Màu Bất Hạnh

12/28/202014:36:00(View: 3613)
89
Minh họa: Cao Bá Minh

 


Chừng này tuổi, con mới hiểu,

vì sao mẹ nhẫn nhục, cha thường mỉm cười.

Thuở xưa, anh em làm tay chân trìu mến nâng đỡ.

Thời nay, anh em vẫn tay chân,

nhưng tay cào chân, chân đá tay.

 

Khác ý nhau, khác tiền nhau, khác văn hóa...

từ từ sẽ khác mẹ cha.

Khác dâu, khác rễ,

ngấm ngầm sẽ khác tình thương anh chị.

Những khi lật trang kỷ niệm ngày xưa,

ký ức xôn xao nhiều vết tích êm đềm.

Nhìn lại thực tế,

biết giải thích thế nào: bất hạnh?

 

Chừng này tuổi, tóc trắng như cha

nhưng không cười nổi.

Tình thương và ngu xuẩn, có thể nào chung đôi?

Nếu phải chọn một?

Con hiểu vì sao mẹ nhẫn nhục, cha thường mỉm cười.

Ngu Yên

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
sắc màu huyễn ảo như áo em trong mơ | xuân hạ vu vơ | buổi sáng bận lòng thiếu chữ bài thơ
Những hệ lụy cuộc đời | Có khi là hạnh phúc | Mỗi một phút gọi mời | Đau thương và ngã gục
Như thế là qua những ngày tròn 50 năm sau ngày ba mươi tháng tư của năm 1975. Tôi nghiệm ra một điều rằng, đó là những con số rất ít người quên, và rất nhiều người sử dụng các con số trong nhóm 30/4/1975 để dùng trong tên (username) và mật khẩu (password) trong các ứng dụng tin học. Thêm nữa, bạn sẽ thấy rằng những con số này khi viết thành số và khi viết thành chữ sẽ cho bạn các cảm xúc khác nhau. Trời ạ, khó quên tới như vậy sao.
tôi rị mọ lục lọi trí nhớ | chỉ còn năm ba mảng vớ vẩn bâng quơ | ai thương hại quăng vào tôi | và tôi không kịp né
Tôi quay đi | những đứa bé còm cõi ngày mai sẽ ra sao | có thở hơi cuối cùng trong vòng tay bê bết căm hờn và nước mắt | có để lại anh trai nghiến răng thể thốt | một ngày lớn khôn trả truyền kiếp hận này
Hôm qua ta đau cái lườn | Mưa đâu thấm lạnh vào | Sương | Miệt mài
3 giờ sáng thức dậy làm gì? Này cái xác mỏi mệt. / Chuột rút bắp chân. / Lấy gân. / Đạp không rớt nỗi niềm. / Điếu thuốc hút nửa chừng trong mơ nhắc điềm nhớ lần mẹ cấm hút thuốc. / Con bỏ thuốc lâu rồi nhưng hút trong chiêm bao. / Hơi thở tình nhà đã ám sâu trong phổi. / Những tối chờ khuya, chờ mẹ ngủ, mẹ chê khói hôi, thơm đến mê hồn. / Mẹ dạy mười điều con chỉ làm được một. / Rồi đột nhiên xa cách cả đại dương. /