Hôm nay,  

Hồ Sơ Nhiệt Hoá Địa Cầu

19/12/200900:00:00(Xem: 6693)

Hồ Sơ Nhiệt Hoá Địa Cầu

Nguyễn Xuân Nghĩa

...Trung Quốc tiếp tục nhả khói lên trời, thế giới tiếp tục kết án nước Mỹ...

Tan trong lạnh lẽo...
Khí hậu trái đất bị hâm nóng bởi thán khí do con người thải ra trong tiến trình kỹ nghệ hóa. Khí thải ấy lại bị vây trong tầng khí quyền nên gây ra hiện tượng lồng kính - trái đất bị hâm nóng - và sẽ có ảnh hưởng tai hại cho con người. Thí dụ như băng tan, nước lụt, v.v....
Nhiều nhà khoa học đã nêu vấn đề như vậy. Nhiều nhà khoa học khác thì phản bác. Hai phe đều có con số đầy khoa học để bênh vực lập luận của mình. Nhưng cuộc tranh luận không chỉ thu gọn vào khía cạnh khoa học mà biến ra tranh chấp trong nội bộ từng quốc gia và giữa các nước với nhau. Vấn đề trở thành mâu thuẫn về địa dư chiến lược giữa các quốc gia, các khối kinh tế.
Và hội nghị quốc tế do Liên hiệp quốc tổ chức tại Copenhagen lâm vào bế tắc mới một thông cáo chung hoàn toàn vô giá trị vì không có tính chất cưỡng hành, bắt buộc. Hãy nhìn lại cho kỹ, chứ đừng nghe lời ca ngợi của các lãnh tụ, đi không chẳng lẽ lại về không!
Cuối năm 1997, Ủy ban Liên hiệp quốc về hiện tượng Thay đổi Khí hậu đã thông qua một Công ước Quốc tế tại Kyoto của Nhật Bản, gọi là Kyoto Protocole. Đây là văn kiện có giá trị tự nguyện, không cưỡng hành - không bắt buộc. Hoa Kỳ có tham gia thảo luận và ký vào văn kiện này, nhưng không áp dụng trong thực tế. Lý do đơn giản là trước đó, Thượng viện Hoa Kỳ đã nghiên cứu và bỏ phiếu chống với tỷ lệ 95-0, tức là không một Nghị sĩ nào ủng hộ. Chính quyền Bill Clinton vì vậy cho chìm xuồng luôn theo lối ỡm ờ: không xin Quốc hội phê chuẩn nhưng cũng không rút tên khỏi Công ước - cho đến ngày nào mà các nước đang phát triển cũng tự nguyện áp dụng một số đề nghị tiết giảm khí thải. Những chuyện ấy xảy ra từ năm 1997-1998, khi ông George W. Bush còn làm Thống đốc Texas và chưa vào tòa Bạch Cung.
Chính quyền Bush lên thay thế cũng theo đúng nếp xưa và nêu vấn đề là Công ước Kyoto không có giá trị thực tế nếu một quốc gia đang thải ra nhiều thán khí như Trung Quốc lại không tuân thủ những khuyến cao của Liên hiệp quốc. Ông Bush đề nghị giải pháp khác, đó là tìm thế hợp tác Mỹ-Hoa, và rộng lớn hơn, giữa Hoa Kỳ và các nước (đang phát triển) tại Á châu Thái bình dương để cùng tiết giảm khí thải. Hoa Kỳ sẵn sàng chia xẻ kiến thức kỹ thuật cho việc đó. Nếu không, việc Hoa Kỳ tự nguyện tuân thủ khuyến cáo của Công ước chỉ gây thiệt hại kinh tế cho nước Mỹ, một cách oan uổng.
Trong khi ấy, các nước công nghiệp hoá Âu châu cũng tìm cách tự đặt ra những tiêu chuẩn và chỉ tiêu tiết giảm khí thải lạc quan và ít được chấp hành trong thực tế khi mà thời hạn của Công ước Kyoto sắp mãn. 
Nhưng dù sao mặc lòng, thủ phạm của mọi chuyện vẫn là Hoa Kỳ và sự ngang bướng của ông Bush, có gia đình vốn dĩ gắn bó với kỹ nghệ dầu hỏa. Lập luận đơn giản là trăm tội vì Bush  - mà ít ai chịu khó kiểm chứng.


Thật ra, sau khi nhậm chức, Tổng thống Barack Obama cũng tuyên bố tại Turkey vào tháng Tư năm nay, rằng Công ước Kyoto sắp hết hạn nên thật vô lý nếu Hoa Kỳ lại ký vào đó. Như hai Chính quyền tiền nhiệm, Chính quyền Obama chưa khi nào yêu cầu Thượng viện xét lại hồ sơ nhiệt hoá địa cầu để tìm cách khai thông. Nhưng, như các chính quyền tiền nhiệm, Hoa Kỳ thời Obama cũng tìm giải pháp khác, thí dụ như Hạ viện đã thông qua đạo luật về năng lượng sạch - nôm na vẫn gọi là cap and trade. Đó là cuộc tranh luận Mỹ-Mỹ, trong nội bộ Hoa Kỳ và giữa hệ thống luật lệ liên bang với quyết định riêng của từng tiểu bang.
Bây giờ, Liên hiệp quốc muốn hâm nóng hồ sơ nhiệt hoá này với một hội nghị quốc tế kéo dài 12 ngày tại Copenhagen. Ngay từ hội nghị ở cấp chuyên môn, tình hình đã rối bù khiến viên chức tổ chức đã từ chức, đại diện các nước nghèo thì bỏ về vì bị ép phải tích cực hơn trong việc tiết giảm khí thải. Ở bên ngoài, dân chúng biểu tình phản đối việc công nghiệp hoá đang tàn phá địa cầu....
Tới Copenhagen hôm 17, Thủ tướng Trung Quốc là Ôn Gia Bảo đã chụp lấy vai trò đại diện các nước đang phát triển để quyết liệt phản đối một thỏa ước quốc tế sẽ bắt các nước này phải tuân thủ những tiêu chuẩn hạn chế khí thải. Những gì mà Hoa Kỳ dự đoán từ 1997 tới nay đều đang xảy ra như vậy: quyền lợi kinh tế và trình độ kỹ thuật không đồng khiến mâu thuẫn bùng nổ giữa hai khối "giàu-nghèo". Hoa Kỳ tiết giảm khí thải chừng nào thì Trung Quốc hay các xứ kia lại thải ra chừng đó thán khí, vì nhu cầu tăng trưởng kinh tế của họ, như vậy làm sao giải quyết một vấn nạn chung của thế giới"
Các nước công nghiệp hoá đều đang tiến tới trình độ hậu công nghiệp, với khu vực dịch vụ nay chiếm một tỷ trọng lớn nhất trong hệ thống sản xuất. Các nước này cũng có trình độ kỹ thuật cao hơn nên kỹ nghệ chế biến có hiệu năng tiêu thụ năng lượng khá hơn, nghĩa là dùng ít năng lượng và thải ít thán khí hơn để cung cấp cùng một đơn vị sản phẩm. Trong khi ấy, các nước đang phát triển thì chiếm lĩnh khu vực chế biến, dốc sức sản xuất rất nhiều và rẻ để bán cho các nước kỹ nghệ hoá. Nghĩa là gây ô nhiễm nhiều hơn. Muốn họ tiết giảm khí thải để cùng cứu lấy địa cầu, các nước công nghiệp hoá không nên đòi hỏi những hạn chế ngặt nghèo về kinh tế mà sinh tử về chính trị. Ngược lại, nên viện trợ kỹ thuật tiên tiến cho họ cải thiện hiệu năng tiêu thụ năng lượng. Thí dụ như tìm ra năng lượng sạch để thay than chẳng hạn.
Là điều Chính quyền Bush đã đề nghị với các nước Á châu Thái bình dương từ năm 2005.
Chính quyền Obama thường xuyên đổ lỗi cho người tiền nhiệm về mọi khó khăn đang gặp. Đấy là chuyện chính trị thông thường. Nhưng, trong bối cảnh kinh tế suy trầm, thất nghiệp chưa giảm, bội chi ngân sách kỷ lục, Hoa Kỳ sẽ lại phải chi tiền cho các nước nghèo để cùng nhau cứu vãn địa cầu. Chi bao nhiêu cho đủ, để kỹ nghệ Trung Quốc bớt lệ thuộc vào than như một nguồn năng lượng chính" Mà nếu không dùng than, Trung Quốc giải quyết thế nào nhu cầu sản xuất rẻ và xử lý ra sao khu vực công nghiệp nặng là cung cấp than để sản xuất điện năng" Không khéo thì công nhân hầm mỏ sẽ nổi lên làm cách mạng!
Vì vậy, con rồng Trung Quốc tiếp tục nhả khói lên trời, và thế giới tiếp tục kết án nước Mỹ. Phải chi, ông Bush vẫn còn ngồi đó thì tiện biết mấy!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cuộc bầu cử tổng thống Mỹ vào tháng 11 sắp tới không chỉ định hình tương lai chính trị của quốc gia trong vài năm tới mà còn đặt ra những câu hỏi căn bản về bản sắc và tương lai của chính nước Mỹ. Trong khi kết quả bầu cử sẽ quyết định nhiều vấn đề quan trọng, những xung đột sâu sắc về bản chất của nước Mỹ đã được phản ảnh rõ nét qua đường lối, chính sách nêu ra tại hai đại hội Đảng Cộng Hòa và Dân Chủ vừa qua.
Tôi đã xem qua cả trăm bài viết với với nội dung và ngôn từ (“đầu đường xó chợ”) tương tự nhưng chưa bao giờ bận tâm hay phiền hà gì sất. Phần lớn, nếu không muốn nói là tất cả, các bạn DLV đều không quen cầm bút nên viết lách hơi bị khó khăn, và vô cùng khó đọc. Họ hoàn toàn không có khái niệm chi về câu cú và văn phạm cả nên hành văn lủng củng, vụng về, dài dòng, lan man trích dẫn đủ thứ nghị quyết (vớ vẩn) để chứng minh là đường lối chính sách của Đảng và Nhà Nước luôn luôn đúng đắn. Họ cũng sẵn sàng thóa mạ bất cứ ai không “nhận thức được sự đúng đắn” này, chứ không thể lập luận hay phản bác bất cứ một cáo buộc nào ráo trọi.
Ngày 20/7/1969, hai phi hành gia Neil Armstrong và Edwin Aldrin đi vào lịch sử như là hai người đầu tiên đặt chân lên Mặt Trăng thế nhưng sự kiện này bị một số nhà “lý thuyết âm mưu” lên tiếng phủ nhận. Căn cứ vào những điểm “khả nghi” trong tấm hình chụp Armstrong đứng cạnh lá cờ cắm trên Mặt Trăng, họ quả quyết rằng tất cả chỉ là chuyện dàn dựng và bức hình này chỉ được chụp tại một sa mạc ở Nevada. Nhưng bằng chứng của vụ đổ bộ ấy đâu chỉ duy nhất một tấm hình? Tàu Appollo 11 phóng từ mũi Kennedy trước con mắt hàng chục ngàn người và hàng trăm triệu người qua ống kính truyền hình. Hàng trăm ngàn thước phim quay được và chụp được khi tàu Appollo vờn trên quỹ đạo quanh mặt trăng, cảnh tàu con rời tàu mẹ để đổ bộ, cảnh các phi hành gia đi bộ và cả những túi đất đá mang về từ Mặt Trăng v.v. Chúng ta thấy gì ở đây? Những bằng chứng xác thực thì nặng như núi nhưng, khi đã cố tình không tin, đã cố vạch ra những âm mưu thì chỉ cần mấy điểm khả nghi nhẹ tựa lông hồng.
Một bài bình luận của báo Chính phủ CSVN hôm 2/9/2024 viết: “Trải qua bao thăng trầm của lịch sử, đến nay chúng ta ngày càng có cơ sở vững chắc để khẳng định sự thật chúng ta đã trở thành nước tự do độc lập, người dân ngày càng ấm no hạnh phúc…” Những lời tự khoe nhân dịp kỷ niệm 79 năm (1945-2024) được gọi là “Tuyên ngôn độc lập” của ông Hồ Chí Minh chỉ nói được một phần sự thật, đó là Việt Nam đã có độc lập. Nhưng “tự do” và “ấm no hạnh phúc” vẫn còn xa vời. Bằng chứng là mọi thứ ở Việt Nam đều do đảng kiểm soát và chỉ đạo nên chính sách “xin cho” là nhất quán trong mọi lĩnh vực...
Năm 2012 Tập Cận Bình được bầu làm Tổng Bí Thư Trung Ương Đảng; năm 2013 trở thành Chủ Tịch Nước; đến năm 2018 tư tưởng Tập Cận Bình được chính thức mang vào Hiến Pháp với tên gọi “Tư tưởng Tập Cận Bình về chủ nghĩa xã hội với đặc sắc Trung Quốc trong thời đại mới”. Tập Cận Bình đem lại nhiều thay đổi sâu sắc trong xã hội Trung Quốc, mối bang giao Mỹ-Trung và nền trật tự thế giới...
Xem ra thì người Mỹ, không ít, đang chán tự do và nước Mỹ đang mấp mé bên bờ vực của tấn thảm kịch mà nước Đức đã sa chân cách đây một thế kỷ khi, trong cuộc bầu cử năm 1933, trao hết quyền tự do cho Adolf Hitler, để mặc nhà dân túy có đầu óc phân chủng, độc tài và máu điên này tùy nghi định đoạt số phận dân tộc. Mà nếu tình thế nghiêm trọng của nước Đức đã thể hiện từ trước, trong cương lĩnh đảng phát xít cả khi chưa nắm được chính quyền thì, bây giờ, với nước Mỹ, đó là Project 2025.
Từ 20 năm qua (2004-2024), vấn đề hợp tác giữa người Việt Nam ở nước ngoài và đảng CSVN không ngừng được thảo luận, nhưng “đoàn kết dân tộc” vẫn là chuyện xa vời. Nguyên nhân còn ngăn cách cơ bản và quan trọng nhất vì đảng Cộng sản không muốn từ bỏ độc quyền cai trị, và tiếp tục áp đặt Chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh “làm nền tảng xây dựng đất nước”...
Cái ông Andropov (“nào đó”) nghe tên cũng có vẻ quen quen nhưng nhất thời thì tôi không thể nhớ ra được là ai. Cả ủy ban nhân dân Rạch Gốc và nhà văn Nguyên Ngọc cũng vậy, cũng bù trất, không ai biết thằng chả ở đâu ra nữa. Tuy vậy, cả nước, ai cũng biết rằng trong cái thế giới “bốn phương vô sản đều là anh em” thì bất cứ đồng chí lãnh đạo (cấp cao) nào mà chuyển qua từ trần thì đều “thuộc diện quốc tang” ráo trọi – bất kể Tây/Tầu.
Việt Nam và Trung Quốc đã ký 14 Văn kiện hợp tác an ninh Chính trị, Kinh tế-Thương mại và Văn hóa-Báo chí trong chuyến thăm Trung Quốc đầu tiên của Tổng Bí thư Tô Lâm từ ngày 18 đến 20/08/2024. Trong số này, Văn kiện kết nối và thiết lập 3 Tuyến đường sắt giữa hai nước được gọi là “anh em” đã giúp Trung Quốc liên thông ra Biển Đông và bành trướng thế lực kinh tế...
Tại Campuchia, kênh đào Phù Nam Techo, trị giá 1,7 tỷ USD sẽ kết nối Phnom Penh và Vịnh Thái Lan, tượng trưng cho niềm tự hào dân tộc, an ninh và kết nối thương mại quốc tế. Người ta có thể cảm thấy như thế qua lời tuyên bố của Thủ tướng Campuchia Hun Manet và của ông Hun Sen, trong cương vị cố vấn, người đã chuyển giao quyền lực từ cha sang con vào năm ngoái...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.