Hôm nay,  

Chuyện Trong Nhà Ngoài Ngõ: Kỷ Niệm Những Ngày Xa Nhau (kỳ I)

24/11/201200:00:00(Xem: 17886)
Bữa lại nhà rủ nhỏ Hùng đi Sở Thú chơi đó, bốn đứa có chụp mấy tấm hình “để làm kỷ niệm những ngày xa nhau". Làm như đó là một thông lệ hay sao, mỗi lần vô đó phải chụp hình vì những chỗ nào đẹp đẹp là có thợ chụp hình dạo “mời cô mời anh mời chị chụp tấm hình làm kỷ niệm”. Nhờ vậy bây giờ sau mấy chục năm mình mới còn hình, những tấm hình đã thoát qua khói lửa chiến tranh, đã vượt trùng dương qua tới đây với mình.

Trong hình, những khuôn mặt ngố ấy quí biết chừng nào.

Tấm hình bốn đứa, ba đứa bận áo dài trắng một đứa bận áo màu hồng, nắm tay nhau đi trên con đường lót sỏi trắng rào rạo dưới chân, dàn hoa che nắng trên đầu, hoa gì in là bông giấy phải không, bây giờ coi lại thấy dễ thương làm sao! Con đường có hoa che trên đầu ấy nằm xéo xéo Viện Bảo Tàng trong Sở thú Sài Gòn. Trước cửa Viện Bảo Tàng có mấy cây cổ thụ, phần rễ dưới gốc cây nổi vòng lên là chỗ rất đẹp rất lạ để người ta ngồi chụp hình. Có mấy cái lư khổng lồ, bực thang đi xuống tay vịn nắn hình rồng uốn khúc, chụp hình là hết xẩy. Trong Sở thú chỗ nào cũng có nét đẹp riêng. Hồi tụi tui còn nhỏ, Ba thường đem đám con vô đó chơi và chụp hình cho nên mấy chị em tui có hình chụp ngồi một hàng trên rễ cây, đứng vịn cầu thang ôm đầu rồng, thay phiên nhau đội lư đồng, ngồi trên bãi cỏ và dĩ nhiên vào dịp Tết chụp trước chỗ nào có bông hoa tươi thắm rực rỡ, làm bộ ngó mông lung làm kiểu. Rồi qua mấy cái hang nuôi kỳ đà, cá sấu, ý a ý ẹ coi mấy con trăn rằn ri uốn éo trên cành trong lồng kiếng, hay đứng trước chuồng thú dữ mong ngóng con cọp con sư tử, mấy loại thú nầy ít chịu ra ngoài, thường thường hay nằm ngáp vặt phía bên trong, hay lại mua mấy khúc mía cho voi quấn bỏ vô miệng nhai ngồm ngoàm, hay đứng trước chuồng khỉ chọc mấy con dã nhân, bị Ba la, chạy ra sân chơi tuột cầu tuột, đu đưa trên xích đu như mấy con khỉ.

Còn nhỏ đi với Ba là như vậy, khi lớn lên đi với bạn thì khác. Mình hay vô đó choàng vai nhau thả bộ, chẳng màng chuyện coi thú vật, chỉ nắm tay đi vòng vòng vừa đi vừa tâm sự, thủ thỉ cho nhau nghe những ước mơ của mình.

- Mộng của tao bình thường. Tao ước gì lớn lên có chồng được miễn dịch là yên phận. Tao khoái có cái nhà sân trước trồng bông, đủ thứ bông, sân sau trồng cây ăn trái, hạng nhứt phải có cây ổi chua, tụi bây lại tao cho hái ăn thả cửa, cây khế bông tím thơm thơm, cây đu đủ cho hên và có hai đứa con thôi.

- Tao ráng học Anh Văn có đường xin du học.

- Tao muốn làm ca sĩ, nếu hổng được thì làm văn sĩ.

- Tao muốn có chồng sĩ quan bắt chồng con quỉ Hùng đi lính, kha kha kha...

- Mầy con nhà giàu học giỏi ráng du học đi, mua đồ gởi về cho tụi tao, nhứt là, nghe nói đồ lót ngoại quốc đẹp lắm. Mầy ráng thành bác sĩ đi, nghề nầy ít đàn bà mầy có đường lắm. Tao học dở ẹc dở thấy mồ má tao nói học dở vậy cần có chồng để nương tựa. Má tao dạy tao nấu ăn, má nói nấu ăn ngon được chồng thương gia đình có hạnh phúc, sanh vài đứa con...

- Ai lấy mầy có phước, tao thấy mầy có khiếu làm mọi cho chồng con, còn con quỉ nầy muốn làm ca sĩ mà mầy cù lần quá làm sao nỗi mậy, muốn làm ca sĩ mầy phải lanh lanh một chút chớ còn muốn làm văn sĩ thì phải viết cho nhiều vào, tao có bao giờ thấy mầy viết cái giống gì đâu mà mơ làm văn sĩ, bà nội.

Bây giờ ngó lại, có đứa nào đạt được ước mơ?

Nhìn trong tấm hình màu vàng úa, bốn đứa con gái mắt còn xanh môi còn tươi tâm hồn còn trong trắng, tuy đã có lúc mơ màng tưởng nhớ tới người con trai nào đó, trái tim đã biết rung động.

Nắm tay đi hàng tư, nhỏ Hùng nhỏ Hoa tới tui, còn con nhỏ đi bên tay mặt của tui trong hình, tên nó là gì? Trời đất! quên mất tiêu! Suy nghĩ nát óc. Ráng kéo hết cả đống tế bào nhớ ra mà truy, cũng hông thể nào nhớ tên của nó.Trời Phật ơi, thiệt là khổ, thiệt là tức hết sức cho cái tuổi gần quên của mình. Bộ mình già tới độ, hông nhớ nỗi tên của con nhỏ bạn nầy! Thiệt tình! Nó cũng phải là đứa bạn đủ thân đễ mà nắm tay nhau đi chơi như vậy, sao nội một cái tên cũng không thể nào nhớ. Có đáng buồn hông!

Nó có thân hình mãnh khảnh, tuổi đó mà còn chưa có ngực, xẹp lép như con trai, dáng cao, tóc dầy, bởi vậy nó sợ cuộc đời sẽ khổ vì nghe người ta nói đứa nào tóc thưa thì sướng tóc dầy thì khổ, miệng nó hay cười mim mỉm, đôi mắt to ngơ ngác, tròng trắng thiệt trắng, tròng đen thiệt đen, hai mí thiệt rõ, lớn lên chắc thành tuyệt thế giai nhân. Giọng nói của nó khào khào đặc biệt, nhưng ít nói lắm.

Thôi thì, cầu mong cho nó có được một cuộc đời bình yên.

Không chừng một ngày nào đó, tự dưng mình nhớ lại tên của nó, rồi thì, những chuyện gì xung quanh nó, lại hiện ra, chừng đó mình sẽ viết về nó, cũng không muộn. Nhỏ Hùng, bây giờ có lẽ cũng bà nội bà ngoại gì rồi hén. Con “Xưng nầy, "con quỉ nhăn" nầy (đó là thêm một biệt hiệu nữa lúc lớn lớn, tụi nó đặt vì tui hay nhăn mày nhíu mặt), đã có sáu cháu nội rồi.

Ôiii, các bạn ôi, bạn của tôi ơi, bạn đâu rồi.

Bây giờ, hãy nhớ về nhỏ Hoa......

Nhìn hình mà rưng rưng nước mắt...

Hình chụp hai đứa trước bụi cây, dựa lưng nhau, tà áo dài phủ xuống cỏ, chắc phải xanh lắm, tuy hình đen trắng nhưng có dạng mấy đám mây, rõ ràng hôm đó trời trong xanh mây trắng bay lửng lơ.

Hoa, mầy có chồng hông vậy?

Lần sau cùng gặp lại nó là cuối năm Mậu Thân, nó đang làm sở Mỹ, chưa có chồng, mặc dầu lúc đó tui thấy nó có nhiều thay đổi, đẹp quá, một vẻ đẹp rất u uất.

Nó có một chuyện tình buồn.

Khi mình còn nhỏ, những mối tình thơ ngây, nhiều lần thương mà hông dám nói, có cảm tình khơi khơi rồi thôi, đơn phương như mây bay qua, có khi ngừng lại chờ gió, có gió thì mây nương theo, bằng không thì từ từ mà tan.

Hoa là con bác Ba Chà. Bây giờ hỏi lại Má tui, mới biết, Ba Chà đâu phải tên của bác. Người trong xóm kêu “anh Ba Chà” là vì bác thứ ba còn tên Chà là vì, bác lai Ấn Độ hay lai Chà Châu Giang cũng hổng rõ, người trong xóm cứ theo dung mạo hay tánh tình mà đặt tên, như anh Tư thợ may, chị Hai bánh tét, ông Tàu xưng xáo, chú Năm say, chị Nguyệt điệu... khỏi cần phải nấu chè xôi, cứ tự nhiên mà đặt tên ngang xương vậy đó, riết thành danh, làm tui lúc đó tưởng bác thứ ba tên Chà.

Bác ba Chà người cao lớn, vóc dáng nầy đối với người Việt mình thì được cho là "cốt xì tô", mái tóc đen tuyền quăn lọn lớn dài dài phủ ót, nhìn kỹ thì y chang tài tử Ramarao trong mấy cuốn phim thần thoại ca vũ nhạc Ấn Độ, tiếng nói rổn rảng, cười đùa khơi khơi, có nhiều mèo và rất ... dữ!

Trừ Ba tui ra, sao thấy Ba của mấy đứa bạn, ông nào cũng dữ quá hà. Mà quên, vào thời học sinh sinh viên ủng hộ Phật Giáo ùa nhau xuống đường chống chính phủ, có một lần tui cũng bị Ba tui xáng cho một bộp tay nháng lửa vì cái tội dám tụ họp biểu tình làm "đêm không ngủ" chớ phải chơi đâu. Nhờ cái bạt tay đó và thêm cái chết của nữ sinh Quách Thị Trang mà tui hết dám tụ tập hội họp gì hết.

Vậy thì, nói tóm lại, những người Cha, người nào cũng ... dữ!

Nhưng Ba tui đánh con mà ứa nước mắt. Đánh rồi Ba mới cắt nghĩa cho con nghe, Ba sợ con gái Ba bị bắt thì có Trời cứu! vì Ba biết có những chuyện "bên lề" xảy ra.

(Còn Tiếp)
Trương Ngọc Bảo Xuân

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.