Hôm nay,  

Thơ Thơ

21/03/200500:00:00(Xem: 6059)

Đắng Lòng Thương Nhớ

Muốn quên mà tâm lòng vẫn nhớ
Chuyện ngày xưa xa lắc xa lơ
Hình ảnh cứ theo nhau ẩn hiện
Bóng thời gian, tháng đợi năm chờ…

Lòng xót xa, nhớ cây chùm ruột
Đất tạm dung, mỏi mắt tìm đâu
Trái sai quằn, căng da mọng nước
Kỷ niệm cả đời, vết khắc sâu

Mái lá nhà sau cạnh vườn chuối
Mấy cây chùm ruột thân sần sùi
Trái từng chùm, sai quằn lả nhánh
Muối ớt hít hà vậy mà vui…

Nhiều buổi trưa thuở còn trung học
Tóan làm xong thấy bụng đói meo
Đâm chùm ruột chua, ớt nước mắm
Cơm nguội thật ngon, học trò nghèo!

Mùa mưa chợ bám đầy ếch nhái
Chị mua về xào đọt lá non
Đọt chùm ruột xào, cơm gạo mới
Mấy mươi năm còn nhớ vị ngon

Có nhiều đêm trong mơ ta gặp
Bạn bè xưa trên lối đường xưa
Xóm Cầu Huyện, con kinh nước chậm
Lặng lờ trôi- tỉnh giấc sững sờ

Nhớ rồi buồn biết ai san sẻ
Nhấc phone gọi cô bạn ngày xưa
Thời trung học mấy năm chung lớp
Nhắc kể chuyện đời, chuyện gió mưa…

Nhắc chùm ruột chua ứa nước miếng
Tuổi trẻ xưa ăn cả chén đầy
Chiều mây thấp, chuồn chuồn bay liệng
Trời đất buồn ta thấy mắt cay

Mười mấy năm đất người vẫn nhớ
Cảnh quê nhà như chuyện hôm qua
Vẫn muốn về, giặc còn nguyên đó
Nên đắng lòng thương nhớ xót ca…

Thy Lan Thảo

*

Tâm Sự

Thương nhớ thơ đề vạt áo phai
Đêm Thu sương lạnh dạ quan hoài
Cành khô trơ lá than cùng gió
Trăng rũ bóng mờ trách với mây
Mẹ tiễn đàn con sầu chất ngất
Cha đưa các cháu hận dâng đầy
Người đi lòng nặng tình non nước
Tâm sự tơ vò biết tỏ ai"

HuongXuan

*

Tôi Ru Tôi

Qúy tặng chị Đan Phụng

Ngày đong nắng, đêm đếm sương
Quạnh hiu theo với bước đường đang đi
Lặng nghe tiếng gió thầm thì
Mộng rơi vỡ giữa bờ mi nghẹn ngào
Võ vàng một mảnh trăng chao
Níu hai bờ nhớ buộc vào bến thương
Ngầm đau điệp khúc miên trường
Ngẩn ngơ lá cũng vấn vương nỗi lòng
Chút nào có, chút nào không
Tôi ru tôi, đủ vị nồng vị cay!

Kim Hoa - VN

*

Mở Cửa Tình Yêu

Trao về hiền nội để nhớ ngày nhận lãnh Bí Tích Hôn Phối

Ngày nào em còn nhớ
Lần đầu tiên gặp gỡ
Ta say ánh mắt hiền
Vội ghi dáng hình nhỏ"

Ngày nào ta không quên
Những hờn giận không tên
Chứng tích vàng son đó
Kết tình ta vững bền

Ta mở cửa linh hồn
Thu gom từng trống vắng
Ngay từ tuổi lớn khôn
Vụng đem làm quà tặng

Em mở cửa thời gian
Cuộc tình mấy mùa trăng
Phải chăng là duyên nợ
Hay ân sủng Trời ban"

Ta mở cửa tình yêu
Một chiều không hò hẹn
Để biến gió cô liêu
Thành sóng tình xanh biển

Em mở cửa Thiên Đàng
Sau lưng trang tình sử
Để tay mềm A Đam
Dìu ta khúc luân vũ

Ta dựng mùa xuân hồng
Đẹp tươi màu áo cưới
Ngát hương thề trinh trung
Mang trái ngon về cội.

Lưu Thái Dzo

*

Tình Cũ

Xưa ta hẹn biển thề non
Tưởng đâu hai đứa vuông tròn với nhau
Nào hay em giết mộng đầu
Để cho tình khắc niềm đau, khóc cười
Bây giờ em ở phương trời"
Có hay ta vẫn nhớ hoài, buồn hiu
Ta đâu đòi hỏi chi nhiều
Chỉ cần em biết ta yêu đủ rồi
Tình em dù chẳng đổi dời
Cũng đâu nặng với mộng đời ta mang.

Trần Ngân Tiêu

*

Bên Cổng Trời

Ta chất đầy ngăn tim
Những tháng ngày trăn trở
Những cơn mưa nức nở
Những vạt nắng chiều vàng

Những bầy thú đi hoang
Giữa rừng khô cỏ cháy
Giọt nước mắt đầu ngày
Đã cạn nguồn thôi chảy

Ký ức chẳng còn xanh
Đã già theo tên tuổi
Dòng thời gian dong ruổi
Bỏ lơ lửng đời người

Sông mê vẫn đầy vơi
Đời trăng tròn rồi khuyết
Có chăng hồn bất diệt
Có chăng đá nảy mầm

Xin một lần ăn năn
Bên cổng trời lồng lộng
Từng hồi chuông vang vọng
Lãng quên dấu chân tìm

Xin chất đầy ngăn tim
Mảnh vườn tan xác lá
Gọi thầm tên tuổi đá
Trong từng đêm từng đêm...

Nam Giao

*

Trái Tim Sông Núi

Trời đất sinh ra có núi sông
Con người thì có trái tim hồng
Nắng mưa dầu dãi trơ sông núi
Dòng máu trung kiên sạch tấm lòng
Sóng bủa dễ đâu mòn sức nước
Nhà lao há chuyển đặng tâm hồn
Trái tim chân chính nghìn năm vẫn
Đứng giữa đất trời với núi sông.

Thái Quốc Mưu

*

Tiếng Lòng

(Trích thi phẩm Tiếng Lòng)

Tôi viết mãi, bao năm rồi chưa trọn
Một bài thơ thương nhớ, nhớ thương quê
Quê tôi đó, xương chồng cao có ngọn
Và máu hồng loang đỏ cả sơn khê.

Quê tôi đó, bốn nghìn năm bất khuất
Dâu biển tang thương, hưng phế bao thời
Thăng Long cũ bóng rồng bay rợp đất
Sông Bạch Đằng cọc nhọn vẫn nằm phơi.

Quê tôi đó, bầu trời Nam, nước Việt
Năm cửa Ô, Ba mươi sáu phố phường
Giòng Hương giang vẫn muôn đời tha thiết
Bến Ninh Kiều tà áo trắng nồng hương.

Quê tôi đó, biển sông đầy tôm cá
Những ruộng đồng bát ngát cánh cò bay
Giọt nắng ấm, ấp yêu tình mái lá
Làn gió hiền ru tiếng sáo cung mây.

Quê tôi đó, bây giờ xa xôi lắm
Ai tham tàn, ai cướp mất quê tôi!
Thân vong quốc, đời lạc loài cay đắng
Kiếp tha hương, tủi nhục phận con người.
Chưa thể chết, và tôi cần phải sống
Sống để về nhìn lại mảnh quê tôi
Đã có lúc chiêm bao làm Phù Đổng
Gươm Mê Linh mơ một thuở vá trời.

Mộng không thực, vì tài hèn, phận bé
Nên thơ tôi viết mãi chẳng thành lời
Thơ nước mắt xin gởi về quê Mẹ
Nỗi u hoài thống khổ, tiếng lòng tôi!

Ngô Minh Hằng

*

Nhớ Mẹ Yêu

Vần thơ con vẫn hoài chưa vơi cạn
Những đêm buồn mắt lệ lại tuôn rơi
Nhớ Mẹ yêu, bên chiếc ghế Mẹ ngồi
Ly sữa ngọt, Mẹ thay cơm để sống

Có những lúc con ngồi yên bất động
Nghĩ thương về nấm mồ Mẹ thân yêu
Nơi nghĩa trang trong hoang cảnh tiêu điều
Đông giá lạnh tuyết giờ đang phủ kín

Ngày Mẹ đi tim lòng con tắt lịm
Nước mắt nào vùi lấp nỗi đau thương
Trái tim con đang nhỏ xuống lệ buồn
Đời ly biệt, ngàn trùng trong tiếc nhớ

Nhìn ảnh Mẹ con thầm thì bày tỏ
Mẹ đâu rồi" Sao chỉ một mình con
Ảnh Mẹ yêu, con ấp ủ vào lòng
Tìm hơi ấm trong vòng tay, gối Mẹ

Nước mắt con đang tuôn giòng máu lệ
Mang nỗi buồn chất chứa trái tim đau


Thời gian như một thoáng bóng chim câu
Con chỉ biết, nguyện cầu ơn diễm phúc

Nguyễn Vạn Thắng

*

Thùng Rỗng Kêu To

Cô Gia tôi viết bài này sau khi đọc bản tin “Bắc Hàn tuyên bố có vũ khí hạt nhân và rút ra khỏi cuộc họp 6 nước”* (NUTB số 481 ngày 18.02.05) trong bản tin có câu: “Bình Nhưỡng nói họ tiếp tục sản xuất vũ khí nguyên tử để “tự phòng thủ” đối phó chính sách “bắt nạt và xâm lăng” của Mỹ”.

Quả nực cười cho chú Bắc Hàn,
Thích hù thích dọa thích huênh hoang.
Mở mồm ắt nói lời ba bựa,
Ngoác miệng thì lên giọng tám tàng.
Dân đói queo râu mà khoác lác,
Nước nghèo sặc gạch lại khoe khoang.
Phô trương mình có bom nguyên tử,
“Thùng rỗng kêu to” thiệt đúng chang!

Cô Gia

(*) Nga, Nhật, Mỹ, Tàu, Nam Hàn, Bắc Hàn

*


Nhắn kẻ lạc lòng...

Phẫn nộ khi hay tin có những kẻ kêu gào đòi đổi "Tháng Tư Đen" thành "Tháng Tư Xanh", ngày "Quốc Hận 30-4" thành ngày "Tự Do".

Ai người dám bảo "Tháng Tư Xanh"
Ngày ấy Quê Tôi máu ngập thành
Bao nhiêu tủi nhục tràn nương rẫy
Tiếng thét oan hờn bên mái tranh

Ngày ấy Quê tôi được những gì
Hay toàn thống khổ, hận chia ly
Cha con, chồng vợ, đời tan tác
Mỏi mắt buồn trông bóng nhạn về

Ngày ấy bao nhiêu lệ máu vương
Oan hồn tức tưởi giữa đại dương
Hờn căm, tiếng nấc vang rừng thẳm
Cả nước oan khiên với đoạn trường

Giờ đây ai bảo "Tháng Tư Xanh"
Độc Đảng, Độc Tôn, vẫn độc hành
Tự Do, Nhân Phẩm, xa diệu vợi
Đạo đức suy đồi vương máu tanh

Thôi nhé từ nay chớ bịp đời
Ai còn tin được, hỡi người ơi
Hồn thiêng sông núi hoài vang dội
Tiếng trống nhân tâm vẫn gọi mời

Diệt hết Cộng nô, nương rẫy xanh
Sông Núi hoà ca khúc thanh bình
Khắp nơi trẩy hội, hoa khoe sắc
Nắng ấm vui cười, ôm mái tranh

Phạm thanh Phương

*


Tâm Tư Người Vong Quốc

(Gởi về Quê Hương và Đồng Bào Việt Nam thân mến của tôi)

Bấy năm phiêu giạt quê người
Như chim vỡ tổ giữa trời gió mưa
Nỗi hờn vong quốc hôm xưa
Vẫn còn mới lắm như vừa hôm qua
Vì ai mất nước tan nhà"
Vì ai dân tộc sơn hà đau thương"
Nam Quan, Bản Giốc biên cương
Vết dao quốc tặc máu tươm ướt lòng!
Vì ai lãnh hải Lạc Hồng
Việt Nam ngư phủ muôn dòng máu rơi"
Đạn nào" Sao giết dân tôi"
Xác người đổ xuống bên trời, thảm thương!
Người cùng nòi giống quê hương
Có là gỗ đá mới nhường không đau!!!
Thế mà đôi kẻ tham giàu
Đắm say ảo mộng công hầu lại vui!
Đã không chia nỗi ngậm ngùi
Tháng Tư: Quốc Hận, đau vùi lại quên!!!
Dối gian lừa mị dân hiền
Hận thù xóa bỏ, bạo quyền tiếp tay!
Xin đừng trăng mọc giữa ngày
Xin đừng trắng đổi đen thay hỡi lòng!
Bởi Con bởi Cháu Lạc Hồng
Sẽ vì chính nghĩa, non sông, vì đời
Xé mây cho rạng mặt trời
Đứng lên đồng loạt thét lời: Tự Do!!!

Ngô Minh Hằng

*

Gởi Kẻ Ngủ Ngày

Cháy nhà, mặt chuột lòi ra
Không dưng, ai biết ai là Việt gian"
Ấy gái đĩ già hàm là thế
Lưỡi không xương nào kể trắng, đen!
Mập mờ bội phản đã quen
Giả vờ chống cộng, nhá nhem, hoả mù
Cũng ăn học mà ngu lắm thế
Mắt không đui sao để lầm đường"
Trái tim còn chút thiện lương
Nhìn xem! Nòi giống quê hương thế nào"
Đừng bán rẻ đồng bào ruột thịt
Kẻo bia kia để tiếng muôn đời
Tỉnh đi về với giống nòi
Tỉnh đi để xứng danh người Việt Nam!
Tỉnh để thấy Đảng đang suy đổ
Thấy dân tình thống khổ đau thương
Thấy Đoàn, Đảng, thấy Trung Ương
Sống trong cuộc sống đế vương, bạo quyền.
Một tay, cổ dân hiền, Đảng bóp
Còn tay kia thu góp tiền dân
Đỉnh Cao! Ôi, đỉnh tuyệt trần!
Tỉnh đi và hãy tu thân là vừa!
Những mánh lới mị lừa, gian trá
Của họ Hồ nay đã hết linh
Tỉnh đi về với dân mình
Cái vòng biến hóa tiến trình đang quay
Tỉnh đi, chớ ngủ ngày mãi thế
Tỉnh đi mau kẻo trễ chuyến tàu
Tỉnh mà kẻ trước người sau
Cùng tô điểm lại sắc màu QUÊ HƯƠNG!

Tha Hương

*

Tháng Tư Đau...

Biển Đông mênh mông
Thuyền, ghe bềnh bồng
Người đi lệ máu tuôn dòng
Kẻ còn người mất nát lòng ai đây"!

Mưa bỗng rơi đầy
Hàng dừa nhạt phai
Thâm tình tay vẫy bàn tay
Xót lòng, đứt ruột quê này biệt ly

Tháng Tư khắc ghi
Đoạn trường Quốc kỳ
Hờn căm che phủ rèm mi
Nước non xin hẹn người đi lần về

Thời gian lê thê
Gặm nhấm lời thề
Đày đoạn một kiếp ủ ê
Làm thân viễn khách tình quê nặng sầu

Tháng Tư chôn sâu
Hồn nước dạt dào
U trầm một giấc chiêm bao
Quê hương Mẹ Việt nghẹn ngào gọi con

Tháng Tư mỏi mòn
Cay đắng nào hơn
Đứng nơi biển Thái lệ buồn
Nhìn về xa thẳm từng cơn sóng dồn

Trang sử vàng son
Việt Nam mãi còn
Ngàn năm xương núi, máu sông
Tháng Tư uất hận ghi lòng thiên thu...

Hương Xuân

*

Đứa Nam Man Tự Khai

Tiếng Việt, Nam Man bết lắm cơ,
Nói năng trật vuột tệ không ngờ.
Hay là tại tớ lai Miên hỉ,
Chắc bởi vì em gốc Chệt mờ.
Chính vậy nên khi em nói chuyện,
Thành ra gặp lúc tớ mần thơ.
Dùng từ dùng ngữ vô duyên quá,
Cứ đía lung tung kiểu ỡm ờ.

*

Có Sợ Rồi Mới Biết

Không ai sợ vợ cỡ Nam Man,
Sợ quá “chời” đi thiệt hổ hang.
Thấy ới, là: co đầu rút cổ,
Nghe hừ! đã: héo ruột teo gan.
Sáng ra dựa cửa: chờ thăm hỏi,
Tối đến vô phòng: để vấn an.
Có sợ như em rồi mới biết,
“Bà là kẻ đáng kính vô vàn”.

*

Binh Bà Rice Mà Hỏi

Trong bài phân tích thời cuộc: “Chớ coi thường bà Rice”, Ông Ngô Nhân Dụng cho biết những người Iran đi biểu tình chống Mỹ, “lúc nhắm tấn công bà Condolleezza Rice họ lại đem trưng hình nộm của bà với hàng chữ: “Gái ế chồng!” Đọc tin trên đứa Nam man viết bài này.

Bà chỉ em coi cái đứa nào,
To gan dám tính chuyện tào lao.
Trưng hình nộm thế vừa trơ trẽn,
Xúi "biểu dương" vầy đã hỗn hào.
Dám xúc phạm bà, em quá giận,
Còn trêu chòng chị, tớ càng đau.
Em mà vồ được chúng, em hỏi,
Bộ ế chồng là xấu lắm sao"

Nam Man

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.