Đòan Thanh Liêm
(bản dịch từ nguyên tác viết bằng Anh ngữ)Sức chịu đựng của con người thì có giới hạn. Tôi thật sự khổ tâm
kinh khủng trong hai năm đầu ở trong tù. Tôi cảm thấy vô vọng và bất
lực.Trong lúc còn ở biệt giam trong phòng tối, ít khi tôi ngủ yên
giấc. Tôi chẳng còn thấy được một niềm vui nào trên cõi đời nữa. Đây
quả là thời gian đen tối nhất trong đời tôi.
Nhưng lần hồi tôi cũng thóat khỏi được cơn khủng hỏang nội tâm
này.Đó là nhờ nơi một số bạn cũng là tù nhân chính trị như mình.
Tôi lấy lại được niềm phấn khích về họat động xã hội, lập kế
hoạch hành động trong tương lai của mình. Với tuổi đời chồng chất,
tôi sẽ chủ yếu dành nỗ lực cho những họat động về văn hóa xã hội,
hơn là về chính trị. Chắc chắn là tôi có thể làm cố vấn hỗ trợ
cho các anh chị em trẻ trong lãnh vực chính trị; nhưng bản thân mình,
thì tôi thích giữ khuôn mặt ẩn khuất trong cuộc sống công cộng.
Niềm mơ ước đó thực sự đã nâng đỡ tinh thần cho tôi trong cuộc thử
thách lâu dài này. Tôi rất cảm kích vì sự âu yếm và liên đới của
bà con và bằng hữu dành cho mình trong những ngày tháng đằng đẵng
này. Và tôi cũng thấy nực cười với sự thể là các người cầm giữ
tôi đã quảng cáo về tôi khiến cho dư luận ở trong cũng như ngòai nước
đều chú ý đến vụ kiện này.
Đúng như tục ngữ có câu: “Trong cái rủi lại có cái may”. Cái nghịch
cảnh này đã đem lại điều hay là khiến cho công luận chú ý đến và
hỗ trợ cho công việc làm của tôi.
Vào lúc tôi viết những dòng chữ này, thì tôi đã sống đến 66 tháng
trong nhà tù, kể cả 10 tháng trong phòng biệt giam. Mà tôi không có
sự óan ghét hay hận thù nào đối với người cộng sản cả. Tôi chỉ
thấy tội nghiệp cho họ. Bởi vì tôi xác tín đối với cái chính nghĩa
của cuộc tranh đấu bất bạo động cho Phẩm giá và Quyền Con người. Và
tôi đã không buồn khổ vô ích trong khi ở tù như thế này. Tôi vẫn còn
lạc quan và tin tưởng nơi tương lai tươi sáng của dân tộc Việt nam
chúng ta./
Viết tại Hàm Tân, tháng Mười 1995
Đòan Thanh Liêm
* * *
Reflections on My Days in Jail
Doan Thanh Liem
Human endurance has its own limits. I suffered terribly in the first two years
in jail. I fell into despair. I fell hopeless and helpless. When I was alone in
my dark cell, I could rarely sleep soundly. I did not sense any joy whatever
in the world. That really was the darkest time of my life.
But gradually I have recovered from this internal crisis, thanks to some
inmates
who are also political prisoners. I regained my enthusianism for social
service,
making some plans for my future action. As my age advances, I will mainly
devote my efforts to socio-cultural rather than political activities.Certainly
I
could act as an advisor and supporter to young activists in the political
sphere,
but personally I like to keep a low profile in public life.
That dream really cheered me up during the long time of trial.
I was very much touched by the affection and solidarity from relatives and
friends during these long days. And I was much amused that my captors
created the kind of publicity for me that caught the attention of wide circles
both in and out of the country.
Truly, as the saying goes " A quelque chose malheur est bon". This
adversity
did bring some good, attracting recognition and support to my cause.
At this moment, I've already spent 66 months in jail, including 10 months
in isolated special cells. But I don't feel any hatred or enmity vis--vis the
communists. I rather feel pity for them. For I'm deeply convinced of the Right
Cause of Non-Violent Struggle for Human Rights and Dignity. And I haven't
suffered in vain during these days in jail. I'm still optimistic and confident
for the brighter future of our people in Vietnam./
Ham Tan Camp, October 1995
Doan Thanh Liem