Mới vừa tết, giờ đã gần hết năm, mau quá. Làm như càng ngày trái đất quay càng nhanh hay sao?
Hôm nay trong sở, bà Minh dúi vô tay chị Diệu mấy gói. Mở ra, là hột giống nhiều loại. Chị Diệu cười vui, đưa lên đọc. Nào là hột đậu bắp, hột cải xanh, hột ớt “bell”, hai ba gói hai ba màu xanh đỏ vàng, chị Minh nói:
-Cà thì mua cây về trồng, nhanh hơn, năm nào tôi cũng trồng hai cây.
Chị Diệu hỏi:
-Ủa, chớ hổng phải cà trồng năm rồi năm nay lên trở lại sao?
Bà Minh nói:
-Lên chứ, nhưng trái sẽ không tròn. Trái nó sẽ méo mó giống như bị sâu ăn. Tôi trồng cây mới, năm nào cũng thế. Chị nhổ bỏ cây cũ đi, đừng tiếc. Mỗi cây cà chỉ hai ba đô thôi, cao ngần này (bà đưa hai ngón tay ra làm hiệu, cỡ 20 inches).
Chị Diệu nói:
-Ừa. Tui chưa từng trồng đậu bắp. Khó trồng hông?
Bà Minh lắc đầu:
-Khó gì, cứ rãi hột tưới nước tự nó lên. Lên cỡ gang tay chị cắt cái ngọn. Khi lên cao cao tẻ nhánh thì chị cột cây vô cho nó dựa. Trồng cho vui vậy mà.
Chị Diệu trố mắt ngó bà Minh:
-Trồng cho vui? Xời ơi, trồng lấy rau lấy trái để ăn, cho tốt cho khỏe không ngại ba chuyện hóa chất bậy bạ, sợ ung thư, bịnh hậu, bây giờ từ nhánh gừng củ tỏi cũng nhập từ Trung cộng, ăn vô chết hồi nào không hay, ai qưởn mà trồng rau trồng cải bỏ công bỏ của tưới nước săn sóc chỉ để cho vui, bà chị?
Bà Minh cười ha hả:
-Úi giời, làm gì mà mắng tôi một hơi xối xả thế. Ha ha ha…Thế, chị không thấy vui khi nhìn từng lá non mới nhú, mân mê từng cánh hoa mới hé, từng trái đậu đeo tòng teng lớn lên từ từ sao?
Chị Diệu cũng cười, cố nói:
-Tui nhìn tui thấy là bữa trưa, bữa tối, là bữa ăn tươi tốt… hê hê hê. Mà nói nào ngay, thấy rau cỏ mọc lên cũng cũng vui chớ hê hê hê…chị nói đúng, trồng cây trồng bông trồng rau vừa cho vui và có ăn… hê hê hê
Cô Hoa nãy giờ nghe hai bà chị đối đáp, bây giờ thấy hai người cười khà, cô xen vô:
-Trời trời, coi hai bà kìa, y như hai đứa con nít. Nói chuyện khi thì như gây lộn khi thì cười hi hí ngả nghiêng như hai cô gái đang xuân. Thiệt tình! Sao? trồng gì chia cho tui với. Tui cũng muốn trồng. Chừng nào rãi hột?
Bà Minh nói:
-Nhìn cái bao đây nầy, họ dặn mình tháng nào mới rãi hột đây. Nhìn cái bản đồ và màu sắc khác nhau chia ra cho những tiều bang nầy, tiểu bang Cali ta mang màu cam, là xứ có nắng ấm tình nồng, rãi hột vào tháng tư.
Cô Hoa nói:
-Trời trời. Tới tháng tư mới rãi hột thì chừng nào cây mới lên? chừng nào mới có trái cà trái đậu mà xơi? Mùa hè thì chúng em đi du lịch. Thì giờ đâu tưới nước. Thôi, cám ơn, em ra chợ mua cho gọn.
Chị Diệu nói:
-Thiệt tình, mấy người trẻ trẻ, trồng khỉ gì, nói mắc công. Thôi, trả gói hột lại đây, để hai bà già nầy trồng lên trái lên rau hái đem vô chia cho cô là xong. Cứ ra chợ mua cho gọn ăn cho tiện rồi đừng vô đây hô hào tẩy chay hàng nầy hàng nọ nha. Cũng là cô, “email” tùm lum cái vụ đó hằng tuần. Mốc xì!
Cô Hoa cười hì hì hì:
-Có chi mà chị la em quá. Chị cũng từng trẻ tuổi như em mà. Vậy, hồi đó, hồi chị bằng tuổi em, chị có trồng rau cỏ gì hông?
Chị Diệu nói:
-Hông. Nhưng mà, hồi đó rau cải toàn là “Made in USA”, chưa nhập hàng nước khác, chưa nguy hiểm.
Bà Minh xen vô:
-Hàng ngoại quốc cũng tùy đó nhe bà con, đừng vơ đũa cả nắm. Thôi nghe nầy, tôi đọc một chuyện hay lắm, có muốn nghe không?
Chị Diệu hỏi:
-Chuyện gì chị? Vui buồn? muốn nghe chuyện vui thôi nghe.
Bà Minh nói:
-Không vui không buồn. Nghe này,
Chuyện Bơ và Đá Cuội
Thiền sư S.N. Goenka
Tâm Diệu dịch
Một ngày nọ có chàng trẻ tuổi vừa buồn vừa khóc, tìm đến Đức Phật. Đức Phật hỏi:
-Cái gì sai trái đã làm nhà ngươi khóc?
-Thưa Ngài, cha con chết ngày hôm qua
-Thì nhà ngươi làm gì được? Ông ấy đã chết rồi, buồn khóc chẳng thể làm ông ấy sống lại.
-Vâng, thưa Ngài, con hiểu điều đó; buồn khóc chẳng thể làm cho cha con trở về với con. Nhưng con đến đây cầu xin Ngài một điều: xin Ngài hoan hỷ làm một điều gì đó cho người cha quá vãng của con.
-Vậy ta có thể làm gì giúp cho cha con?
-Thưa ngài, xin ngài làm một cái gì đó. Ngài là đấng toàn năng, chắc chắn ngài có thể làm được. Ngài hãy xem, các vị tu sĩ cúng tế, các thầy phát giấy xá tội, đã cử hành những nghi thức cúng lễ cầu siêu giúp người quá cố. Và nghi thức cúng tế cầu siêu nếu được tổ chức sớm ở đây, thì cánh cửa trên thiên giới sẽ được mở ra sớm và người quá cố sẽ được siêu thăng về nơi đó. Họ sẽ nhận được giấy nhập cảnh. Thưa Ngài, Ngài là đấng toàn năng, Ngài có đầy đủ quyền lực! Nếu Ngài chủ tế nghi thức cầu siêu cho cha con, cha con không những nhận được giấy nhập cảnh nơi thiên quốc mà ông ấy sẽ được ở thường trú luôn. Thưa Ngài, xin Ngài hoan hỷ giúp cha con!
Biết rằng chàng trai trẻ tràn ngập nỗi đau khổ chắc khó có thể hiểu được những lý lẽ phải trái trong lúc này, nên Đức Phật đã phải dùng một phương tiện khác giúp cho chàng ta hiểu. Vì thế Phật nói: "Nhà ngươi hãy đi mua hai cái chậu đất nung." Chàng trẻ tuổi lấy làm sung sướng, nghĩ rằng Đức Phật đã nhận lời làm lễ cầu siêu cho cha hắn và đã tức tốc đi chợ mua hai cái chậu bằng đất nung.
"Được rồi," Phật nói, "đổ vào chậu thứ nhất đầy đá cuội, chậu thứ hai đầy bơ." Chàng trẻ tuổi làm y như lời Phật dạy.
"Bây giờ bịt miệng cả hai chậu lại, xong bỏ xuống hồ nước". Chàng trai trẻ làm xong, hai chậu chìm xuống dưới đáy hồ. "Bây giờ" Phật nói, "đem cái gậy ra đây, chọc bể cả hai chậu." Chàng trẻ tuổi rất lấy làm sung sướng, nghĩ rằng đức Phật đã cử hành nghi lễ cầu siêu cho cha hắn.
Theo tập quán cổ truyền cổ Ấn Độ, khi người cha chết, người con làm lễ hỏa táng. Vào khoảng giữa thời gian thiêu, người con dùng cây gậy thọc và làm vỡ sọ đầu. Cũng theo niềm tin cổ truyền của họ, cho đến khi sọ đầu được mở ra nơi trần gian này thì cánh cửa thiên giới cũng được mở ra. Vì thế chàng trẻ tuổi tự nghĩ là, "Cha ta đã được thiêu đốt ngày hôm qua. Như là một biểu tượng, đức Phật muốn mình làm vỡ các chậu ngày hôm nay!" Chàng cảm thấy sung sướng nhiều với nghi thức này của Đức Phật.
Chàng trẻ tuổi đã dùng cây gậy làm bể hai chậu. Lập tức, chậu đựng bơ bị vỡ, bơ nổi lênh láng trên mặt hồ nước. Chậu kia đựng những hòn đá cuội vẫn nằm yên dưới đáy hồ. Rồi Đức Phật nói,
-Chàng trẻ tuổi, đó là những gì ta đã làm. Bây giờ hãy mời các thầy cúng tế và nói với họ hãy tụng kinh và cầu nguyện: 'Hỡi các viên đá cuội, hãy nổi lên, hãy nổi lên! Hỡi bơ ơi, hãy chìm xuống, chìm xuống! Hãy cho chúng ta xem sự kiện xảy ra.'"
- Thưa Ngài, Ngài nói đùa với con! Không thể nào như thế được, những viên đá cuội nặng hơn nước, chúng chìm xuống đáy. Chúng chẳng thể bao giờ nổi lên được. Đây là định luật tự nhiên! Và thưa Ngài, bơ nhẹ hơn nước, chúng nổi lên mặt nước, chẳng bao giờ có thể chìm xuống được. Đây là định luật tự nhiên.
-Chàng trẻ tuổi, nhà ngươi biết nhiều về định luật tự nhiên, nhưng nhà ngươi đã không hiểu về định luật tự nhiên này. Nếu trong suốt cuộc đời của cha nhà ngươi mà ông ấy đã làm những điều nặng như những viên đá cuội, cha nhà ngươi sẽ bị đọa, ai có thể giúp cha nhà ngươi siêu thoát lên trên được? Và nếu tất cả việc làm của cha ngươi nhẹ như bơ, ông ấy sẽ được siêu thoát; ai có thể đè ông ta xuống được? Nếu chúng ta hiểu định luật tự nhiên và sống theo luật tự nhiên này, chúng ta sẽ vượt thoát khỏi những khổ đau và bất hạnh của cuộc đời.
Kể xong, bà Mình cười khà. Cô Hoa nói:
-Thật tình em rất thích những chuyện như thế này. Có nhiều ý nghĩa và nhắc mình nhớ, phải không mấy chị.
Hai bà chị cùng gật đầu. Chị Diệu cất mấy gói hột vô bóp, mọi người xây trở vô, tiếp tục làm việc.
Gửi ý kiến của bạn