
Khi tình yêu đến độ mùi mẫn, khi hai tâm hồn hòa hợp đến mức không thể xa nhau, khi trái tim đã thuộc về nhau… Người con trai cất lời: “Em bằng lòng làm vợ anh không?” Đây là giây phút tuyệt đẹp, đẹp nhất đời, đây là cái khoảnh khắc tuyệt diệu nhất của kiếp người. Tình yêu thăng hoa bay bổng, hai người quyết định về với nhau, gắn bó với nhau, bây giờ thế giới của hai người là cả một cung trời mộng, mặt đất này là cõi địa đàng bướm hoa.
Khi yêu nhau chân thành và say đắm đến độ không thể thiếu nhau thì xấu-đẹp, giàu-nghèo, sang-hèn, trí-ngu… nào có khác gì nhau! Khi yêu nhau thì người yêu của mình đẹp hơn hết thảy, mùi hương của người mình yêu thơm hơn bất cứ thứ nước hoa nào trên cõi đời này, mùi hương ấy quyện lấy trong hồn, quấn quýt cả trong giấc ngủ.
Khi yêu nhau tha thiết không thể rời nhau thì bấy giờ già-trẻ, lớn-bé, nam-nữ, tây-ta… chẳng còn chi ngăn cách. Tình yêu quả thật là diệu kỳ, tình yêu như phép lạ, duy chỉ có tình yêu mới có thể san bằng và khỏa lấp được những hố sâu ngăn cách, duy chỉ có tình yêu mới vượt qua được những định chế của xã hội, những cấm đoán của tôn giáo, những luật lệ hà khắc của nhân gian.
Người ta bảo con tim có lý lẽ riêng của nó, khối óc không sao hiểu và điều khiển được, điều ấy là có thật, là sự thật. Ai cũng có thể thấy và có thể kiểm chứng trong đời. Thân xác này có thể bệnh tật suy hao, thân thể này có thể già nua nhưng tình yêu thì không! Nó vẫn âm ỉ trong tim, nó vẫn thầm lặng trong hồn, khi có điều kiện hay lúc gặp đối tượng thích ý thì nó lại bùng lên mãnh liệt, khi đã bị tình yêu đoạt hồn rồi thì tuổi tác và thân thể cũng không còn là vấn đề nữa, những quan niệm xã hội cũng mặc, những tín điều tôn giáo cũng vô phương bó buộc được con tim.
Đời có những mối tình rất nghiệt ngã nhưng cũng đẹp vô cùng, đó là là những mối tình có sự khác biệt lớn lao về tuổi tác, hình thể, địa vị, tôn giáo, giới tính…Người đời thường lên án, mạ lỵ thậm chí truy sát… Thật đáng buồn và đau lòng làm sao! Giả sử những kẻ lên án và truy bức ấy ở vào trường hợp của những người đang yêu trong hoàn cảnh oái ăm ấy ắt họ cũng không thể làm khác được. Tình yêu nó như ma thuật, như thuốc phiện phù dung. Ngạn ngữ phương tây có bảo rằng: Có xỏ chân vào đôi giày thì mới biết giày nào vừa chân mình, đừng buộc mọi người phải vừa chân với giày của mình.
Tình yêu vốn đẹp và tuyệt vời như thế, tình yêu làm cho con người trở nên “ Người” hơn, tình yêu làm cho chúng ta khác với muôn loài động vật, nếu không có tình yêu mà chỉ có kiếm ăn, làm tình và sinh sản… thì chúng ta và con vật có khác gì nhau. Hãy tận hưởng tình yêu của mình. Hãy tôn trọng tình yêu của kẻ khác dù tình yêu ấy khác biệt với chúng ta. Hãy sống với khoảnh khắc hiện tại ngay bây giờ và ở đây, đừng hứa hẹn một kiếp nào hay một cõi nào khác. Tình yêu hiện tại ở nơi này. Cơ hội không bao giờ hết và không bao giờ thiếu, chúng ta còn có thể tạo cơ hội cho chính mình.
Khi yêu nhau mà mình hỏi người yêu của mình: “Em bằng lòng làm vợ anh không?”, khi yêu nhau mà được người yêu hỏi: “Em bằng lòng làm vợ anh không?” ấy là giây phút thần tiên, là khoảnh khắc dâng trào, là đỉnh điểm của tình yêu. Còn gì sung sướng hơn, còn gì hạnh phúc hơn!
Bạn đã hỏi người yêu của mình: “Em bằng lòng làm vợ anh không?” chưa? Bạn đã được người yêu của mình hỏi: “Em bằng lòng làm vợ anh không?” chưa?
Hãy tạo cơ hội cho chính bản thân mình, hãy tạo cơ hội cho tình yêu của mình!
– Tiểu Lục Thần Phong
(Ất Lăng thành, 11/22)