Ngày nghỉ Lễ Tạ ơn thứ ba này của tôi trên đất Mỹ là một ngày buồn tê tái! Tôi buồn khi nghe hai cuốn băng ghi âm lời trăn trối của Bà Nguyễn thị Thu và Ông Hà Hải trước khi tự thiêu đời tự do tôn giáo. Nhưng tôi suy tư khóc đọc câu kết kháng thư của Ông Lê Quang Liên “chúng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể làm được, kể cả mọi hy sinh để đòi hỏi quyền làm người, quyền tự do tôn giáo thật sự...”, một bậc lão thành 82 tuổi.
Trời ơi, sao dân tộc chúng tôi khổ thế! Cái quyền mà từ 1789 hầu hết Âu Châu và trên đất Mỹ này từ chiếc tàu Mayflower cặp bờ, mọi người xem là dĩ nhiên, thì nơi đất nước tôi, quê hương tôi có người phải lấy mạng sống để đòi hỏi trước thềm thế kỷ 21"
Tôi buồn vì tôi biết sự chết chóc có thể xảy ra cho tình bất khả tương nhượng của hai bên. Một bên là nhà cầm quyền Cộng sản vốn độc tài chuyên chế và giáo điều xem “Tôn giáo là á phiện” là lực lượng phảm động. Trong lịch sử cầm quyền của đế quốc Cộng sản từ Liên xô cũ đến Trung Quốc qua Cuba, chưa hề có tự do tôn giáo. Cộng sản Việt Nam không đi ngoài qui luật diệt đạo được về lý thuyết. Và về thực tế, Cộng sản Việt Nam diệt đạo quá khích nhứt thế giới...
Về bên đòi hỏi tự do tôn giáo (trong nội vụ kháng thư), Ông Lê Quang Liêm dù nay đã 82 tuổi đã có một bề dày lịch sử “Dám nói dám làm”. Việc rút từ bưng ra cộng tác với hàng ngũ quốc gia, lập trường của ông trong khối PGHH ở Miền Tây và các biểu quyết của ông ở Hạ nghị viện VNCH khiến cho giới quan sát lo ngại là cuộc chạm trán khó mà tránh được.
Hơn nữa khối quần chúng đòi hỏi tự do tôn giáo của những người trọng chân chất làm ăn, làm lành lánh dữ nhưng mang mối thù sâu sắc với Cộng sản qua việc Cộng sản tàn sát “Hòa Hảo” trong thập niên 40 và gần đây qua việc tịch thu hoàn toàn bộ tài sản giáo hội bỏ tù toàn thể trị sự viên và âm mưu diệt PGHH trắng trợn nêu rõ trong kháng thư.
Tôi buồn vì tôi đã thấy bao nhiêu người bị chặt đầu, xỏ nhượng, mò tôm trôi trên Sông Hậu giang đầy phù sa và thơ mộng trên đường hai buổi đến trường.
Tôi buồn vì tôi thương những người sanh ra và lớn lên như tôi trên cánh đồng đầy mạ xanh lúa vàng; giấc mộng đời rất đơn sơ như được đi làm ruộng trên mảnh đất của Tổ Tiên mình khai phá, tôi về được cúng lạy “Đất nước Ông Bà”.
Giấc mộng đời chỉ có thế đơn giản như thế, như thở khí trời mà phải đòi hỏi, đấu tranh, tự thiêu, xuống đường, sống chết với Cộng sản là sao"
Tôi buồn và tôi biết trước thềm thế kỷ 21 này đa số dân Tây Âu, Bắc Mỹ xem tự do tôn giáo là dĩ nhiên nên ít chú ý đến đòi hỏi thiết yếu của nhân dân trong vùng Cộng sản về mặt tôn giáo.
Vậy chúng ta, hàng triệu người Việt may mắn đang thở không khí tự do, phải đánh động lương tâm nhân loại: Rằng là Cộng sản đang bách hại tôn giáo ở Việt Nam. Rằng là nhà cầm quyền Cộng sản Hà nội đang được quyền sống của đồng bào tôi. Phải cản ngăn một cuộc đổ máu sắp tới ở Việt Nam mà chánh nghĩa của quần chúng là chánh nghĩa của dân Pilgrims được chiếc tàu Mayflower chở đến. Chánh nghĩa khai sáng ra quốc gia đại cường này. Hãy cầm máy lên, hãy cầm bút lên, hãy mở computers nói, viết, chuyển những lời lẽ chân thành nhứt cho các giới dân cử Hoa Kỳ, cho các viên chức Liên hiệp quốc biết sự thực một sự thật của thời Trung cổ đen tối đang và sắp xảy ra tại Việt Nam mà hậu quả sẽ lớn hơn Kosovo nhiều.
Về đối nội, chúng ta hãy quan tâm hơn cho tình cảnh quê nhà như đã từng quan tâm trong vụ cứu lụt. Nhà trôi, lúa hư làm lại được. Người chết khó mà tìm ra. Đừng để cuộc đổ máu xảy ra cho nhân dân Miền Tây nói chung và tín đồ PGHH nói riêng. Nhưng nhứt quyết không để mất quyền bất khả tương nhượng là quyền sống và quyền tự do tín ngưỡng. Cộng sản đủ quân lực, cảnh lực để đàn áp bốn tôn giáo lớn, nhưng cũng không cách chi đàn áp cả nước nếu có chúng ta hải ngoại hỗ trợ và quốc tế tiếp tay. Chúng ta ngày 30/4 đã đánh giá khá sai tình hình. Khi “trình diện” cũng “thực thà khai” vì vốn tưởng Cộng sản “tổ chức hành chánh, chánh trị chặt chẽ” nên ngày tù họ hứa 1 tháng lại thành “mười năm”.
Bản chất bất cứ một chế độ độc tài nào cũng thiếu đoàn kết và đầy nghi kỵ. Phương chi dollards từ 89, bàn tay CIA từ 90 đến giờ đã lũng đoạn Cộng sản lắm rồi. Tình hình đã chín mùi. Trong nước đã khơi mào. Đồng bào trong nước am tường Cộng sản hơn ta nên đã khai mào. Ta cần tiếp tay đồng bào trong nước. Quan trọng nhứt là vận động và tuyên truyền quốc ngoại vì thế giới bây giờ lưỡng tương ảnh hưởng. Đồng bào ta được tự do tôn giáo tức là Cộng sản đã mất đi cái đầu vô thần, chỉ còn cuộc sống vô tri, lúc đó chỉ cần rút ống thở là đi đời nhà ma thôi...