Thơ Tiểu Lục Thần Phong: Ngẫu Hứng Phác Họa

04/10/202011:49:00(Xem: 1989)
tinhlang
Minh họa: Đinh Trường Chinh



NGẪU HỨNG PHÁC HỌA

 

Tụng kinh thông thuộc làu làu

Muôn duyên buông bỏ lấy đâu buộc mình

Công phu vạch một lộ trình

Cười khàn thế sự như hình chiêm bao

 

TĂNG

Tâm hình dị tục khác người

Đắp y cạo tóc ngược đời mà đi

Quyết lòng trưởng dưỡng từ bi

Huệ khai đắc đạo đến thì chưa thôi

 

KINH

Kim ngân ngọc ngữ kho tàng

Lời lời độ thế hàng hàng chân như

Mấy mươi thế kỷ kể từ

Hội đồng kết tập bây chừ còn đây

 

KỆ

Những lời trí huệ truyền thừa

Hậu sinh lận đận vẫn chưa thọ tròn

Ấy là bút tích di ngôn

Kể từ sơ tổ vẫn còn hôm nay

 

THIỀN

Chỉ là mọi sự tạm dừng

Quán cho thấy rõ tận từng gốc căn

Dòng đời một vệt sông trăng

Sát na sanh tử vĩnh hằng vượt qua

 

TRẦN

Vô cùng dụ hoặc người ta

Lục căn đắm đuối thành ra buộc ràng

Đam mê phiền não vô vàn

Tử sanh bất tận laị càng nhọc thân

 

DỤC

Lòng tham đâu biết điểm dừng

Bạc tiền, danh dự, tưng bừng uống ăn

Chơi bời nhan sắc tung tăng

Đọa là cái chắc ấy rằng tự thân

 

TỈNH

Nhác trông những tưởng rằng khờ

Ấy mà tuyệt đỉnh có ngờ gì không

Lách mình ra khỏi buị hồng

Bỏ buông muôn sự vun trồng thiện căn

 

Tranh giành danh phận ngôi cao

Phừng phừng đấu đá haị nhau đến cùng

Thông minh quá độ hoá khùng

Một ngày trở gió vào chung một lò

 

TÌNH

Tưởng tình hoá đá mất rồi

Từ lâu chẳng thấy bồi hồi chút chi

Tình cờ thấy mặt thanh mi

Nửa đêm ngồi dậy chép ghi vội vàng

 

TƯỞNG

 

Mơ màng chẳng rõ mặt mày

Bao nhiêu huyễn tượng vần xoay trong đầu

Vọng là gốc rễ thâm sâu

Ngủ trong tạng thức từ lâu lắm rồi

 

ĐẠO

Ngỡ rằng trốn tránh cuộc đời

Ai hay dõng mãnh không lời mà đi

Ngày đêm nương náu từ bi

Độ mình là lẽ laị vì thế nhân

 

ĐỜI

Tưởng rằng thật

Mải mê chơi

Một hơi thở dứt uổng đời biết bao

Cuộc trăm năm những xôn xao

Biết đâu họa phước lối nào tái sanh

 

PHƯỚC

Nhiều tiền của

Lắm lợi danh

Bao nhiêu thuận lợi và hanh thông đời

Tiếc rằng không cưú được người

Một mai hết

Ắt phải thời đọa thôi

 

THÂN

Chỉ là tứ đại hợp thành

Rằng đang thọ nghiệp nên đành vậy thôi

Xuống lên liên tục luôn hồi

Dụng công em nhé vun bồi phước duyên

 

TÂM

Chủ tể tạo tác trùng trùng

Người và vạn vật cùng chung niệm này

Sơn hà đại địa trời mây

Sắc không là cũng lẽ này em ơi

 

THĂNG

Lên cao bỏ lúc phong trần

Người ta sung sướng tân thần hỷ hoan

Nhìn đời thắm sắc tươi son

Bao nhiêu hy vọng hãy còn chứa chan

 

TRẦM

Đến hồi hạ liệt lao đao

Việc trong thiên hạ có nào khác chi

Cực đại rồi laị suy vi

Vô thường là thế có gì bền lâu

 

VĂN

Văn chương ấm ớ hội tề

Tưởng sơ ngộ đã định đề đạt lên

Thưa rằng tiểu tử không tên

Bản lai diện mục từng quên tháng ngày

 

QUỲNH

Một lần thôi giữa đêm thanh

Trắng trong bạch ngọc mấy nhành thiên hương

Gặp đây giữa cõi vô thường

Mai này xa cách mười phương đất trời

 

KHỜ

Tâm tư khô cạn mạch nguồn

Mốc meo chữ nghĩa buông tuồng tứ thơ

Trần gian có gã khù khờ

Mấy mươi năm lẻ chưa hề tỉnh ra

 

THIÊN TÌNH SỬ

Búng tay cái tạch đã đời

Kìa em mắt biếc nụ cười thiết tha

Cuộc chơi này giữa Sa Bà

Một thiên tình sử ấy là chiêm bao

 

ƠN ĐỜI THẾ THÔI

Của tin chỉ một chút này

Gởi tình cho gió mây bay trắng trời

Thiết tha ta nói lấy lời

Đắng cay đã lắm ơn đời thế thôi

 

VÔ TẬN NGẨN NGƠ

Tôi từ vô tận ngẩn ngơ

Gặp em ở giữa bến bờ nhân gian

Thương nhau chẳng luận lỡ làng

Thời gian bôi xóa chửa tàn thiết tha

 

 

PHÚT GIÂY NGẪU HỨNG

 

HÀI THÊU HOA

Em chưa về với ngọn ngành

Mùa xuân đã biếc trên nhành hoàng mai

Thướt tha tà áo lụa dài

Giữa thành thấp thoáng gót hài thêu hoa

 

VỚT TRĂNG

Một ly vang đỏ đủ vừa

Ngày trong bận bịu đêm thừa dư hương

Vì chăng chẳng đặng tình trường

Thò tay xuống nước toan đường vớt trăng

 

HƯƠNG THÂN

Nửa đêm nằm mộng giật mình

Cuồng cơn thống khoái ấy tình giao hoan

Đá lăn lóc lở núi non

Rạng ngày ra vẫn hãy còn hương thân

 

SƯỚNG SAO

Mưu sinh vất vả nhọc nhằn

Đổi bao tinh lực nuôi thân với đời

Chợt nhiên em đến nói cười

Đường trần khổ vậy có người sướng sao

 

LẠNH LÙNG LƠ

Gặp nhau cất một tiếng chào

Ta - người hoan hỷ ai nào mất chi

Vậy mà cũng có đôi khi

Lạnh lùng lơ

chẳng nói chi nửa lời

 

UỔNG

Ông thầy áo vải cơm chay

Cốc keng chuông mõ tháng ngày kệ kinh

Dân oan, nước loạn mặc tình

Phật cười uổng cả công trình bấy lâu

 

QUA LÀN KHÓI

Tôi xa cố quận mấy mùa

Ngày xuân lễ Phật lên chùa ngoại phương

Nghìn trùng cả Thái Bình Dương

Qua làn khói thấy quê hương hiện tiền

 

NGỘ

Hoa đào nụ hãy còn non

Cung trời hải ngoại hãy còn tuyết băng

Gặp người giữa chợ ngộ rằng

Mùa xuân chẳng nệ vẫn hằng hỷ hoan

 

VÔ MINH

Con chim nhỏ đậu bên mình

Líu lo nó hót vô minh tháng ngày

Vụng tu nặng nợ kiếp này

Gã khờ ngơ ngẩn còn say men tình

 

MỘT LẦN THÔI

Một lần thôi nhé em ơi

Một lần thôi đủ đã đời ước ao

Một lần đồng vọng xôn xao

Một lần thôi laị mãi sao một lần

 

VÔ TẬN TƯỞNG

Tôi chơi phố chợ thị thành

Trai xinh gái đẹp để dành cho ai

Tấc thân nặng nợ hình hài

Từng vô tận tưởng nên hoài tử sanh

 

PHONG TRẦN NHƯ AI

Của này chẳng đáng một đồng

Ơn người nghĩa trọng vàng ròng một cân

Vậy nên mới phải nợ nần

Giá không ắt cũng phong trần như ai

 

TƯỞNG CHỪNG

Tưởng chừng rất mực tinh anh

Ai dè một miếng táo xanh chua lè

Nhả ra sợ chúng cười chê

Nuốt vào chẳng đặng mà tê tái lòng

 

RẺ KHINH

Ông trùm nhiễu sự rối ren

Tham lam, ích kỷ, nhỏ nhen với đời

Nói năng thô lỗ ác lời

Ngôi cao quốc chủ nhưng người rẻ khinh

 

NGƯỜI CHỈNH CHU

Bán mua da thịt lấy tiền

Bao nhiêu chê trách xỏ xiên nặng lời

Đêm qua nham nhở chơi bời

Sáng nay đạo mạo ra người chỉnh chu

 

 

TIỂU LỤC THẦN PHONG

Ất Lăng thành, 09

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hai bài thơ của Trần Hạ Vi...
Tháng 7. Mùa hè đang gửi đến đây một sứ giả vô cùng dễ thương. Phượng tím. Đi đâu chợt cũng bị màu tím thơ mộng ấy níu mắt nhìn, làm dịu đi cái nóng chói chan. Bạn đang ở đâu, buổi sáng rực nắng đi chơi hay chiều mệt nhoài sau giờ làm việc, hay tối, hay khuya, hàn huyên bạn thiết, hoặc giả nói chuyện một mình, tất cả những tâm trạng thời gian đó, bạn sẽ tìm thấy được trong Căn phòng chứa đựng mọi khoảnh khắc, nơi các nhà thơ Hoàng Trúc Ly, Duy Thanh, Nguyễn Thùy Song Thanh, Tomas Transtromer, Âu Thị Phục An, Chiêu Anh Nguyễn, Nguyễn thị Khánh Minh, Trương Đình Phượng, Inrasara, Phạm Thiên Thư, Nguyễn Xuân Thiệp, đọc cho bạn nghe những vần thơ mang âm hưởng chói chan của mặt trời mùa hạ, hoang mạc gai xương rồng, mật ngọt của thiên nhiên…
Nhớ khi cởi ướt lau mình | đừng phơi đừng giặt cho tình thêm thương. | Mặc quần ướt lạnh vấn vương | mặc áo ướt để lên giường đắp chăn.
Thơ của hai thi sĩ Huỳnh Liễu Ngạn & Thy An...
Ngày buồn: Đ P Q 1 | GS Triết Đặng Phùng Quân (ĐPQ) | vừa mới từ trần (1942 - 15.7.2023). Năm tôi xong học trình cử nhân Văn Khoa SG ban triết (1969) thì anh ĐPQ đã bảo vệ thành công xuất sắc luận án Cao học Triết, được mời làm giáo sư thỉnh giảng môn Triết học tại Đại học Văn khoa Sài Gòn. Nghe tiếng anh nhiều nhưng tôi chỉ gặp anh lần đầu trong cuộc triển lãm nêu trên: Một lần trong một bữa ăn văn nghệ nói chung do anh chị Trương Đình Luận khoản đãi. Và lần thứ nhì tại tư gia nữ sĩ Hàn Song Tường, một tri kỷ, người đã viết chung với ĐPQ tuyển tập Một Dặm Tương Thân. Anh Quân người điềm đạm, nhiều phong cách mô phạm nhưng rất nhiệt tình trong giao tiếp. Tôi chỉ mới đọc anh sau này, phần nhiều trên trang mạng Gió-O của chị Lê Thị Huệ.
Khi không dám nhìn dung nhan | Tôi nhìn đắm đuối đôi bàn chân thương | cong cong yểu điệu xương xương | Đôi chân nho nhỏ dặm trường khổ qua
bao giờ tượng tạc như in | thì xin chất ngọc | nhắn tin về đời | một lần | [có] | một lần thôi | ngoại vi men dã chấm cười tinh khôi
Victoria Amelina là một nhà thơ, tiểu thuyết gia người Ukraine. Khi Nga tiến hành cuộc xâm lược toàn diện vào đất nước của cô vào năm 2022, cô đã dành phần lớn thời gian viết lách để ghi chép và nghiên cứu về các tội ác chiến tranh. Amelina hiểu rõ những rủi ro, nguy hiểm mình sẽ gặp phải với công việc này, với tư cách là một công dân chọn ở lại đất nước của mình trong chiến tranh, và với tư cách là một nhà văn phải đối mặt với một đội quân xâm lược đang muốn tiêu diệt bản sắc dân tộc mình. Cô đưa con trai đến nơi an toàn ở Ba Lan, nhưng bản thân trở về tiếp tục sống và làm việc tại quê hương. Khi Kyiv bị ném bom vào đầu mùa hè, cô đã quan sát các vụ nổ từ căn hộ của mình và viết: “Chiến tranh là khi bạn không còn có thể theo dõi nỗi mọi tin tức và khóc về những người hàng xóm đã chết thay cho bạn cách bạn vài dặm. Tuy nhiên, tôi muốn chúng ta sẽ bằng mọi cách không quên tên của họ.”
Thơ của hai thi sĩ Quảng Tánh Trần Cầm & Nguyễn Hàn Chung...
thăng trầm lên xuống / như những bậc đá trên đồi xanh / tóc bay theo gió / mùa hạ êm đềm thắp lửa mặt trời / trong từng đôi mắt mong đợi / dõi cánh chim bay xa...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.