Cuối Cùng Một Bạo Chúa

02/10/202012:43:00(Xem: 3193)
rain man_14x11_2
Minh hoạ: Nguyễn Việt Hùng

 

Thuốc đâu. Thuốc đâu. Mang thuốc cho trẫm.

Hai tay đưa cao bưng một mảnh trống không.

Ngực co thắt từng cơn ho ban truyền chiếu chỉ.

Long thể nhức đau trên đất nước ngả nghiêng.

Sốt hực lửa

quê hương đỏ màu lửa.

Thuốc nữa, Thuốc nữa.

Ngự y đâu rồi.

Cạy miệng đổ thuốc,

thuốc vào cổ trào ra.

 

Đời ngắn một gang tay.

Đo sao hết chiều cao tham vọng.

Tim nhỏ một nắm tay.

Chứa sẽ vỡ máu độc tôn.

Thuốc. Thuốc, Thuốc, Trẫm cần phải sống.

Trẫm giỏi nhất hoàn cầu.

Thuốc. Thuốc. Thuốc. Trẫm muốn ngút hơi.

Thở mong manh

làm sao bất tử?

Tạc tượng lên núi cao?

Thuốc. Thuốc. Thuốc.

Nếu trẫm chết, các ngươi sẽ phải chôn theo.

“It is what it is.” (1)

 

Tôi theo dõi khúc phim tưởng tượng

giờ phút cuối của Tần Thủy Hoàng.

Lịch sử thế giới

luôn luôn kết tội bạo chúa.

Bạo chúa là ai?

Xin lắng nghe lương tâm.

Nếu không nhận ra bạo chúa,

vì luơng tâm mang máu bạo quyền.

 

Thuốc đâu. Thuốc đâu. Mang thuốc cho trẫm.

Hai tay đưa cao bưng hấp hối không phải fake news.

Ngực co thắt từng cơn ho ban sắc lệnh mặt nạ.

Long thể nhức đau trên đất nước bốc lửa trắng đen.

“There’s no vacine for racism.” (2)

 

Khắp cả thế giới,

chỉ chúng ta là dân Việt.

“Việt Nam hai câu nói trên vành môi”

Suốt cả lịch sử,

chỉ chúng ta là dân Việt.

“Việt Nam hai câu nói sau cùng khi lìa đời....” (3)

Chỉ dân Việt

lo lắng sinh mạng nước Việt.

 

Ngu Yên

Ghi:

(1)          Câu nói của tổng thống Trump.

(2)          Câu nói của Kamala Harris.

(3)          Câu hát trong ca khúc Việt Nam Việt Nam của Phạm Duy.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
cùng em lập địa hoang đàng | từ phơi mở với tình tang | rập rờn | bóng nắng chiều | thổi | cô đơn | vào trong lục tía | hồng ngôn cực tình
Thơ của Nguyễn-hòa-Trước, Quảng Tánh Trần Cầm, Trần Hoàng Vy, Hoàng Thị Bích Hà, Trần Yên Hòa...
Những tương phản | chiều sâu và bề mặt | hai bên của đồng tiền không nhìn thấy nhau, là một nhưng xa lạ | Cháy lên hay tan vào đất | lá đơn sơ chỉ có hai chọn lựa
Ghi lên đá một thuở áo sờn vai / Vác thập ác quảy tiêu điều âm vọng / Nợ máu xương, nợ người lận đận / Của một thời vàng tím trẻ trai...
Nhà phê bình văn học Trung Quốc đời nhà Thanh, Viên Mai, có nói, “Làm người không nên có cái tôi, nhưng làm thơ thì không thể không có cái tôi”. Thi hào Tagore cho rằng, “Cũng như nụ cười và nước mắt, thực chất của thơ là phản ảnh một cái gì đó hoàn thiện từ bên trong”. Cả hai nhận định này đều đề cao cái Tôi-làm-Thơ, và cách biểu hiện những thuộc tính về Tôi ấy như thế nào trên ngôn từ thơ. Có hai yếu tố không ai phủ nhận được là cảm xúc và sáng tạo, chính hai yếu tố này định hình phong cách của nhà thơ. Cảm xúc thực được chuyển tải qua thi ngữ, thi ảnh mới mẻ, cá biệt, thì thơ càng có sắc thái nổi bật để lại dấu ấn riêng trong lòng người đọc, dường như không quá để nói rằng điều này định đoạt sinh mệnh một bài thơ. Thơ chỉ thực sự sống khi nó phản ảnh được bản ngã độc đáo của nhà thơ.
Thơ của hai thi sĩ Thy An & Lê Minh Hiền
Nhận được bài thơ của người bạn Phạm Xuân Tích, tôi thấy bài thơ của ông bạn khá độc đáo và lý thú, tôi mạo muội viết lại sao y bản chính – cả hai bản tiếng Pháp và bản dịch tiếng Việt cũng của ông ấy, để hầu các vị đọc cho vui...
là khi nước mắt khô đi | mọi thứ đều trở nên dư thừa | hiểu biết càng vô hiệu | những đốm loang không thể tẩy xóa
Tôi trôi tuổi ấu thơ, từ quê hương cùng khổ, rau dưa khoai sắn / Tôi trôi từ chợ quán rường, cái đình làng, ngôi trường tiểu học, áo lấm lem màu mực tím mẹ mới mua, cùng cây viết lá tre, trang giấy tự túc, vàng khè, không trông rõ chữ...
Rõ ràng, có tai không nghe, | có mắt không thấy, | có tay chỉ thòng lòng, | có chân chỉ đi lui đi tới, | duy nhất có miệng, người nói không ngừng.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.