Cuối Cùng Một Bạo Chúa

02/10/202012:43:00(Xem: 3187)
rain man_14x11_2
Minh hoạ: Nguyễn Việt Hùng

 

Thuốc đâu. Thuốc đâu. Mang thuốc cho trẫm.

Hai tay đưa cao bưng một mảnh trống không.

Ngực co thắt từng cơn ho ban truyền chiếu chỉ.

Long thể nhức đau trên đất nước ngả nghiêng.

Sốt hực lửa

quê hương đỏ màu lửa.

Thuốc nữa, Thuốc nữa.

Ngự y đâu rồi.

Cạy miệng đổ thuốc,

thuốc vào cổ trào ra.

 

Đời ngắn một gang tay.

Đo sao hết chiều cao tham vọng.

Tim nhỏ một nắm tay.

Chứa sẽ vỡ máu độc tôn.

Thuốc. Thuốc, Thuốc, Trẫm cần phải sống.

Trẫm giỏi nhất hoàn cầu.

Thuốc. Thuốc. Thuốc. Trẫm muốn ngút hơi.

Thở mong manh

làm sao bất tử?

Tạc tượng lên núi cao?

Thuốc. Thuốc. Thuốc.

Nếu trẫm chết, các ngươi sẽ phải chôn theo.

“It is what it is.” (1)

 

Tôi theo dõi khúc phim tưởng tượng

giờ phút cuối của Tần Thủy Hoàng.

Lịch sử thế giới

luôn luôn kết tội bạo chúa.

Bạo chúa là ai?

Xin lắng nghe lương tâm.

Nếu không nhận ra bạo chúa,

vì luơng tâm mang máu bạo quyền.

 

Thuốc đâu. Thuốc đâu. Mang thuốc cho trẫm.

Hai tay đưa cao bưng hấp hối không phải fake news.

Ngực co thắt từng cơn ho ban sắc lệnh mặt nạ.

Long thể nhức đau trên đất nước bốc lửa trắng đen.

“There’s no vacine for racism.” (2)

 

Khắp cả thế giới,

chỉ chúng ta là dân Việt.

“Việt Nam hai câu nói trên vành môi”

Suốt cả lịch sử,

chỉ chúng ta là dân Việt.

“Việt Nam hai câu nói sau cùng khi lìa đời....” (3)

Chỉ dân Việt

lo lắng sinh mạng nước Việt.

 

Ngu Yên

Ghi:

(1)          Câu nói của tổng thống Trump.

(2)          Câu nói của Kamala Harris.

(3)          Câu hát trong ca khúc Việt Nam Việt Nam của Phạm Duy.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Anh còn nhớ một ngôi nhà cuối phố? Ngõ chè tàu xanh biếc lối đi quen...
Hơi lạnh đâu lén ùa về / Ngoài hiên tối đã tràn trề từ lâu...
Xác ai trong túi vải / Làm sao nhận ra nhau / Màu trắng một màu trắng / Ôi Mẹ, ôi Con đâu!
Đông đã mùa. Chiều lật bật / Cây thôi lá độ xưa vàng / Tà huy cũ. Xiêm y phơ phất...
Thơ của hai thi sĩ San Phi & Hoàng Xuân Sơn...
người chết không hót không bay không nhảy múa | con hạc mào đỏ* xếp cánh thôi mơ thôi thơ | con chó thất lạc buồn rầu
Cặp đùi này, chẳng hạn, là của em. | Vòng tay anh, trở lại ôm lấy bản thân | Ngón tay, bờ môi thu hồi | định quyền sở hữu.
Cách tân – truyền thống, sự tương phản nhờ đó thật rõ nét qua phong cách thơ, thi pháp, thi ảnh, cấu tứ, cảm xúc, trong thơ Nguyễn Thị Khánh Minh, Lưu Diệu Vân, ThụyVy, Hoàng Xuân Sơn, Nguyễn Hàn Chung, Ben Oh. Việt Báo trân trọng giới thiệu...
Ta về một cõi tâm không / Vẫn nghe quá khứ ngập trong nắng tàn / Còn yêu một thuở đi hoang / Thu trong đáy mắt sao ngàn nửa khuya / Ta đi dẫm nắng bên đèo / Nghe đau hồn cỏ rủ theo bóng chiều / Nguyên sơ là dáng yêu kiều / Bỗng đâu đảo lộn tịch liêu bến bờ / Còn đây góc núi trơ vơ / Nghìn năm ta mãi đứng chờ đỉnh cao