Hôm nay,  

Xuân Về Nhớ Mẹ, Tết Đến Nhớ Chuyện Trong Tù

01/01/201909:58:00(Xem: 3774)

Thường thường mỗi khi Xuân về, Tết đến, là mỗi lần làm cho tinh thần tôi bị băng hoại, nghĩ vơ nghĩ vẩn, lo sợ viễn vông, bởi những ám ảnh ê chề của quá khứ, nó vẫn còn lẩn tha lẩn thẩn đâu đây để đày đọa tâm tư tôi lịm chết. 

Nhớ lại những ngày Tết ở trong tù, hồi còn bị giam ở Củng Sơn, Phú Yên, núi rừng trùng trùng điệp điệp, trại tù thuộc Liên Khu 5, nằm dọc theo dãy núi Trường Sơn, cạnh một con suối to, nước gầm thét như thác đổ về, lòng suối thật sâu, cứ gần đến Tết, lũ lụt lại kéo về, nước chảy xiết, nghe rào rào, mang theo những khúc gỗ từ triền núi cao bơ vơ xuôi về, trôi mãi, không biết ghé vào đâu…
Vào những ngày mưa lũ như thế, lệnh lao động khẩn cấp với tình trạng ‘thông tầm.’
(Làm ngày không đủ, Tranh thủ làm đêm, Làm thêm giờ nghỉ). Lệnh được ban hành, không miễn trừ bất cứ ai, dù tù nhân chính trị, bệnh nặng hay nhẹ, tất cả đều phải tập trung dưới bầu trời xám xịt, mây đen vần vũ.
Đoàn tù bụng đói meo, áo quần rách tả tơi, bị cưỡng bức đi lao động khẩn trương.
Sáng ba mươi Tết, có toán đi vào rừng sâu lấy củi, toán kéo gỗ trên triền núi cao, toán đào khoai, bới sắn mì, có toán phải vào sâu trong rừng chặt tre về chống bão. Đoàn tù phải trèo lên dốc cao, lặn lội từ bên này dãy núi sang bên kia khu rừng già, cây cối rậm rịt, lá cành che phủ, không tìm thấy bầu trời, chỉ nghe về phía xa xa, tiếng nước reo sùng sục của những con suối đang giận dữ tràn về.
Toán khác phải ra ruộng, đấp đê, chống lụt. Mỗi người mỗi việc, mỗi toán, mỗi đội “khẩn trương”, với chán vạn việc làm, không được trì trệ, “tranh thủ” bắt tay vào lao động từ lúc rạng đông đến khi trời chạng vạn tối, đoàn tù mới lủi thủi, thất tha thất thểu, trở về trại giam, áo quần uớt sườn sượt. Người nào người nấy thở không ra hơi, mà còn phải nghe cán bộ quản giáo gái, đi ưỡn ẹo theo đoàn tù, với lời lẽ chanh chua: “Rằng thì là chưa đủ chỉ tiêu của trại đề ra. Tối nay trong sinh hoạt của lán phải làm kiểm điểm để rút ưu khuyết điểm, làm tốt công tác lao động cho ngày Mùng Một Tết, hôm sau.”
Đêm hôm đó, khi đoàn tù trở về trại, giao thừa cũng vừa đến giờ giao điểm. Đoàn tù bước vào trại, cửa đóng then gài kín mít. Leo lên sàn gỗ, tôi thẩn thờ nhớ Mẹ ngập tràn thân xác. Tôi cố nhìn qua khe hở của cánh cửa sổ nhà giam. Ngoài sân, bóng tối dầy đặc. Đêm yên tĩnh.
Mấy hàng thông trụi lá, hờ hững, lạnh lùng, nặng trĩu những cành chùm gửi, rũ xuống, nhảy múa, chạy dài, lung linh trên mặt đất, xao động, biến dạng thành hình thù như những bóng ma trơi.
Vài giọt mưa gõ xuống từ mái nhà giam. Mưa càng lúc càng nặng hạt. Mưa tầm tả, dai dẳng không dứt.
Tôi lắng nghe có tiếng pháo giao thừa không? Tuyệt nhiên không nghe thấy. Chỉ nghe tiếng giầy nện gót, tiếng cơ bẩm lên đạn, lạnh toát mồ hôi, của các tên cảnh vệ đang tuần tra, chung quanh trại giam.
Những ngày Xuân về, Tết đến, đoàn tù thấy mình bỡ ngỡ, lạc lõng, bơ vơ. Những vết hằn của năm tháng tù tội khốn cùng, những trăn trở của cuộc đời đang kéo về với âm thanh lắng đọng trong một thoáng giây muộn phiền, dẫu xa xôi tôi vẫn ấp ủ trong lòng, rồi nâng niu từng mảnh vỡ của ký ức, nhớ từng khu phố nhỏ khi em tan truờng về, con lộ băng ngang nhà ai, gốc hè với xe nước miá, bụi cây, với hàng hiên cổng kín cao tường, nhớ từng mái ngói phủ rêu xanh, xám xịt, tường quét vôi vàng đậm của đơn vị tôi, với hàng kẽm gai chằng chịt. và nhớ … nhớ em rất nhiều.
Trại tù vẫn có những cơn mưa bất chợt kéo về đây, cũng như trong tâm hồn tôi chợt có những nỗi buồn bất thường. Đêm đêm, xuyên qua khe kẽ hở, tôi tìm đôi mắt ai trong tĩnh lặng, nhắm mắt lại, để giữ nguyên vẹn hình ảnh đó khỏi xóa nhòa trong trí nhớ, và đêm nay, trong giấc ngủ chờn vờn, hồn tôi chết lịm trong cơn mưa của đêm trừ tịch trong trại tù.
Tôi không thể nào ngủ được. Giấc ngủ đến với tôi chờn vờn, tràn đầy ác mộng. Tôi lăn qua trở lại vì cơn đói cồn cào ruột gan và bầy rệp đói túc trực, chờ chực để tấn công trên thân thể gầy đét, xanh xao của nguời tù thiếu máu, đói cơm.
Cũng trong đêm trừ tịch đó, có cái gì nhồn nhột trong lỗ mũi, tôi đưa ngón tay vào chỗ bị ngứa, thì ra là một chú rệp. Tôi bắt hắn, để vào hai đầu ngón tay, bặm môi nghiền nát con vật. Máu đỏ tươi của con rệp dính đầy hai ngón tay, tôi đưa lên mũi ngửi, mùi tanh hôi khó chịu tràn vào lòng phổi nghe rờn rợn. Tôi căm thù loài rệp quỷ quái này. Rệp và các Con Quỷ đỏ miệng!
Nhớ lại một đêm trừ tịch như đêm nay, tôi lặng lẽ đứng trên một ngọn đồi, nhìn những chiếc dù bung ra, treo lửng lơ trên bầu trời tối đen như mực, những trái hỏa châu vàng rực soi sáng cảnh núi đồi thâm u, chung quanh doanh trại.
Hồi đó, tuy có lệnh ngừng bắn, hưu chiến, để hưởng Xuân, nhưng địch vẫn tấn công tiền đồn quan sát của đơn vị tôi đang đóng quân. Những làn đạn bay nối đuôi nhau, ngoằn ngoèo trong bóng đêm, với tiếng gầm thét của phản lực cơ A.37, đang bay vần vũ, yểm trợ cho tiền đồn.
Tôi lịm chết khi nghe tiếng khóc nức nở, nghẹn ngào, với tiếng được, tiếng mất … của Thượng Sĩ Bình, từ tiền đồn báo về: “Trung sĩ Nguyễn văn Tám … đã tử … trận!”
Tôi lặng thinh, tự hỏi: “Sao nguời lính thân thương của tôi, lại bị giặc cướp mất sinh mạng, bỏ lại vợ con, bạn bè, ngậm ngùi, tức tưởi ra đi trong đêm trừ tịch như thế này! Tại sao … và tại sao?!!!


Rồi lòng tôi cảm thấy nuối tiếc, căm thù, dằn vặt tâm tư…
Sáng hôm sau, đúng vào ngày Mùng Một Tết, một thôn nữ còn trẻ đẹp, đầu chít khăn sô trắng cho chồng, anh Trung sĩ vừa bị địch sát hại đêm qua … đêm trừ tịch, để mọi người đón giao thừa.
Hình ảnh của một thiếu phụ đau khổ, nàng điên dại khi mất người yêu trong chiến cuộc. Những hình ảnh đó rất khó quên trong tâm tưởng của tôi, mà nửa phần đời là lính, mà tôi đành phải buông xuôi vũ khí, trốn chạy, để lại một quê hương ngục tù, mà chính tôi, người lính, đã từng quỳ trên đỉnh đồi Tăng Nhơn Phú, với lời thề Tổ Quốc, Danh Dự và Trách nhiệm, mà lời thề vẫn còn gặm nhắm tâm tư tôi, từng phút từng giây…
2/ Tiểu Bang Washington nơi tôi đang cư ngụ, cũng có Tết như những tiểu bang khác. Vào những đêm trừ tịch, tôi cố lắng nghe tiếng pháo giao thừa, nhưng chẳng nghe thấy gì cả. Chỉ có tiếng bà hàng xóm, gọi chồng ơi ới, đi làm ca ba, nghe sao mà lảnh lót trong đêm tàn, át cả tiếng giầy nện gót, nghe cọt kẹt của anh bạn láng giềng, vừa về nhà, sau giờ tan sở. Tuyệt nhiên, không nghe thấy tiếng pháo nổ rền vang, để đón giao thừa.
Dường như có cái gì bất ổn trong lòng tôi. Tôi cố mím chặt môi, nghe mằn mặn ở đầu lưỡi, nước mắt tôi đang lưng tròng, chảy dài trên gò má gầy vì tháng năm ưu phiền, đợi chờ trong vô vọng, thương nhớ Mẹ già, triền miên, da diết.
Khi còn ở quê nhà, tôi thường ngồi trước tách cà phê pha thật đậm khi giao thừa đến, liếm từng giọt đắng trên đầu lưỡi, phì phèo vài điếu Ruby Quân Tiếp Vụ hay một vài tẩu thuốc lào, thả hồn trong điệu kinh nguyện cầu của Mẹ, để đón Xuân về trên đất nước Việt Nam. Tiếng Mẹ trước bàn thờ gia tiên đều đều, dạt dào lời nguyện cầu của Mẹ … “Nam Mô A Di Đà Phật!” Lời nguyện cầu ngàn đời bất diệt, mà âm thanh như chìm xuống vẫn còn lắng sâu trong âm ỷ đã bao giờ mà nay vẫn còn lảng vảng đâu đây.
Nỗi buồn mỗi khi Xuân về, Tết đến! là nỗi buồn ngập nắng, càng nhớ về quê hương, càng thương quê nhà, nhất là nơi đó còn có thân nhân ruột thịt, ông bà, cha mẹ. Nơi đó
còn có vườn hoa, bông cải vàng nở rộ sân. Tôi nhớ những đêm trừ tịch, ngồi bên bếp lửa, châm củi thêm vào lò, mà Mẹ đang nấu bánh tét.
Nỗi buồn còn chất ngất khi mình nhớ tới anh em còn kẹt lại, bị giam cầm trong hỏa ngục của cộng sản.
Mỗi ngày xa quê hương, mỗi khi Xuân về, Tết đến là mỗi phút giây ngơ ngác, muộn phiền tiếp nối với những cơn mê kéo dài.
Sao ở cái xứ sở quạnh hiu, quanh năm tuyết phủ giá băng này, ta không có Cha, có Mẹ, trong lúc Xuân về! Tết Đến! Một thoáng giây tiếc thương ngậm ngùi. Di ảnh của Mẹ, hình hài của Cha, không kịp mang theo trong chuyến hành trình đi xa, như vội vàng bỏ quê hương trốn chạy.
Nhìn lại bệ thờ tổ tiên, thiếu vắng nụ cuời hiền hòa, bao dung của Mẹ. Ánh mắt nhân từ, phúc hậu, rực sáng của Cha, mong đợi ta đem niềm vui trở về.
Mẹ! Một vùng kỷ niệm bỗng nhiên lũ luợt tràn về trong tươi mát nhưng cũng không khỏi vấn vương một chút ngậm ngùi, nghẹn ngào trong tức tưởi vì niềm vui phiêu bạt chưa trọn mà nỗi buồn man mác xâm chiếm tâm hồn tôi với những đêm dài thao thức, khó ngủ gợi cho tôi nhớ đến Mẹ già, mắt trủng, thân gầy, tóc bạc phơ, đang đứng tựa cửa chờ đàn con dại đi lượm xác pháo ở khu phố xa, chưa về.
Mẹ ơi! Nếu giờ này con còn Mẹ, con không bao giờ để cho Mẹ, phải nghĩ ngợi, lấy tiền đâu, để cúng giỗ, tổ tiên, ông bà trong ba ngày Tết.
Khi Mẹ còn sống, chính đời sống nghiệt ngã đã làm khổ Mẹ. Mẹ lao đao, lận đận, mải miết suốt ngày, buôn bán khổ cực, để kiếm tiền nuôi bầy con dại.
Mẹ ơi! Con nhớ Mẹ! Con cũng biết con sẽ mãi mãi không còn được ở bên cạnh Mẹ nữa.
Dường như Mẹ đã không có được một ngày vui nào! Hoặc Mẹ có vui nhưng niềm vui của Mẹ không trọn vẹn.
Mẹ làm việc vất vả suốt ngày, Mẹ lau bàn thờ ông bà, rồi Mẹ lại nấu cơm, rửa chén bát, chùi nền xi măng cho bóng loáng thêm, Mẹ gom quần áo mà các con của Mẹ , vứt bừa bãi trong các hốc kẹt. Mẹ giặt sạch từng vết mực dính trên túi áo. Mẹ kết lại từng hột nút mất khuy.
Công việc của Mẹ không phải chỉ chừng ấy thôi. Có lúc Mẹ tưới mấy chậu hoa hồng … nên lúc nào con cũng thấy Mẹ lăng xăng, bận rộn suốt ngày, mà khi Mẹ nằm xuống, yên nghỉ, thì con lại không được quỳ lạy bên Mẹ.
Ngàn đời con vẫn còn ân hận.
Mẹ tha lỗi bất hiếu của con, nghen Mẹ!
“Cúi lạy Mẹ rộng đường tha thứ
Phận làm con chưa trả nợ biển Đông”
Bỗng nhiên, tôi chợt nhớ ra, đêm nay 30 Âm Lịch, đêm trừ tịch. Một năm cũ sắp trôi qua. Giao thừa sẽ đến. Năm mới lại bắt đầu.
Khai bút đầu năm đi! Con tim tôi réo gọi. Lòng tôi sao mà rộn ràng quá!
Tôi muốn viết lên trang giấy này về Giao Thừa! Về Xuân! Về Tết! Về Đêm Trừ Tịch!
Tìm mãi cho mình nỗi nhớ thương. Muốn ngấu nghiến mà chữ nghĩa lại mù mịt. Lặng thinh. Câm nín. Nạo óc mãi không tìm được hồn văn. Ý tưởng cứ nối vòng bay theo khói thuốc, nghe cô đơn len lén trở về, rã rời.
Buồn đến vỡ con tim!
Chấp cánh cho hồn bay theo từng dòng dĩ vãng. Chập chờn. Quấn quit. Gần gủi và nhớ thương vô vàn. Sao hồn ta bỗng nhiên buồn tênh như một ngày không nắng.
“Mẹ
Có những đêm con chập chờn nhớ Mẹ
Dường như Mẹ về, cúi xuống hôn con
Mẹ mỉm cưôøi khi con còn bỡ ngỡ
Có lẽ nào? Hồn Mẹ đó hay sao? “
Duy Xuyên
Tacoma

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
Cộng sản Việt Nam khoe có tự do tôn giáo ở Việt Nam, nhưng Hoa Kỳ và Thế giới nói “rất hạn chế”, tùy nơi và từng trường hợp. Tình trạng này đã giữ nguyên như thế trong những báo cáo trước đây của cả đôi bên. Nhưng tại sao Hoa Kỳ vẫn liệt Việt Nam vào danh sách phải “theo dõi đặc biệt”...
Đến giữa tháng 3 năm nay, hầu hết chúng ta đều thấy rõ, Donald Trump sẽ là ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng Hòa và Joe Biden là ứng cử viên tổng thống của Democrat. Ngoại trừ vấn đề đột ngột về sức khỏe hoặc tử vong, có lẽ sẽ không có thay đổi ngôi vị của hai ứng cử viên này. Hai lão ông suýt soát tuổi đời, cả hai bộ não đang đà thối hóa, cả hai khả năng quyết định đều đáng nghi ngờ. Hoa Kỳ nổi tiếng là đất nước của những người trẻ, đang phải chọn lựa một trong hai lão ông làm người lãnh đạo, chẳng phải là điều thiếu phù hợp hay sao? Trong lẽ bình thường để bù đắp sức nặng của tuổi tác, con đường đua tranh vào Tòa Bạch Ốc, cần phải có hai vị ứng cử viên phó tổng thống trẻ tuổi, được đa số ủng hộ, vì cơ hội khá lớn phải thay thế tổng thống trong nhiệm kỳ có thể xảy ra. Hơn nữa, sẽ là ứng cử viên tổng thống sau khi lão ông hết thời hạn bốn năm. Vị trí và vai trò của nhân vật phó này sẽ vô cùng quan trọng trong lần tranh cử 2024.
Không phải “học” mà là bắt, là tóm đầu, là tống cổ vào nhà giam: khi cân bằng quyền lực ở Hà Nội xáo trộn với tiền chấn rung chuyển tận Amsterdam thì cái khẩu hiệu quen thuộc của Vladimir Lenin ngày nào cũng phải được cập nhật. Không còn “Học, học nữa, học mãi” mà, táo tợn hơn, hệ thống quyền lực đang giỡn mặt Lenin: “Bắt, bắt nữa, bắt mãi”.
Câu chuyện kể từ xa xưa, rất xa xưa, là từ thời đức Phật còn tại thế: Có một người Bà La Môn rất giầu có và rất quyền thế, ông thích đi săn bắn thú vật trong rừng hay chim muông trên trời. Một hôm đó, ông bắn được một con thiên nga to đẹp đang bay vi vút trong bầu trời cao xanh bát ngát thăm thẳm trên kia. Con thiên nga vô cùng đẹp bị trúng đạn, rơi xuống đất, đau đớn giẫy và chết. Ông liền chạy tới lượm thành quả của ông và xách xác con thiên nga lộng lẫy về cho gia nhân làm thịt, làm một bữa nhậu, có lẽ.
Dù đã từ trần từ lâu, Võ Văn Kiệt vẫn được người đời nhắc đến do một câu nói khá cận nhân tình: “Nhiều sự kiện khi nhắc lại, có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn”. Tôi vốn tính hiếu chiến (và hiếu thắng) nên lại tâm đắc với ông T.T này bởi một câu nói khác: “Chúng tôi tự hào đã đánh thắng ba đế quốc to”. Dù chỉ ngắn gọn thế thôi nhưng cũng đủ cho người nghe hiểu rằng Việt Nam là một cường quốc, chứ “không phải dạng vừa” đâu đấy!
Lý do ông Thưởng, ngôi sao sáng mới 54 tuổi bị thanh trừng không được công khai. Tuy nhiên, theo báo cáo của Uỷ ban Kiểm tra Trung ương và các cơ quan chức năng, thì ông Võ Văn Thưởng “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm...
Cứ theo như lời của giáo sư Nguyễn Văn Lục thì T.T. Thích Trí Quang là tác giả của câu nói (“Cộng Sản nó giết mình hôm nay, mai nó mang vòng hoa đến phúng điếu!”) thượng dẫn. Tôi nghe mà bán tin bán nghi vì nếu sự thực đúng y như vậy thì hoa hòe ở Việt Nam phải trồng bao nhiêu mới đủ, hả Trời?
Đảng CSVN tự khoe là “ niềm tin hiện thực hóa khát vọng phát triển đất nước phồn vinh, hạnh phúc“của nhân dân, nhưng sau 94 năm có mặt trên đất nước, thực tế đã chứng minh đảng đã cướp mất tự do của dân tộc, và là lực cản của tiến bộ...
Khi Kim Dung gặp Ian Fleming cả hai đều hớn hở, tay bắt mặt mừng và hể hả mà rằng: “Chúng ta đã chia nhau độc giả của toàn thể thế giới”. Câu nói nghe tuy có hơi cường điệu (và hợm hĩnh) nhưng sự hỉ hả của họ không phải là không có lý do. Số lượng sách in và số tiền tác quyền hậu hĩ của hai ông, chắc chắn, vượt rất xa rất nhiều những cây viết lừng lẫy cùng thời. Ian Fleming đã qua đời vào năm 1964 nhưng James Bond vẫn sống mãi trong… sự nghiệp của giới làm phim và trong… lòng quần chúng. Tương tự, nhân vật trong chuyện kiếm hiệp của Kim Dung sẽ tiếp tục là những “chiếc bóng đậm màu” trong tâm tư của vô số con người, nhất là người Việt.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.