Hôm nay,  

Trang Thơ Thơ

28/07/200100:00:00(Xem: 4582)
Thu ở lòng ta

Gửi Phạm Minh Cang - NT 2

Gió bỗng chiều nay dậy cát bay
Vào Thu - ừ nhỉ lá vàng cây
Tám năm lẻ bước trời xa xứ
Đâu chỉ riêng ta nhớ cõi này!

Một thuở ta về buồn xứ Huế
Tháng Tám mưa giăng nhão đất trời
Quảng Trị lửa bom cười ngạo nghễ
Dừng quân Tây Lộc buồn hay vui"

Ngày hai lần đứng ngồi chờ pháo
Sáng sớm đẫm sương giao thông hào
Cơm trưa giặc rót vài mươi trái
Huế nát thân oằn oại vết đau!

Thu về Houston ta nhớ Huế
Một thuở điêu tàn đất đế kinh
Cũng lạ sao ta còn sống sót
Đại lộ kinh hoàng - Ôi điêu linh!

Bước chân ta vần xoay đây đó
Thương Hàm Rồng mờ mịt mù sương
Ta chuyển về Kontum kiêu dũng
Lộ 7B - máu nhuộm bước đường...

Bến Tân Cảng xuống tàu Sông Hương
Gió đêm còng sắt lạnh ớn xương
Hai năm xẻ đất kinh Đồng Tháp
Nay lại lên tàu - ôi hà phương...!

Trời Hà Tây thu về buồn lắm
Bụng đói meo - mắt mở lạc thần
Buồn nhìn những áng mây bay thấp
Gió nhẹ đùa mây trôi phương Nam.

Núi đá Nam Hà ta đốn củi
Đếm tuổi tù bằng tám mùa thu
Vậy mà ta cũng không thèm chết
Sống trơ xương trong cảnh ngục tù!

Chiều nay gió bỗng dưng vần vũ
Ta nhìn thấy lá rơi thật nhiều
Thu của đất trời in cảnh cũ
Thu ở lòng ta thật buồn hiu...!

Thy Lan Thảo

*
Độc ẩm

Đông về trên Tasmania

Trà nồng ta rót cho ta,
Bạn gần chưa gặp, bạn xa chưa về.
Rót bao ngày tháng ê chề,
Mắt trông bóng xế, lê thê nỗi buồn.
Rót đầy một nỗi cô đơn,
Rót thao thức nhớ, rót hờn tủi thân.
Ngồi đây nhớ bạn tri âm,
Mấy khi hội ngộ" Mấy lần chia tay"
Chín mươi hai tuổi rồi đây,
Nhìn cây rụng lá, đếm ngày phù du...

Thanh Tương

*
Đẹp thay

Thân tặng 25 cô dự thi Hoa Hậu Áo Dài Úc Châu 2001

Hai mươi lăm cô gái,
Mỗi cô một sắc thái,
Một vẻ đẹp kiêu sa.
Với áo dài thướt tha,
Nổi danh áo quê nhà.
Cộng đồng ta rạng rỡ,
Hoa hậu cô nào a..."

Hai mươi lăm cô gái,
Mỗi cô một sắc thái,
Vừa đẹp vừa thông minh,
Năm hai nghìn lẻ một,
Cô nào trông cũng xinh.
Ai là người đẹp nhất"
Chắc là con gái mình!

Hai mươi lăm cô gái,
Mỗi cô một sắc thái,
Mỗi cô một vẻ xinh,
Sinh ra trên đất Úc,
Mặc áo dài rất xinh.
Xa quê hương tổ quốc,
Đẹp thay con gái mình.

Anh Mười

*
Thương không"

Thương không" Mảnh đất khô cằn,
Ngàn năm quê mẹ thân quằn quại đau.
Đọa đày bãi bể nương dâu,
Nhân tâm ly tán, nhìn nhau hận thù.

Thương không, đất nước lao tù,
Nhân quyền, Dân chủ mịt mù tăm hơi.
Lệ người pha lẫn mồ hôi,
Mắt người khao khát khung trời Tự Do.

Thương không" Bến cũ, con đò...
Quê nghèo mái rạ, bên bờ dậu thưa.
Thương thời niên thiếu mộng mơ,
Yêu nhau chỉ biết làm thơ trữ tình...!

Thương không" Trăng sáng đầu đình.
Tiếng chày giã gạo, bên anh, bên nàng.
Mừng vui hạt lúa chín vàng,
Gái trai đối đáp muôn ngàn câu ca.

Thương về đất tổ quê cha!
Còn... màu cờ đỏ! Chắc là... không thương!

Việt Nhi

*
Footscray

Theo chân người tới Footscray
Với ngôn ngữ lạ, với ngày hoang vu
Ở ngã ba, ở ngã tư
Người người qua lại, lô xô hàng hàng
Da đen, da trắng, da vàng
Lòng trong gai góc, ngoài đàng bi bô
Phố này lắm tiệm chạp phô
Cân đo rào rạt, nhấp nhô mắm cà
Tôi nhìn tôi thấy lạ xa
Nửa hồn xiêu lạc quê nhà năm xưa
Tựa như một kẻ tình cờ
Qua đây chợt nhớ góc trời cố hương.

Lý Thừa Nghiệp

*
Bonsai còn thắm, tháng năm nguôi sầu

Thân tặng anh Tô Hoài Phương - một người thành công trong lãnh vực bonsai tại
Úc

....Đêm khuya nửa tỉnh nửa mơ
Buồn tình dậy ngắm trăng mờ bạch vân
Ngổn ngang bồn cảnh dưới chân
Mủi lòng dựng lại tảo tần đôi tay
Bonsai nghiêng ngả thương thay
Lãng quên chăm sóc, cây này héo hon
Cỏ cây đâu có chen bon!
Mưa hòa gió thuận mầm non thắm màu
Nhưng ta ngàn vạn nỗi sầu
Vô tình vùi dập buồn vào thân cây.
Suy tư thêm tủi phận thay,
Cùng đường, cụt ngõ ngày mai mịt mờ...
Nhìn cây khích lệ phất cờ
Bonsai còn thắm sao ta nản lòng"
Cây xanh cổ vũ tìm đường
Hàn huyên thơ gửi bốn phương giãi bày
Thơ đi của lại mỗi ngày
Lòng nhiều của có, tốt thay bạn hiền
Lời khuyên hữu ích mọi miền
Giúp ta giữ vững lòng kiên nhẫn này
... Bình minh tươi sáng đến rồi
Cuộc đời đổi mới thuyền trôi thuận buồm
Bonsai xanh thắm ngọn nguồn
Trăm hình, vạn vẻ cùng muôn sắc màu
Theo ta mưa nắng giãi dầu
Cùng ta vững bước đi vào thiên niên.

Tâm Nguyên - NSW

*
Còn nhớ chăng em

Thân tặng một Việt kiều gốc Ớt (Ngôn kỳ thanh, bất kiến kỳ hình)

Em nhớ chăng tháng Bảy năm nào,
Huế thơ mộng đón chào hai đứa.
Trời xứ Huế nắng như đổ lửa,
Mà anh nghe mát rượi cả tâm hồn.
Vì bên anh em cất tiếng cười dòn,
Lần thứ nhất em được ra thăm Huế.

Thành nội cũ rêu phong cổ kính,
Xếp tàn y tìm lại chút hương xưa.
Lầu Ngũ Phụng, chim còn chưa vẫy cánh.
Cửa Ngọ Môn, xe ngựa bước đã chồn.

Tử Cấm Thành thăm thẳm chốn mê cung,
Đập gương vỡ mong tìm hình bóng cũ.
Điện Thái Hòa vàng son mà ủ rũ.
Cửu Đỉnh buồn như nhớ bóng hình ai.

Nước sông Hương êm đềm lờ lững chảy,
Đò đưa ta đến tận cõi thiên thai.
Giọng ai hò nghe văng vẳng bên tai,
Hỏi Lưu Nguyễn bồng lai nào sánh được.

Lăng Khải Định đôi ta cùng chung bước.
Chùa Huyền Không từng bậc ta trèo.
Chuông Thiên Mụ ngân nga cùng tuế nguyệt.
Sen Tĩnh Tâm, hương vẫn tỏa ngạt ngào.

Bến Văn Lâu ai buông câu hờ hững,
Núi Ngự Bình, mây buồn lững thững trôi.
Dốc Nam Giao đi hoài chân chưa mỏi,
Bưởi Kim Long, vị ngọt mãi đậm đà.

Cầu Tràng Tiền sáu vài, mười hai nhịp.
Có nhịp nào riêng của đôi mình.
Để hai ta cùng soi bóng chung hình,
Và để nhắc ai kia đừng lỗi hẹn.

Kim Châu

*
Điệp khúc tình yêu

Thân tặng cho những ai đã hơn một lần dang dở

Chuyện tình yêu thì vẫn cứ muôn đời,
Vẫn mưa, nắng như tiết trời mưa, nắng.

*

Xấp hình đó em có còn lưu giữ"
Hay đã quên trong xó tủ, gầm bàn"
Từ nơi xa tôi cứ mãi phân vân,
"Sao biết được tình em còn chung thủy"

Mưa đầu mùa lao xao hàng phượng vĩ,
Gió miên man nóng bỏng thổi sang hè.
Nghe đâu đây rền rĩ tiếng nhạc ve,
Buổi trưa vắng trên cành cây, kẽ lá...

Tôi với em: hai phương trời xa lạ,
Tìm quen nhau qua mai mối bạn bè.
Cánh thư đi rồi lại cánh nhạn về,
Tình như đã nên sóng lòng rung động...

Tôi trở về cùng em chung nhịp sống,
Hẹn hò nhau qua lối bướm đường hương,
Nụ phượng hồng hé mở dưới mưa sương.
Ôi! Đẹp quá! Tình yêu ơi đẹp quá!

Nhưng... dòng đời: có muôn ngàn lối, ngả.
Một lần về mong tái ngộ người xưa,
Tôi gặp em trong khách sạn về khuya,
Éo le quá! Ờ, phải không em nhỉ"

Em lộng lẫy: nào đâu tôi dám nghĩ!
Em cao sang: Tôi chẳng dám so bì!
Mới ngày nào em thật khác quá đi!
Áo bà ba, mái tóc thề đâu nữa""

Em quay cuồng theo dòng đời hối hả,
Tôi ngỡ ngàng lơi nhịp bước phu thê.
Em huyên thuyên, tôi bất động ngồi nghe,
Mà chẳng nhớ những gì em kể lể...

Từ dạo đó lòng tôi thêm lặng lẽ,
Trên đường đời lại tiếp bước cô đơn.
Từ nơi xa tôi biết nói gì hơn"
Chỉ mong mỏi cho em nhiều nghị lực!

Xấp hình đó em đừng nên để mất,
Nếu lơ là xin hãy gởi lại tôi.
Chuyện tình yêu thì vẫn cứ muôn đời,
Vẫn mưa, nắng như tiết trời mưa, nắng...

Kỳ Nguyễn

*
Hương lòng

Kính dâng các Kháng Chiến Quân đã hy sinh vì đại cuộc đấu tranh tự do, dân chủ
cho Việt Nam.

Trang sử oai hùng cuộc đấu tranh
Hy sinh đại nghĩa một lòng thành:
Vì dân tộc khổ - thân đền đáp!
Bởi nước lâm nguy - máu liệt oanh!
Cơ sở bảo toàn xây vững mạnh...
Niềm đau nén chứa tận trời xanh...
Hương lòng nay thắp bao thương tiếc
Tranh đấu, lửa thiêng rọi tiến hành.

Thái Châu - Victoria

*
Đợi người

Đợi người từ một buổi mai
Trong đôi mắt đó giăng đầy nắng sương
Tiếng ai như lá trong vườn
Đã rơi từ thuở nỗi buồn còn xanh
Mùa xuân rồi cũng qua nhanh
Quê nhà vẫn đợi bước chân ai về.

Lý Thừa Nghiệp

*
Bên sông

Ai ngồi chầm lá bên sông
Nắng rơi ủ dột trên đồng ruộng xa
Xuân xanh thoắt đã nhạt nhòa
Bao nhiêu hiu hắt thổi qua đời mình
Nhớ người trong nỗi lặng thinh
Con sông vẫn chảy vô tình làm sao.

Lý Thừa Nghiệp

*
Súng thù gươm bạn

Thân tặng Trần Đại Hải

Tôi đây gã lính Cộng Hòa
Nhớ ngày mất nước nhạt nhòa lòng đau
Súng thù gươm bạn đàng sau
Đâm cho một nhát còn đau đến giờ
Đêm về sống nổi vật vờ
Nhớ thương đám bạn mịt mờ tương lai
Mang gông cùm xích dài dài
Thân tù cải tạo đọa đày rừng thiêng
Có thằng giờ đã hóa điên
Thương thân con trẻ vợ hiền khổ đau
Nén lòng cơn giận máu trào
Nhịn thằng quản giáo biết bao nhiêu lần
Hạ mình mong được yên thân
Giờ ra hải ngoại số phần chẳng may
Chửi cha thằng lính dài dài
Đã làm mất nước tội này không tha
Bao giờ hết tội oan gia"
Suối oan nào rửa cho tan tội tình
Thương thằng lính trận lưu linh
Bỏ quê xa xứ một mình lưu vong
Vết thương rỉ máu trong lòng
Súng thù gươm bạn hai tròng đành ôm
Quê hương nắng sớm chiều hôm
Mai này thằng lính được tôn anh hùng.

Vĩnh Hòa Hiệp

*

Ỵdethơ-1 = Làm sao có lại em ơi!

Làm sao có lại em ơi!
Những ngày mình chung bước
Đi giữa đường mãi nói chuyện ước mơ
Trên xa kia vần mây trôi lững lờ
Như nhắc nhở chúng mình chờ với đợi
Làm sao thấy lại dáng hình em nghĩ ngợi
Trong thư phòng mà vời vợi nhớ nhung
Lúc ấy chao ôi tình nghĩa thật vô cùng
Em thầm nhủ với lòng thủy chung trọn kiếp
Để khi anh về ngọt ngào sum hiệp
Thì em chẳng ngại ngần bàn tiếp chuyện mai sau
Đời trôi nổi nhiều kể từ dạo biết nhau
Hạnh phúc, mừng vui, buồn đau, khổ sở
Lắm lúc một mình nghĩ về duyên nợ
Rồi thiếp dần trong những buổi canh khuya
Trời thử thách trời bắt tạm chia lìa
Anh xa tít tận bên kia rừng thẳm
Ôi nhớ những lần búp bê tay em bồng ẵm
Cho đỡ bớt buồn lúc vắng anh đến thăm
Những lần dìu nhau dong ruổi dưới trăng rằm
Em e lệ bàn tay thường vuốt tóc
Những lần mẹ la em không chịu học
Con gái buồn là lệ đẫm bờ mi!
Những lần hờn ghen em dọa chia ly
Anh sợ lắm phải bớt dần đi chung mấy chị
Những lần nhìn em một mình chải chí
Anh đến gần mà em chẳng biết chi
Rồi lặng yên không nói một lời gì
Cho đến khi em ngẩng đầu mới biết
Bữa ấy chúng mình thương nhau tha thiết
Em cười duyên với đôi má thật tròn
Buổi mai em học bài như tiếng hót chim non
Anh nghe mà lòng thêm xao xuyến
Mơ ngày về vẫn được còn vinh hiển
Có tiếng "chim non" ra cửa đón mừng
Chắc anh cười mà nước mắt rưng rưng
Bởi vì quá nhiều cảm động
Giờ đứng ngắm chốn rừng xanh núi rộng
Sợ người mình yêu đã sớm bỏ đi
Sợ người mình yêu vội vã vu quy
Sau quãng ngày dài chia cách
Mai anh về giã từ đời viễn khách,
Của chốn núi rừng âm u
Anh sẽ buồn như mây xám mùa thu
Nếu chuyện tình mình dang dở

Làm sao có lại em ơi!
Những nụ hôn chứa chất đầy tình ái
Những buổi chiều đi bên nhau ái ngại
Em sợ bà con và sợ bạn bè
Bởi họ là những người hay bàn tán quá!
(Thấy mình đi chung họ đã xì xào)
Mấy năm bôn ba nơi xứ lạ
Anh đã già trước tuổi
Em vì quá nhiều thương nhớ
Cũng hết ngây thơ của thuở ban đầu
Ở phương này anh đã quá lo âu
Có chắc gì tình mình không ngang trái""

Làm sao có lại em ơi!
Những lần nhìn nhau hồi hộp
Dáng em thẹn thùng
Lời nói run run
Hai quả tim đứng kề nhau rung động
Em thề nguyền khi chung bước dưới trăng
Duyên dáng em trông chẳng kém chị Hằng
Em đẹp quá thực vô cùng lộng lẫy
Bóng hình ấy giờ anh đâu được thấy
Ngày trở về em có đợi trông không"
Sợ người mình yêu sớm chấp nhận phận hồng
Mà theo chồng bỏ bao lời đã hứa
Khi anh về có còn song hành hai đứa"
Có còn thương nhau như những buổi đầu"
Có còn dìu nhau ra bến Vân Lâu,
Để ngắm nhìn ngọn cờ vàng phất phới"
Đồng bào mình hằng gọi kêu chới với
Anh đành ra đi dù thương nhớ mỏi mòn
Mấy năm rồi lang bạt khắp núi non
Không một ngày nào là quên em được
Anh thường hay mơ dáng dịu dàng tha thướt
Mái tóc cài hoa em để buông lơi
Nhớ thật nhiều trong những lúc nghỉ ngơi
Ôi người ấy bây giờ đang xa cách
Mong ngày về em vẫn còn trong sạch
Lúc dân yên vui mình tiếp chuyện tình

Làm sao có lại em ơi!
Những lần ngâm nga dòng thơ đắm đuối
Trọn cả ngày chẳng tiếc nuối thời gian
Lãng mạn đi trong gió núi mây ngàn
Tha thiết quá, xúc động hồn nhiều quá
Em bảo sao nghe hay, hay vô cùng anh ạ!
Từng ý lời đầy da diết bi thương
Còn gì bằng chuyện trai gái yêu đương
Đi vô đó chẳng ai lường trước được
Làm sao, làm sao trở lại cái thời em mộng ước
Má hay ửng hồng như con gái mới lớn lên
Nũng nịu, giận hờn những lúc có anh bên
Cứ nói mãi bắt đền, bắt đền bao nhiêu bận
Ôi cầu mong sao thôi đọa đầy lận đận
Để anh về trọn hò hẹn lứa đôi
Đó là khi trả xong nợ nước rồi
Xin hãy gắng đợi ngày đẹp trời em nhé!

Phạm Công Chánh

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.