ba Mẹ trọn lành nơi nước Phật.

Lê Cẩm Thanh (Tampa FL)

*

Mỹ Tho Quê Hương Em

Em sinh ra ven bờ sông Vàm cỏ
Hàng dừa buông lơi suối tóc thơm lành
Hương lúa nồng nàn môi người thiếu nữ
Tiếng sáo diều cao vút luỹ tre xanh

Mỹ Tho... Mỹ Tho... quê hương em đó
Có tình anh thương em theo sóng vỗ
Con đò ngang đưa lữ khách sang sông
Mưa nắng hai mùa tha thiết yêu em

Em... người con gái miền quê duyên dáng
Máu Việt Nam thắm đượm đẹp ngàn nơi
Lúa chín vàng rộn ràng mùa gặt mới
Tiếng hò lơ ...thôn xóm vang tiếng cười

Cửu Long Giang nước ngọt chảy xuôi giòng
Chôm chôm đầu mùa ửng má em hồng
Và đôi lúc em buồn buồn vô cớ
Tóc hững hờ bay theo lá Sầu Riêng...

Rồi một ngày chiến chinh tràn khói lửa
Mỹ Tho ơi! Một lần xin từ giã
Giòng sông Seine tương tư giòng sông Cửu
 Mang nỗi niềm thương nhớ đến phương xa

Ta dìu nhau tìm về nơi xứ lạ
Tình anh cho em nỗi nhớ quê nhà
Quê hương anh chỉ có một giòng sông
Anh khôn lớn theo giòng đời trôi nổi

Bởi yêu em nên thường hay mơ mộng
Biển trong hồn và em ở trong tim
Ngày xưa đó tình anh là tình biển
Cuối cuộc đời tình biển là tình em

Anh đi giữa hai mối tình tuyệt diệu
Tình yêu mình bay theo gió theo mây
Mỹ Tho ... Mỹ Tho ... Quê hương bên nớ
Trời Paris thương nhớ ở bên này

Mỹ Tho... Mỹ Tho... tiếng gọi êm đềm
Ngước nhìn trời em đếm những vì sao
Bao nhiêu sao bấy nhiêu tình anh đó
Nắng mưa gì anh cũng vẫn yêu em

Tôn Thất Phú Sĩ

*

Vĩnh Biệt Tháp Song Sinh      

Tưởng nhớ  ngày Tháp Song Sinh bị sụp đổ vì quân khủng bố.

chiếc xe truck chầm chậm         
mang cột sắt cuối cùng          
phủ lá cờ nước Mỹ                
chạy đi như con sông...             
 
ôi con sông nước mắt           
chảy giữa đời mênh mông         
chảy giữa lòng New York          
bỏ lại vùng Trống Không!            
 
tôi nhìn lên màn ảnh                
mà hai mắt lưng tròng          
không một mình tôi khóc          
bởi ai nào dửng dưng"             
 
xây dựng trong niềm vui            
điêu tàn trong thổn thức          
cây cột sắt cuối cùng          
cắm sâu trong tiềm thức!         
 
ôi bầu trời New York               
từ nay mây thong dong              
chở theo dòng nước mắt           
bay trên vùng Trống Không!        

Ngọc Thủy

*

Bến Thu Giang

Ai đi có nhớ bến Thu giang
Tôi nhớ trên sông áo lụa vàng
Thôn nữ dập dìu qua sóng nước
Mái chèo khua nhẹ ánh trăng loang

Nghẹn ngào kẻ ở mong chờ khách
Tê tái người đi nợ nước mang
Ai nhớ bến xưa về đó nhỉ
Gởi giùm cô lái chút mây ngàn

Biết xưa rồi có cảnh phân ly
Lòng nỡ trao ai để lỗi nghì
Bến cũ vẫn mong trời đất lạ
Phương này chưa xót mộng ra đi

Thu giang ai đó đừng phiền trách
Đất khách trời xưa dạ khắc ghi
Gởi bạn mảnh tình lòng kẻ phụ
Đường về nhặt giúp chút tình si.

Lê Cẩm Thanh (Tampa FL)

*

Còn Đâu Ngó Ý

Sao gió lại đùa mây
Che vầng trăng óng ả
Bóng tối phủ vườn cây
Hương đêm buồn xa lạ…

Sao mây nằm yên đó
Gió không đùa mây đi
Bước ai về bóng nhỏ
Xa mất tuổi xuân thì

Em không là sương sớm
Lóng lánh cánh hồng tươi
Em rớt buồn sương tối
Tội lỗi đậm bờ môi!

Sao không cười vui vẻ
Chẻ chi sợi tóc mềm
Đêm của ai riêng lẻ
Nước mắt ướt tràn đêm…

Em ôm chầm tăm tối
Giữ chặc mối sầu bi
Ghen có là tội lỗi"
Buồn vương vấn mà chi…

Ta không là gỗ đá
Buồn giận em vô cùng
Gió mùa thu rung lá
Không bước về lối chung!...

Đường ta đi đầy đá
Nhưng vẫn có hoa hồng
Giữa ngã tư xa lạ
Gặp gỡ cũng bằng không!!!

Cố nhân còn chi nữa
Tơ tình rời đoạn tơ…

Thy Lan Thảo

*

Thơ Đấu Tranh

Thơ Đấu Tranh là nơi hội tụ những vần thơ "tải đạo" của các thi nhân luôn luôn thấy trong lòng: "Ba mươi năm lẻ đá mòn. Niềm đau trang sử vẫn còn trơ trơ. Ba mươi năm nát hồn thơ. Có nghe chăng mảnh dư đồ giẫy đau"" Sàigòn Times tha thiết hy vọng được sự đóng góp, xướng họa, của thi hữu xa gần có chung hoài bão: "Chở bao nhiêu đạo, thuyền không khẳm; Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà"... Qúy thi hữu, độc giả nào cảm thấy cao hứng, muốn "dương buồm chở thuyền đạo, phóng bút đâm kẻ tà", xin vui lòng gửi bài về hộp thư tòa soạn, bên ngoài ghi: Thơ Đấu Tranh. - Trân trọng.

Bỗng Dưng Sầu
Bỗng tự dưng tê tái nỗi sầu
Tình, quê tan nát bởi vì đâu"!
Chưa nguôi hận nước, chân đà mỏi
Chửa trả nợ quê, tóc trắng phau
Cứ tưởng rồi ra cùng tái ngộ
Nào hay vẫn mãi cách lìa nhau
Bao năm thề nguyện cùng non nước
Dục bất tòng tâm, tim nhói đau!

Trần Ngân Tiêu

*

Uẩn Khúc Lòng

Tháng tám còn che lớp bụi hồng
Ngày Thầy đền đáp nợ non sông
Ai đem tang tóc đường Đông Tiến"
Ai phản lời thề trước Tổ Tông"

Anh Linh các chiến hữu Tiên Phong
Soi sáng oan khiên trước nỗi lòng
Mười bốn năm chìm trong uẩn khúc
Năm năm tỉnh lặng có như không!

Bàn cờ sắp lại bằng xương máu
Để thế hệ này chệch hướng đi
"Nổi Dậy Hòa Bình" trong ảo tưởng
"Sáu Ba Nghị Quyết" được gì đây"

Hôm nay ngày giỗ Thầy vang khắp
Hãy thắp nén hương trước Tổ Tông
Đã định cơ Trời chưa sáng tỏ
Lắng lòng tạ tội bậc Tiên Phong!!!

Trần Bửu Hạnh

*

Đường Phục Quốc Rạng Ngời Chính Nghĩa

Như tất cả mọi ngọn triều cách mạng,
Đường đấu tranh đầy trở ngại, chông gai.
Nếu không tự thắng được lòng chán nản,
Thật khó mà đi cho trọn đường dài.
 
Vượt gian khổ chưa hẳn là thắng cuộc,
Nhưng niềm tin làm ngọn đuốc soi đường.
Trong nguy biến không sờn lòng, khiếp nhược,
Biến căm hờn thành lẽ sống yêu thương.
 
Thuở dựng nước tiền nhân đầy uy dũng,
Ngăn giặc ngoài, dẹp phản loạn bên trong.
Máu xương đổ vun bồi cho lý tưởng,
Làm rạng danh, nở mặt giống Lạc Hồng.
 
Noi chí lớn tiền nhân, ta tiến bước,
Cùng phất cờ Phục Quốc cứu quê hương.
Cây-Chính-Nghĩa xum xuê Hoa-Dân-Tộc,
Hồn núi sông bàng bạc khắp muôn phương.
 Nghĩa tụ nghĩa, tình tụ tình phấn khởi,
Từ thượng du, bản thượng xuống bình nguyên.
Trai, gái, trẻ, già... tiếp vòng tay nối,
Vững niềm tin, ta đồng loạt vùng lên.
 
Đường phục quốc nay rạng ngời chính nghĩa,
Quyết phen này ta giành lại quê hương.
Cờ Độc Lập, Tự Do bay ngạo nghễ,
Mọi người vui, lòng chan chứa tình thương.

Vĩnh Liêm

*

Phi Điểu, phi Thử

Gửi những ai đang lợi dụng niềm tin của đồng bào trong mưu đồ Hoà Hợp Hoà Giải với CSVN kiếm lợi, qua chiêu bài đối lập cuội.

Chuyện loài nửa thú, nửa như chim
Một chốn đôi quê, lúc nổi chìm
Chốn ấy lăng xăng tìm máu đỏ
Nơi này lươn lẹo kiếm buồng tim
Một đời tội ác, còn đang giấu
Một thoáng trung trinh, cũng khó tìm
Thế gian đã thấu tâm loài thú
Thiên hạ ai ngờ có kẻ tin.

Phạm Thanh Phương

*

Ôm Trọn Gói

(Thương về những em gái Việt Nam, chỉ vì VC tham đô la, nên các em  phải rơi vào cạm bẫy nô lệ tình dục  cho ngoại kiều)

Em ôm trọn gói khổ đau
Từ khi nhắm mắt qua cầu tân hôn
Bên nầy sông, cưới cô hồn
Bên kia bờ mộng, thác tuôn sang giàu
Ngờ đâu trọn gói khổ đau
Tình yêu đồng nghĩa với màu tình hoang
Đêm đêm dị mộng, đồng sàng
Đếm hoài không hết dấu than (!) đen ngòm
Dấu than sau chữ “áo, cơm”
Dấu than cạnh chữ “bán xôn" (sale) cuộc tình
Dấu than màu máu đỏ tim
Dấu than trọn gói trao em, thế quà
Chia cùng em những xót xa
Thương em trọn gói đời hoa úa tàn.

Lưu Thái Dzo

*

Thuốc Bổ  Từ Bi

Đọc bài trên diễn đàn, thấy có tin về việc cựu Thủ Tướng VC Võ Văn Kiệt  kêu gọi "Từ Bi Hỉ Xả"… gợi cho Tiểu Bảo chút thi hứng. Xin được gởi đến chư vị một bài "Lục Chén" cảm tác để đóng góp vào làng thi, cùng chia sẻ chuyện buồn vui thế sự.

Kiệt Trụ hốt thuốc Từ-Bi
Việt-gian vội-vã Đơn-Qui thêm vào
Hỉ-Xả thủy thổ "vàng sao"
Sâm đỏ một miếng nâng cao chất lừa
Vào Siêu ba chén nước mưa
Nấu sôi sắc lại đúng vừa tám phân
Chia đều cho mỗi người dân
Đại bổ Việt Quốc lâng lâng hưởng đời
Hòa giải Hòa hợp xong rồi
Nhân dân tề chỉnh, lôi thôi, hỏng vừa
Đảng Cộng kèn trống đẩy đưa
"Xã Hội Chủ Nghĩa" tắm mưa đầu mùa.

Tiểu Bảo

*

Bọ Hung Một Giuộc

Nghe tiếng vo ve phát nhức đầu
Sao đeo theo mãi, đám ruồi bâu"
Oan gia thuở trước, ta dông tuốt
Nghiệt chướng năm xưa, nó táp nhầu
Lìa khỏi cố hương, chồn vẫn bám
Tránh xa gian đảng, chó còn gâu
Bọ hung một giuộc hồn u ám
Lúc nhúc loi nhoi ở dưới cầu

Thiên  Tâm

*

Phí Thời Gian

Một ngày và một đêm
Một tuần và một tháng
Trôi qua trôi êm đềm
Sao để đời lãng phí"
Hãy làm gì đi chớ
Hãy nghĩ gì đi chớ
Sao không chịu trả lời
Chỉ cong lưng làm thợ
Chỉ cong lưng làm thầy
Chỉ cong lưng làm chủ
Không chịu làm cây ngay
Đương đầu cùng sóng gió
Chỉ cong lưng đếm tiền
Chỉ cong lưng uốn gối
Chỉ oán trách than phiền
Không vươn vai đứng thẳng

Cung Đỉnh

*

Là Tị nạn, Tôi Làm Thơ Tố Cộng

Là tị nạn, tôi làm thơ tố cộng
Không ngoa ngôn, không vu cáo cho ai
Chỉ nói lên những hành động độc tài
Của một đảng trị dân bằng bạo lực
Bằng dối trá, gạt lừa, vô đạo đức
Bằng điêu ngoa, xảo quyệt với lưu manh
Tham nhũng, cửa quyền, hống hách, lộng hành
Lấy tôn chỉ "đầu tiên" làm quốc sách!
"Trí tuệ đỉnh cao" đều vô tư cách
Nòi Lê Nin, Các Mác thứ vô lương
Chúng vẽ ra một "Cộng Sản Thiên Đường"
Để dụ dỗ người ngây thơ khờ dại
Chúng tập họp bọn bất lương vô lại
Rồi rắc gieo mầm giai cấp đấu tranh
Đa số công, nông tư chất hiền lành
Chúng gạt gẫm để thi hành thủ đoạn
Đánh trí, phú, địa, hào và tư bản
Nói san bằng chênh lệch giữa giầu nghèo
Vì cả tin dân vội vã đi theo
Đâu có nghĩ đây chỉ là cạm bẫy
Đảng cộng sản lấy dân làm sức đẩy
Cướp chính quyền, thờ tà thuyết ngoại lai
Hơn sáu mươi năm, bộ mặt độc tài
Đảng cộng sản chẳng vì dân vì nước
Chúng tàn ác hơn ngoại nhân xâm lược
Giết đồng bào cướp của chẳng nương tay
Năm Tư, Bảy Lăm chính lũ cướp này
Nay hầu hết trở thành Tư Bản đỏ
Xưa cướp của chúng diệt người giầu có
Nói người ta bóc lột của nhân dân
Đến ngày nay nhìn thế sự xoay vần
Chuyện đen trắng toàn dân đều đã biết
Trong ngoài nước cùng chung giòng máu Việt
Đồng bào ơi ta phải tính sao đây"
Lẽ nào đâu đành ngậm miệng khoanh tay
Để dân tộc mãi chìm trong tủi nhục!
Không khiếp nhược, không cúi đầu thần phục
Nhiều Sinh Viên, Trí thức đã vùng lên
Đã có rất nhiều các cựu đảng viên
Bừng tỉnh ngộ, tiếc thầm cho dĩ vãng
Đã dứt khoát không còn tin tưởng đảng
Và đấu tranh đòi Dân Chủ Tự Do
Chỉ khi nào cả toàn quốc chung lo
Mới hy vọng chuyển xoay nhanh cuộc diện
Bọn Tầu cộng đang lấn tranh đất, biển
Tên họ Nông vẫn ngậm miệng cầu an
Họa xâm lăng ngày càng thấy nguy nan
Mong Quốc Tổ cứu nguy dân tộc Việt
Mau thức tỉnh những Anh Hùng Hào Kiệt
Đủ can trường đứng dậy cứu quê hương
"Nhiễu điều phủ lấy giá gương
"Người trong ngoài nước, nên thương nhau cùng"

Từ Phong

*

Phản Kháng Cuội

Cảm khái trước trò múa may theo điệu nhạc nhà nước của các văn nô...

1
Nhân Văn Giai Phẩm ngày xưa
Các nhà chống đối Đảng đưa thanh trừng!
Người thì cải tạo trên rừng,
Người thì quản thúc khốn cùng tại gia!
Đảng theo trù ếm đến già!
Vợ con nheo nhóc kêu ca cửa nào"!

2
Phong trào "Phản Kháng" nay sao
Xì hơi giúp Đảng ồn ào vậy thôi!
Khác chi một đám cò mồi
Với quan văn nghệ cùng ngồi một mâm!
Đi Tây, đi Mỹ hà rầm!
Đảng ta đạo diễn Tây Đầm lé luôn!

Hồ Công Tử

*

Chuyện Đấu Tranh Nơi Bàn Nhậu

Hải ngoại bao nhiêu chuyện tức cười
Ai đời chống Cộng giống đùa chơi
Tụ nhau bàn nhậu, bày mưu... xỉn
Gom lại đĩa mồi, vạch kế... bươi
Bát cú ngâm nga, rồi té... bịch
Thất ngôn ngất ngưởng, tới lăn... phơi!
Tháng, năm, vó ngựa qua khung cửa
Tỉnh dậy tiếp lo mấy đĩa mồi!

Xà Beng

*

Thơ Nguyễn Chí Thiện

Từ buổi Đảng về

Từ buổi Đảng về họ mạc tới thăm
Do thông cảm chỉ ngồi chơi chốc lát
Miếng thịt miếng thà bỏ rơi đũa bát
Trẻ già khao khát tháng năm!
Con chó, con mèo mất tích mất tăm
Vì đâu nông nỗi"
Chiếc kéo Đảng dùng cắt tem phân phối
Gạo ngô từng lạng từng cân
Đã cắt nhỏ tình thân cốt nhục
Vợ chẳng cậy chồng, con chẳng cậy cha
Mẹ hiền đành ôm bụng tống thai ra
Giỗ tết nói chi chuyện người trong mả!
Chao ôi, buồn tất cả
Mất cả rồi những bản tình ca
Những điệu ru trìu mến thiết tha
Gắn bó với ta từ thời ẵm bú.
Trẻ con đói, chột còi lam lũ
Còn đâu bi, đáo, khăng, còi...
Tiếng sáo diều vời vợi chiều thu
Chỉ còn là âm hưởng thời xa  cũ
Luyến tiếc, than van đi tù lượt lũ
Thiếu chi rừng rú hoang vu
Để đất "vàng sao" cùng ánh sáng Mùa Thu
Dựng những trại tù làm trụ!
Ôi từ buổi Đảng về làm chủ
Khổ nhục chất chồng không thể đo cân!
Cụ Mác ơi, mỉa mai và quá đủ!
Con chuột mà có dịp tháo chân
Cũng chạy khỏi "thiên đường" của cụ!

(1967)

Tôi Là Bạn

Tôi là bạn của cô gái đĩ
Ế khách ngồi ngủ gật ở vườn hoa
Tôi chẳng có gì an ủi cô ta
Ngoài tình cảm chan hòa và không khinh bỉ
Tôi là anh của những em nhỏ tí
Xó chợ đầu đường, ăn cắp vặt nuôi thân
Bé tí hon mà tù tội bao lần
Miệng tục tĩu, hồn như trang giấy trắng!
Tôi là con lão ăn mày cay đắng
Không gia đình, tàn phế lắt lay
Mời lão xơi một bữa rượu thực say
Nghe lão khóc kể những ngày xa cũ
Tôi, tóm lại, là trái tim ủ rũ
Thông cảm với nhiều số phận bùn đen
Vì chính tôi, tôi là gã nhiều phen
Khổ đói, lao tù, nhục khinh nếm đủ!
(1967)

Tôi Im Lặng

Tôi im lặng khi kẻ thù hành hạ
Sắt thép đưa vào, đau đớn, hôn mê
Câu chuyện anh hùng để trẻ con nghe
Tôi im lặng chỉ vì tôi tự nhủ:
Có ai đi rừng gặp loài dã thú
Lại mở mồm kêu xin chúng thương tha"
(1974)


 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.