Hôm nay,  

Vui Buồn Thẩm Mỹ: Tình Là Dây Oan...

28/09/201900:00:00(Xem: 1703)

Hôm nay ngồi trong tiệm, nhìn ra cửa sổ, bầu trời đóng khung màu xám bạc, mưa phùn bay bay, buồn muốn chết, buồn nẫu người ra, ốt dột! Chị Ngà nhớ buổi chiều mưa xa xưa, có lần đi chơi với người anh lính chiến, bước vô ngõ hẻm, nước đọng vũng lớn, ngại ngần chưa dám xoạt chân bước qua thì chàng đã bồng xốc nàng lên, "cho chân em khỏi vướng bùn."

Người yêu xa xưa kia, đã nằm trong lòng đất lạnh.

Chị luôn buồn nhớ quê hương xứ sở, nhứt là những ngày mưa dầm như thế này. Hôm qua mưa hôm nay cũng mưa nghe đài nói thì mưa luôn ngày mai. Hôm Chủ nhựt chị đã rải một mớ hột bông hướng dương ngoài sân trước, một mớ hột dưa hấu ngoài sân sau, mưa suốt ngày như vầy thì quả là quá tốt. Chị thường hay bị lẫn lộn giữa xưa và nay, giữa quê hương thứ nhứt và quê hương thứ hai như vầy lắm. Chị lén nhìn cô Hoa, dò xét coi cô có khá hơn chút nào không, về vụ cô nói là muốn li dị. Cha a a a, đang buồn chuyện nhà mà gặp trời mưa buồn này, chưa li dị cũng muốn cạo da đầu, li dị phứt cái đi cho rồi, như chị, hồi đó. Để tới giờ ăn trưa coi coi.  A a a buồn gì buồn cũng phải làm việc cho tròn buổi sáng.

Giờ ăn trưa, không có khách hẹn.

Chị Ngà rủ cả nhóm ăn ở quán gần gần đó, khi về thì tới giờ trở vô làm việc nên cô Hoa cũng chưa giải bày tâm sự, cái tâm sự lòng thòng từ hôm trước, thế nhưng, sau khi quất vô một dĩa cơm tấm hai ba bốn màu gì đó, ực thêm một ly cà phê sữa đá đặc quánh, no nê, cô Hoa bắt đầu cười. Thấy cô cười, chị Ngà cũng mỉm chi. Chị nghĩ, chắc là nàng ta quên phứt cái chuyện "tính" li dị với chồng rồi. Để coi nàng có nhắc lại không, nếu không thì ta cũng nên lờ đi thì tốt hơn. Nghĩ sao, chị làm vậy. Quả thật, no bụng rồi, cô Hoa cảm thấy yêu đời, lại bận rộn công việc, quên đứt chuyện buồn gì đó của cô. Chuyện mình cô đã quên, nhưng sinh ra chuyện thị phi trong lúc ăn uống. Khi gọi món ăn, chị Minh lên tiếng trước:

-Nầy, tôi nghe nói không nên ăn bì, họ ngâm hoá chất tẩy cho bì trắng ra rất độc hại phải không?. Cô Hoa nói:

-Xời. Tối ngày chị cứ đọc ba cái vụ hù doạ khiến cho riết rồi không dám bỏ món gì vô miệng hết. Em thì cứ ăn tuốt luốt. Cơm tấm không có bì sao gọi là cơm tấm?.

Chị Ngà ung dung nói:

-Bì làm ở đây chắc phải tốt hơn nhập cảng chớ. Tiệm ăn này nổi tiếng, họ không dám xài những vật liệu có hại đâu chị à. Tui nghĩ vậy đó. Thôi, đừng nghĩ tới mấy vụ đó nữa, ăn cho ngon miệng

Thấy mấy người này vừa chỉ chỉ trong thực đơn vừa nói nói, Nancy hỏi:

-Mấy you bàn chuyện gì mà sôi nổi vậy?. Có gì không ổn phải không. Làm ơn giúp tôi gọi món nào ngon ngon.

Chị Ngà chỉ tay vô thực đơn, nói:

-Nancy gọi món này đi, cơm sườn chả giò, vừa ngon vừa an toàn. Uống cà phê sữa đá, ngon lắm.

Trở về tiệm, ai nấy có vẻ uể oải. Ăn no xong hai mắt chỉ muốn híp lại.

Cô Hoa ngồi dựa ngửa trên ghế, móc cái điện thoại cầm tay ra, bấm bấm rồi nhìn chăm chú. Chị Ngà đứng dậy ngó vói, thấy cô đang nhìn hình trong điện thoại, nét mặt giản ra, tươi tươi lên. Không bỏ lỡ cơ hội, chị hỏi:

-Ngắm hình chàng đó hả?. Chà, xem bộ tình tứ quá xá mấu ta ơi, hình như có ai mới tuyên bố là "tôi muốn li dị phứt cho rồi” mới chỉ vài tiếng đồng hồ đã quên đi chuyện đau khổ rồi ư?. Thế mới biết "tình là giây oan, trói buộc vô hình nhưng không thể thoát".

Thanh nói:

-Như vậy thì biết Hoa yêu thương chồng, thấy chưa, suy đi nghĩ lại, chắc chàng cũng hổng đến đổi nào, phải hông cô Hoa?.

Hoa nói:

-Không hiểu mấy chị có chồng lâu năm có kinh nghiệm ra sao chớ sao chồng em hay chọc tức em. Nhiều lúc muốn cuốn gói về nhà Má rồi nghĩ lại, ảnh cũng thương em, hổng đành bỏ.

Chị Minh nói:

-Bỏ uổng. Thế, người ta bảo rằng "bỏ thì thương vương thì tội" là thế. Sao, chuyện gì thế nói nghe nào.

Cô Hoa cười:

-Thì cũng chuyện vợ cũ của ảnh. Giống gì bả cũng réo ảnh hết trơn. Như hồi hôm qua, đáng lý tuần này ảnh hông phải rước con về, hai đứa tính đi xem xine, mua vé rồi, sửa soạn ra khỏi cửa thì bả gọi, ảnh bắt điện thoại, nghe xong, ảnh nói ảnh phải đi, đứa con bị bịnh bất tử, phải đem đi cho bác sĩ khám khẩn cấp. Rồi bỏ em đó, bỏ luôn hai vé hát, anh dông đi tới tối mịt mới về, mệt mỏi, nhào lên giường ngủ. Em cũng hiểu con cái bịnh hoạn cha có trách nhiệm phải lo, nhưng chuyện như vầy xảy ra hà rằm, nhứt là vào những tuần không phải giữ con của ảnh. Giống như là bả ghen, hay bả ghét, hay bả tiếc. Bả không muốn chồng em đi chơi với em hay sao ấy. Hết đứa này tới đứa kia. Bả nữa. Có lần hồi mới cưới nhau, bả quên xin nghỉ để tới phi trường rước mẹ bả, cũng gọi, ảnh cũng chạy ra rước bà già, mẹ của vợ trước, đã vậy, máy bay tới trễ vì kẹt tuyết, giờ cơm để em ngồi đợi, rồi ăn một mình, nghĩ coi có ứa gan không chớ.

Chị Ngà nói:

-Rồi chừng về chàng năn nỉ, đè ra hôn vài cái, vuốt ve âu yếm một hơi, bủn rủn tay chân, cục giận tan ra như cục bơ trong chảo nóng, phải hông. Rồi đâu cũng vô đó phải hông. Đã nói trước, cô cũng đã biết trước, lập gia đình với người có con riêng thì cũng lãnh luôn trách nhiệm đó vì em phải chia sẻ chồng với con chồng, người ta phải nuôi con tới nó lớn, bây giờ than van gì.

Cô Hoa phân bua:

-Em đâu có biết trước. Cưới xong rồi mấy tháng sau mới biết mà, trễ rồi.

Chị Minh nói:

-Thì chịu vậy. Cô yêu chồng phải không?, gật đầu, biết lắm mà. Như hôm nay đấy. Thôi. Giây tơ hồng đã cột, có duyên phận với nhau, tu mấy kiếp mới thành vợ chồng kiếp nầy, đâu mà hở một cái là đòi li dị li dị, dễ vậy. Ghen với chuyện quá khứ là điều không nên, chứ phải chi chồng mình ngoại tình có con riêng cả chục năm rồi mới khai ra thì đáng nói, như chuyện ông cựu Thống Đốc của tiểu bang Cali mình đây, gia đình đang yên ấm, đùng một cái nghe tin có nói báo có đăng, hai vợ chồng ly thân cái rụp. Hôm nay, ông ta mới khai ra sự thật, là ổng đã có đứa con riêng với một nhân viên làm việc trong nhà hai chục năm, hai người tằng tịu lòi ra đứa con nay được mười bốn tuổi. Có con riêng với nhau mà bà ta vẫn còn làm việc cho hai vợ chồng tới bây giờ mới nghỉ, thử hỏi là vợ nào chịu nổi. Thôi, cô hãy an tâm mà "gánh luôn cái giang sơn nhà chồng" cho trọn đạo làm vợ, nghe chưa.

Chị Ngà ngẫm nghĩ, sao chị Minh khuyên những lời khuyên, nghe như mơ hồ đâu đâu, chẳng hiểu cô Hoa có thấu hay không ta. Ối thôi, Hoa còn trẻ, còn khỏe cả tinh thần lẫn thể xác, rồi chuyện gì cũng qua, lo chi cho mệt. Chị ngân nga giọng điệu ba phải:

“Làm chi cũng chẳng làm chi,

Dẩu có bề gì cũng chẳng làm sao.

Làm sao ai biết làm sao,

Dẩu có bề nào cũng chẳng làm chi…” ./.

 

Trương Ngọc Bảo Xuân

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trước hết, chúng ta thừa hưởng một nền văn hóa phụ hệ. Người đàn ông nắm hết quyền hành và đàn áp đàn bà theo ý riêng. Những thế hệ trước năm 1950, hầu hết đàn bà Việt là nô tỳ cho đàn ông, một loại nô lệ tự nguyện theo truyền thống và có thể bị hành hạ nhiều hơn nữa, nhưng không được xã hội, chính quyền bênh vực. Về sau, nhờ du nhập văn hóa, văn minh tây phương và bộ luật gia đình thời đệ nhất cộng hòa, người đàn bà Việt mới trút bớt gánh khổ bị áp bức, tuy nhiên, tinh thần tự nguyện nô tỳ vẫn hiện diện trong huyết mạch của những thế hệ trẻ, kéo dài qua hải ngoại, cho dù nơi đây tôn trọng phụ nữ bậc nhất.
Nghe họ nói chuyện với nhau thì hiểu ra. Nhóm phụ nữ này hầu hết hơi phúng phính nên họ đã tạo ra một trò chơi vừa vui vừa có ích, họ mang vô sở cái cân và mạnh ai nấy leo lên cân rồi ghi số cân vô sổ. Họ mở ra một cái quỹ, mỗi tuần mỗi người góp vô quỹ 5 đô la rồi bắt đầu ăn cữ ăn kiêng, tới cuối tháng, người nào sụt số cân nhiều nhứt sẽ được thưởng số tiền gom chung đó, rồi họ bắt đầu góp tiền cho tháng tới. Họ làm sao mà giống giống như chơi hụi mở hụi khui hụi góp hụi vậy ta.
Hiểu biết về màu sắc làm nền cho nghề nghiệp thẩm mỹ, đặc biệt trong công việc trang điểm và nhuộm, tẩy tóc; ví dụ như: Màu đỏ dự phần vào đời sống con người qua máu và lửa. Chúng ta cũng nhận xét rằng những người thời xưa đã kết hợp màu đen với bóng đêm, và màu vàng cho những ngày tươi sáng. Màu trắng tượng trưng cho sự trinh trắng, trong khi màu tím chỉ được dùng trong giới trưởng giả mà thôi.
Có những chiều thu vương nắng cuối thôn …mùa thu đã về trên bầu trời thênh thang mây, mùa thu về với những chiếc lá nâu vàng thay nhau đổi màu, mùa thu về trên vai áo nâu non, tóc mùa thu cũng nâu vàng theo nắng thu rất vội. Mùa thu chỉ vừa mới chớm.
Tối qua ngủ được, sáng sớm chị Ngà thức dậy, khỏe khoắn, lòng vui vui. Đứng lên quơ tay quơ chưn, làm vài động tác cho giãn gân cốt. Hai cánh tay dơ lên cao khỏi đầu, hạ xuống ngang vai, rồi khỏi hông. Hít thở vài cái. Một hồi.
Đường nâu + sữa = hợp chất tẩy da chết cho toàn thân thể. Da-ua + mật ong = dưỡng chất dành cho da nhạy cảm (sensitive skin) và da hay bị ửng đỏ
Chúng ta thường đi bộ, nhiều người thích đi bộ. Từ đi bộ trong nhà, cho tới ngoài đường, chợ búa, mua sắm, trong sở làm v…v…như là một sinh hoạt tự nhiên. Đi bộ thực ra cũng là một môn thể thao chậm, kiểu “Low-impact”. Đi bộ vừa thong thả tự do, thích hợp với mọi lứa tuổi mà còn rất tốt cho sức khoẻ và sắc đẹp cho cả hai phái nam và nữ.
Phần mái ở trước trán (bang), nhiều bạn gái thích cắt ngắn, trông nhí nhảnh trẻ trung, nhất là khi cột tóc đuôi ngựa. Nhưng phần tóc nầy mọc ra dài rất nhanh, chúng ta nên tập tự cắt lấy, để khỏi phải chạy ra tiệm chỉ để cắt chút xíu ở phần tóc nầy, vừa mất thì giờ lại tốn tiền.
Nè mấy người, ai muốn học gắn lông mi từ sợi từ sợi y như lông mi thiệt hông tui dạy tính rẻ, lấy vốn đồ nghề lại coi. Thu chanh chua càng nói càng lớn tiếng: Xời ơi bà nầy, vừa vô ơn vừa bòn. Trong túi có chín đồng, cố ngó quanh quất xung quanh coi có lòi ra thêm một đồng nào đâu đó đặng bỏ vô túi. Chẵn mười đồng!
Quí vị muốn tránh cảm giác choáng váng hay nhức đầu dữ dội sau khi uống rượu chăng ? Hãy ăn vài lát dưa leo trước khi đi ngủ. Khi thức dậy, quí vị sẽ thấy tỉnh táo và hết nhức đầu. Dưa leo chứa một lượng đường vừa đủ, các loại vitamin B, và các chất điện giải để tái bổ sung những tinh chất sinh tố cần thiết mà cơ thể đã bị mất đi, hầu tái lập sự cân bằng, xua tan cảm giác choáng váng hay nhức đầu.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.