Hôm nay,  

Những Con Cua... Ngoài Giỏ?

29/08/200700:00:00(Xem: 8003)

Có người hay "ví von" rằng Cộng Đồng người Việt hải ngoại nói chung, ở Quận Cam nói riêng, giống như những con cua bị nhốt chung trong một cái giỏ. Nếu có con nào muốn ngoi lên, leo lên miệng giỏ, sẽ lập tức bị mấy mươi cái càng hè nhau lôi xuống. Rút cục, mọi con cua chỉ còn nước ngo ngoe, hì hục trong cái giỏ chật chội đó cho tới...chết. Nếu như đây chỉ là câu chuyện tiếu lâm để cười chơi một chút cho...xả hơi, thì cũng chẳng hề gì. Nhưng nếu coi đây là một nhận xét nghiêm chỉnh về Cộng đồng người Việt hải ngoại, mà dường như có một số người nghĩ vậy, thì đây chỉ là một nhận xét từ một góc nhìn hết sức nhỏ hẹp, hết sức phiến diện, và vì vậy, nó chỉ đúng chút xíu thôi.

Trên thực tế, chỉ dám nói riêng ở Quận Cam là nơi tôi sinh sống, quả thực có những "cái giỏ" và những "con cua" như vậy. Những con cua nầy không những chỉ trì kéo mấy con muốn ngoi lên miệng giỏ, mà có khi còn thò càng sang kẹp mấy con ở giỏ bên kia đau đến...thấu trời. Con nào may mắn thoát được ra khỏi cái giỏ nầy bèn mau mắn chạy đi tìm một cái giỏ mới khác để...xưng vương. Cách đây chừng một hai năm, nếu bạn hỏi bất cứ một người Việt nào bạn gặp trên phố Bolsa rằng, "Ông/Ba` có tham gia sinh hoạt cộng đồng không""

Nhiều phần bạn sẽ nhận được câu trả lời, đại loại, "Ông muốn nói Cộng đồng nào" Cộng đồng ông hay cộng đồng bà" Cộng đồng cô hay cộng đồng cậu" Làm sao biết đâu là đâu mà sinh với hoạt"". Nghe đâu bên Houston, Texas cũng đã một thời có tình trạng...phân tranh như vậy. Mà đâu phải chỉ có Cộng đồng. Nghe nói mấy Hội Ái hữu, Hội Đồng hương...  cũng lâm vào cảnh đó nữa. Lạy trời! Mong rằng đó chỉ là chuyện ở trong...quá khứ. Cái đúng "chút xíu" tôi muốn nói chỉ có vậy thôi. Bởi vì, nếu muốn, bạn có thể đếm, trên đầu ngón tay, những cái giỏ, và những con cua như vậy. Nhưng tôi đố bạn đếm được có bao nhiêu "con cua" không bao giờ muốn, hoặc thích, chui vào bất cứ một cái giỏ lớn, giỏ nhỏ nào hết. Tôi dám cam đoan không ai đếm nỗi đâu. Nhiều vô số kể. Và đó mới thật sự là "Cộng Đồng" theo đúng nghĩa của nó.

Tôi muốn nói tới những "con cua" ở ngoài giỏ, những Người Việt Thầm Lặng.

Họ, những con người thầm lặng ấy, HO cũng như không HO, chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, âm thầm, lặng lẽ, chăm chỉ làm ăn, nuôi con cái thành tài. Họ không thích ồn ào, tranh đua danh lợi hão; không thích tên tuổi được đăng trên báo, được nghe trên đài phát thanh, truyền hình...Nhưng không phải vì vậy mà họ thờ ơ với cuộc sống, với sinh hoạt trong cộng đồng, với quê hương, dân tộc. Bình thường, không ai có thể lợi dụng được họ cho những mục đích mà họ xét ra không chính đáng. Chúng ta từng chứng kiến những cuộc biểu tình chỉ qui tụ vài ba chục người, thậm chí chỉ vài người, nhưng đừng vội cho rằng người Việt tị nạn không còn quan tâm tới thời cuộc, chỉ biết lo kiếm tiền, lo lợi ích riêng mà quên nghĩ lớn. Nghĩ vậy là lầm to. Những người CS cầm quyền trong nước cũng đã từng lầm to như vậy. Cho nên họ luôn tuyên truyền rằng số người chống cộng ở hải ngoại chỉ có một nhúm nhỏ thôi. Chúng chỉ nhận ra lỗi lầm sau mấy cuộc "thử lửa" có thể gọi là long trời lỡ đất trong những năm qua, và nay đành phải thay đổi chính sách đối với cộng đồng chúng ta.

Cuộc thử lửa đầu tiên ở Quận Cam phải kể tới vụ Trần Trường và cờ máu trong tiệm HiTech của y trên phố Bolsa. Đó là một cuộc biểu tình dài nhất, 52 ngày đêm, qui tụ số lượng người đông nhất, vào lúc cao điểm (đêm Hát Cho Quê Hương VN 22-2-1999) đã lên tới 40 ngàn người theo như tường thuật của Đài Truyền Hình số 9 của Mỹ. Đừng tưởng rằng một ông Hồ Anh Tuấn, hay ai đó, có khả năng qui tụ một đám đông kinh hồn như vậy. Hoàn toàn không phải. Người Việt Thầm Lặng đã tự nhất tề đứng dậy, không phải vì một Trần Trường vô danh tiểu tốt, mà vì họ dứt khoát không chấp nhận sự hiện diện của một biểu tượng độc tài sắt máu giữa thủ đô tị nạn của họ.

Cuộc thử lửa kết thúc thắng lợi. Họ, những con người thầm lặng ấy, ai về nhà nấy, tiếp tục cuộc sống bình thường, tiếp tục lo làm ăn, tiếp tục...thầm lặng. Những gì xảy ra sau đó, họ không lý tới nữa. Ai ôm mấy trăm ngàn đô la do họ đóng góp, đi làm những chuyện gì, để cho những người có trách nhiệm tự lo giải quyết. Giống như người phật tử đi lễ chùa, lạy Phật,  bỏ tiền vào hộp "công đức", là xong bổn phận. Vị nào dùng tiền đó vào chuyện bất chính, mang tội ráng chịu.

Cũng như vậy, không một ai có thể huy động hai ba ngàn người tập họp tại Dana Point trong 2 ngày 22 và 23-6-2007 để "dàn chào" Nguyễn Minh Triết. Ông Triết chắc muốn "thử lửa" Cộng đồng người Việt Quận Cam thêm một lần nữa, và ông ta đã nhận được câu trả lời đích đáng. Nghe nói ông TT Nguyễn Tấn Dũng sắp thăm Hoa Kỳ cuối tháng 9 nầy. Không biết ông có muốn thử lửa nữa hay không. Cùng là người "gốc Việt" với nhau, tôi thành thật khuyên ông chớ nên nghe lời xúi dại của cái đám nằm vùng ăn hại, mà chuốt nhục vào thân. Bọn họ toàn là những tên cận thị nặng, chỉ nhìn thấy có mấy "con cua" ngo ngoe trong giỏ, đâu thấy được hàng vạn con ngoài giỏ, bình thường không muốn chọc ghẹo ai, nhưng khi cần, và bị khiêu khích, sẵn sàng giương càng đứng dậy. Có điên mới thử sờ vào mấy cái càng bén ngót đó!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
Cộng sản Việt Nam khoe có tự do tôn giáo ở Việt Nam, nhưng Hoa Kỳ và Thế giới nói “rất hạn chế”, tùy nơi và từng trường hợp. Tình trạng này đã giữ nguyên như thế trong những báo cáo trước đây của cả đôi bên. Nhưng tại sao Hoa Kỳ vẫn liệt Việt Nam vào danh sách phải “theo dõi đặc biệt”...
Đến giữa tháng 3 năm nay, hầu hết chúng ta đều thấy rõ, Donald Trump sẽ là ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng Hòa và Joe Biden là ứng cử viên tổng thống của Democrat. Ngoại trừ vấn đề đột ngột về sức khỏe hoặc tử vong, có lẽ sẽ không có thay đổi ngôi vị của hai ứng cử viên này. Hai lão ông suýt soát tuổi đời, cả hai bộ não đang đà thối hóa, cả hai khả năng quyết định đều đáng nghi ngờ. Hoa Kỳ nổi tiếng là đất nước của những người trẻ, đang phải chọn lựa một trong hai lão ông làm người lãnh đạo, chẳng phải là điều thiếu phù hợp hay sao? Trong lẽ bình thường để bù đắp sức nặng của tuổi tác, con đường đua tranh vào Tòa Bạch Ốc, cần phải có hai vị ứng cử viên phó tổng thống trẻ tuổi, được đa số ủng hộ, vì cơ hội khá lớn phải thay thế tổng thống trong nhiệm kỳ có thể xảy ra. Hơn nữa, sẽ là ứng cử viên tổng thống sau khi lão ông hết thời hạn bốn năm. Vị trí và vai trò của nhân vật phó này sẽ vô cùng quan trọng trong lần tranh cử 2024.
Không phải “học” mà là bắt, là tóm đầu, là tống cổ vào nhà giam: khi cân bằng quyền lực ở Hà Nội xáo trộn với tiền chấn rung chuyển tận Amsterdam thì cái khẩu hiệu quen thuộc của Vladimir Lenin ngày nào cũng phải được cập nhật. Không còn “Học, học nữa, học mãi” mà, táo tợn hơn, hệ thống quyền lực đang giỡn mặt Lenin: “Bắt, bắt nữa, bắt mãi”.
Câu chuyện kể từ xa xưa, rất xa xưa, là từ thời đức Phật còn tại thế: Có một người Bà La Môn rất giầu có và rất quyền thế, ông thích đi săn bắn thú vật trong rừng hay chim muông trên trời. Một hôm đó, ông bắn được một con thiên nga to đẹp đang bay vi vút trong bầu trời cao xanh bát ngát thăm thẳm trên kia. Con thiên nga vô cùng đẹp bị trúng đạn, rơi xuống đất, đau đớn giẫy và chết. Ông liền chạy tới lượm thành quả của ông và xách xác con thiên nga lộng lẫy về cho gia nhân làm thịt, làm một bữa nhậu, có lẽ.
Dù đã từ trần từ lâu, Võ Văn Kiệt vẫn được người đời nhắc đến do một câu nói khá cận nhân tình: “Nhiều sự kiện khi nhắc lại, có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn”. Tôi vốn tính hiếu chiến (và hiếu thắng) nên lại tâm đắc với ông T.T này bởi một câu nói khác: “Chúng tôi tự hào đã đánh thắng ba đế quốc to”. Dù chỉ ngắn gọn thế thôi nhưng cũng đủ cho người nghe hiểu rằng Việt Nam là một cường quốc, chứ “không phải dạng vừa” đâu đấy!
Lý do ông Thưởng, ngôi sao sáng mới 54 tuổi bị thanh trừng không được công khai. Tuy nhiên, theo báo cáo của Uỷ ban Kiểm tra Trung ương và các cơ quan chức năng, thì ông Võ Văn Thưởng “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm...
Cứ theo như lời của giáo sư Nguyễn Văn Lục thì T.T. Thích Trí Quang là tác giả của câu nói (“Cộng Sản nó giết mình hôm nay, mai nó mang vòng hoa đến phúng điếu!”) thượng dẫn. Tôi nghe mà bán tin bán nghi vì nếu sự thực đúng y như vậy thì hoa hòe ở Việt Nam phải trồng bao nhiêu mới đủ, hả Trời?
Đảng CSVN tự khoe là “ niềm tin hiện thực hóa khát vọng phát triển đất nước phồn vinh, hạnh phúc“của nhân dân, nhưng sau 94 năm có mặt trên đất nước, thực tế đã chứng minh đảng đã cướp mất tự do của dân tộc, và là lực cản của tiến bộ...
Khi Kim Dung gặp Ian Fleming cả hai đều hớn hở, tay bắt mặt mừng và hể hả mà rằng: “Chúng ta đã chia nhau độc giả của toàn thể thế giới”. Câu nói nghe tuy có hơi cường điệu (và hợm hĩnh) nhưng sự hỉ hả của họ không phải là không có lý do. Số lượng sách in và số tiền tác quyền hậu hĩ của hai ông, chắc chắn, vượt rất xa rất nhiều những cây viết lừng lẫy cùng thời. Ian Fleming đã qua đời vào năm 1964 nhưng James Bond vẫn sống mãi trong… sự nghiệp của giới làm phim và trong… lòng quần chúng. Tương tự, nhân vật trong chuyện kiếm hiệp của Kim Dung sẽ tiếp tục là những “chiếc bóng đậm màu” trong tâm tư của vô số con người, nhất là người Việt.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.