Trang Thơ Thứ Bẩy

09/12/202307:30:00(Xem: 1170)
Tássia Bianchini, From the ashes - 2014
Tranh Bianchini.



TRẦN HOÀNG VY

 

Tháng 12 thương nhớ

 

Khi tờ lịch báo hiệu tháng mười hai

Nỗi nhớ về theo cái lạnh

Treo cái thương trên đầu ngọn gió

Buồn khi sợi tóc chớm vai...

 

Tháng mười hai... dọn mình cuối năm,

Tháng mười hai bảnh bao đón năm mới

Khắc khoải với bao được, mất

Quá khứ rớt lại xa xăm!

 

Có khi tính lại cuộc đời

Có khi đếm cuộc tình chơi

Hai phép tính cộng, trừ... lận đận

Nẻo về hụt hơi?

 

Tháng mười hai chuông ngân

Chúa cứu thế sinh ra trong hang đá

Tháng mười hai ông già Noel

Gói niềm vui hối hả...

 

Tháng mười hai lạnh như... tay anh

Nhen đốm lửa trên đầu môi buốt giá

Mắt em xanh miền hạ

Tóc huyền nỗi nhớ mong manh!

 

Tháng mười hai... xa xăm gợi nhớ

Mẹ hai đầu quang gióng gánh mưa

Mưa phùn xứ Huế

Tan chợ về mấy nhịp cầu trưa?

 

Tháng mười hai đôi tà khép nép

Ủ nhịp tim hồng hai cánh tay ngoan

Còn bàn tay nào ta nắm?

Phố bây giờ người choàng eo thon?..

 

Tháng mười hai sương như khăn quàng cổ

Áo khoác chung chiêng hai đứa

Thừa mái tóc, gió bay

Hình như đà chớm bạc...

 

 

Nơi em giờ tuyết rơi


Từ xa hút nẻo đường quê.
Cánh bay em 
Một chốn về còn xa
Bây giờ,
Mùa tuyết… đơm hoa
Hồn ta ớn lạnh
Thềm nhà lập đông!

Nơi em tuyết lạnh
Buồn không?
Đêm rơi, rơi trắng 
Mênh mông
Và buồn!...

– Trần Hoàng Vy

 

 

HOÀNG XUÂN SƠN

 

Ba điều lành

 

[TỐT]

 

nghe chữ tốt lành tanh tách

người tốt

việc tốt

đường đi tốt

tiến lên tốt

cửa nhà xây dựng tốt

chỉ có cánh đồng hâm hấp

nóng

sốt

hoành tráng                             (ôi)

 

[MÁU]

 

máu máu

(a) máu

bây giờ làm cái gì cũng máu

ăn máu uống máu (xưa rồi máu)

trình diễn máu

thành tích máu

chỉ duy bộ xương

chào hàng cách trí

 

[CHẤT]

 

chất đống chất chồng

chất đốt

chất khí

chất ngất

bộn bề chất xám

,

cô em ỏn ẻn chào mời

chất thiệt

 

 

Giang hồ

 

Mãi đánh đàng xa sút tay nải
mà chân không chịu quay lại giùm
thôi chút hương hoa cũng là gió
thả miếng oan cừu vô vại chum

Hôm qua phải tội người vu vạ
lòng điềm nhiên như ngụm nước sông
lóng xuống tận đáy mầu oan khiếu
ta vốn phơ phất ngọn cỏ bồng


Lăn đi lăn chơi lăn rất vui
ừ thì người điếc cũng người đui
lách phải không được thì luồn trái
đụng cái hồ lô thiệt ngậm ngùi


Ruột tượng không một xu dính túi
tình mãi phong lưu với bến bờ
ở phía tinh văn vẫn còn bạn
cọ quẹt vui vầy một túm thơ


Ra thế. hồ đồ ai mà chẳng
rót bậy một miếng vô điệp trùng
rồi hát vang rân đời quá đẹp
ừ nhỉ, giang hồ tại sao không

 

 

Quyển không

 

Lằn roi
sáng hóa
mênh mông
kìa
trong chớp bật quán thông
tinh đời
ngồi lặng thinh với
không lời
không không không
cả không người
không
ta
chữ o tròn dấu
luyến ca
ô kìa thanh nhạc. sương
và khúc nôi
ru xanh tùng thiện núi đồi
cầm dương lên vút cuộc chơi phù trầm

 

-- hoàng xuân sơn

 

*

 

SAN PHI

 

Đôi dòng gửi anh

 

Em như sương đọng lại

Anh như là áng mây

Ngẩng đầu lên sẽ thấy

Mà sao với được đây

 

Anh bầu trời rực rỡ

Em như là cánh hoa

Bầu trời cao và xa

Sao hiểu lòng hoa nhỏ

 

Anh như là con gió

Bay đến rồi bay đi

Làm sao anh thấu được

Mang mang khối tình si

 

Trăn trở nghe tiếng gió

Hát lên trời bơ vơ

Anh ơi, anh có biết

Em xé nát hồn thơ

 

Đêm em không thấy nắng

Ngày anh không thấy sao

Nếu anh không vội vã

Ta có kịp gặp nhau?

 

San Phi

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Em làm sao biết được | khó khăn là bao nhiêu | Anh cũng không tìm được | món quà cho em yêu
Ngày hôm đó ở Ui-dong | mưa tuyết rơi | và thân xác tôi, người bạn đồng hành với linh hồn, | run rẩy theo từng giọt lệ rơi.
Đã ly biệt đến rồi sao? Đó là những ngày của tháng 11, giữa mùa thu 2023, qua điện thoại. Tắt. Ngẩn người. Giữa đêm khuya gửi bài thơ ngắn. Trên giường bệnh, những giây phút cuối cùng, thơ gửi qua email, Tuệ Sỹ gõ gửi lại mấy giòng thơ cuối. Là lời giã biệt. Vậy mà chưa hết, sau bài thơ của hai chị em, vài ngày trước khi viên tịch, điện thoại reo. Người nằm trên giường bệnh. Hỏi. Không trả lời. Lặng lẽ. Nghe Thầy em đọc lời kinh cuối. Nghe được tiếng cười qua sinh tử. Tắt. Một năm qua rồi! Lễ tiểu tường Tuệ Sỹ. Vô cùng thương nhớ. Nhã Ca
Có những cửa sổ | muốn được phóng thích khỏi khung | để chạy đùa với hươu nai | băng qua | cánh đồng dã thảo sau nhà.
bài thơ độc có thể đóng khung cơn cuồng nộ | rồi treo nó lên tường, | bài thơ độc có thể làm bồ đặt chân lên xứ Trung Hoa, | bài thơ độc có thể làm cho một tâm hồn tan vỡ bay lượn,
Anh đánh vảy một con sông Sông tuồn đi chín khúc Chiếc cọc nhọn đứng khựng Thất tung chim bói cá Thủy triều vá một tấm áo xanh Bờ đá vô tăm chìm nghỉm
Bài thơ này đăng trên Việt Báo vào ngày 10 tháng 8 2024. Người dịch nói rằng “…Bài này hợp với tinh thần Phật Giáo…” Tác giả Henry Wadsworth Longfellow là một nhà thơ nổi tiếng vào bậc nhất ở Mỹ trong thế kỷ 19. Trong tiểu sử không thấy nhắc ông có nghiên cứu về Phật Giáo. Có thể giải thích rằng những gì thuộc về chân lý, sự thật thì sẽ mãi mãi tồn tại, bất kể Đức Phật có thuyết giảng hay không.
tôi trôi về đâu? | cuốn theo dòng chảy về phía trước | hay giữa lưng chừng đâu đó dạt về sau
Vẫn mang tâm hồn hoang dại, ngu ngơ | Người lữ hành xuyên qua hai thế kỷ | Sao vẫn thấy | Xa lạ với chính mình | Trước những con đường | Trước phố chợ
tôi hát lẩm nhẩm | như bông sen tưới tỏa | ngợp ngời tôi làm thơ loạn kinh thiên | trên dưới ngang dọc bần thần | lúc hừng hực lúc câm