Mấy hôm nay, thấy chuyện biển đảo sôi động, nên nhớ lại hồi năm 1974,
Hải quân VNCH hải chiến với Hải quân Trung Quốc ở Hoàng Sa. Bèn ngồi,
mở lại trang sách Xuân Thu Chiến Quốc đọc khi rãnh.
Thấy cuốn “Hàn Phi Tử” của hai vị học giả Nguyễn Hiến Lê và Giản Chi, có mấy đoạn làm bất chợt suy nghĩ.
Nghĩ hoàn cảnh nước mình lúc nào cũng bị lăm le thôn tính, lúc nào cũng lo sợ mất nước, thấy cảnh xưa nhiều nước hỗn mang, khi nước sắp mất, khi dân sắp rơi vòng nô lệ, khi vua bảo thôi để đời sau giành lại đảo, khi vua hoang phí nhân tài và quăng bỏ “ngọc chưa mài”...
Than ôi. Nỗi lo nào làm cháy cả những sợi tóc bạc đầu mình...
Nơi đây, mình trích mấy đoạn của 2 học giả Nguyễn Hiến Lê và Giản Chi trong Chương 1:
“...Ngay như Đằng Văn Công thành tâm tin thuyết nhân chính, gắng sức thi hành, nhưng bị Tề, Sở ép ở hai bên, lăm le thôn tính, nên luôn luôn lo sợ mất nước, mấy lần khẩn khoản xin Mạnh Tử chỉ cho cách đối phó. Mạnh Tử chẳng đưa ra kế hoạch nào hay cả, trước sau cũng chỉ khuyên ráng cùng với dân kháng chiến, kháng chiến không được thì bỏ nước mà đi. Lời đó càng làm Đằng Văn Công lo thêm. Bí quá Mạnh Tử đành phải bảo: "Nhà vua cứ làm điều thiện đi, đời sau sẽ có người lập được nghiệp vương mà thống trị thiên hạ". Thật là một lời vô trách nhiệm, nước sắp mất đây, dân sắp làm nô lệ đây, mạng mình không biết còn hay không đây, mà hy vọng ở đời sau!
Không có lời nào tỏ được sự thất bại của chính sách nhân chính và tả được tâm trạng xót xa của các Nho gia thời Chiến Quốc bằng lời Mạnh Tử trách Tề Tuyên Vương dưới đây:
"Có người hồi nhỏ học đạo (trị quốc) của thánh hiền, lớn lên mong thi hành sở học của mình. Nhưng nhà vua lại bảo: “Khoan, hãy để qua một bên sở học của nhà ngươi mà làm theo ý ta đã". Như vậy mới làm sao! Nay nhà vua có một hạt ngọc chưa mài, dù đáng vạn dật thì cũng giao cho thợ ngọc mài dũa. Đến việc trị nước thì nhà vua lại bảo: "Khoan, hãy để qua một bên sở học của nhà ngươi mà làm theo ý ta đã! Sao hành động lại khác khi giao ngọc cho thợ mài dũa?" (Lương Huệ Vương, hạ -9)...”(ngưng trích)
Than ôi. Hãy nhìn xem Tây Tạng, Tân Cương mà lo... Làm sao mà chờ người sau được.
Lần này, một khi đã mất là vĩnh viễn. Lần này không phải thời Lý, Trần... Một khi đã mất nước về tay quân Tầu, vĩnh viễn dân cả nước sẽ trở thành những chàng Mộ Dung Phục luyện võ, múa kiếm ở các góc rừng... nhưng không bao giờ hữu dụng nữa.
Càng suy nghĩ, càng kính phục các anh Hải quân VNCH tác chiến Hoàng sa năm 1974 vậy
Thấy cuốn “Hàn Phi Tử” của hai vị học giả Nguyễn Hiến Lê và Giản Chi, có mấy đoạn làm bất chợt suy nghĩ.
Nghĩ hoàn cảnh nước mình lúc nào cũng bị lăm le thôn tính, lúc nào cũng lo sợ mất nước, thấy cảnh xưa nhiều nước hỗn mang, khi nước sắp mất, khi dân sắp rơi vòng nô lệ, khi vua bảo thôi để đời sau giành lại đảo, khi vua hoang phí nhân tài và quăng bỏ “ngọc chưa mài”...
Than ôi. Nỗi lo nào làm cháy cả những sợi tóc bạc đầu mình...
Nơi đây, mình trích mấy đoạn của 2 học giả Nguyễn Hiến Lê và Giản Chi trong Chương 1:
“...Ngay như Đằng Văn Công thành tâm tin thuyết nhân chính, gắng sức thi hành, nhưng bị Tề, Sở ép ở hai bên, lăm le thôn tính, nên luôn luôn lo sợ mất nước, mấy lần khẩn khoản xin Mạnh Tử chỉ cho cách đối phó. Mạnh Tử chẳng đưa ra kế hoạch nào hay cả, trước sau cũng chỉ khuyên ráng cùng với dân kháng chiến, kháng chiến không được thì bỏ nước mà đi. Lời đó càng làm Đằng Văn Công lo thêm. Bí quá Mạnh Tử đành phải bảo: "Nhà vua cứ làm điều thiện đi, đời sau sẽ có người lập được nghiệp vương mà thống trị thiên hạ". Thật là một lời vô trách nhiệm, nước sắp mất đây, dân sắp làm nô lệ đây, mạng mình không biết còn hay không đây, mà hy vọng ở đời sau!
Không có lời nào tỏ được sự thất bại của chính sách nhân chính và tả được tâm trạng xót xa của các Nho gia thời Chiến Quốc bằng lời Mạnh Tử trách Tề Tuyên Vương dưới đây:
"Có người hồi nhỏ học đạo (trị quốc) của thánh hiền, lớn lên mong thi hành sở học của mình. Nhưng nhà vua lại bảo: “Khoan, hãy để qua một bên sở học của nhà ngươi mà làm theo ý ta đã". Như vậy mới làm sao! Nay nhà vua có một hạt ngọc chưa mài, dù đáng vạn dật thì cũng giao cho thợ ngọc mài dũa. Đến việc trị nước thì nhà vua lại bảo: "Khoan, hãy để qua một bên sở học của nhà ngươi mà làm theo ý ta đã! Sao hành động lại khác khi giao ngọc cho thợ mài dũa?" (Lương Huệ Vương, hạ -9)...”(ngưng trích)
Than ôi. Hãy nhìn xem Tây Tạng, Tân Cương mà lo... Làm sao mà chờ người sau được.
Lần này, một khi đã mất là vĩnh viễn. Lần này không phải thời Lý, Trần... Một khi đã mất nước về tay quân Tầu, vĩnh viễn dân cả nước sẽ trở thành những chàng Mộ Dung Phục luyện võ, múa kiếm ở các góc rừng... nhưng không bao giờ hữu dụng nữa.
Càng suy nghĩ, càng kính phục các anh Hải quân VNCH tác chiến Hoàng sa năm 1974 vậy
Gửi ý kiến của bạn