Hôm nay,  

Chuyện Tình Innoshima

16/02/201100:00:00(Xem: 10922)

Tác giả tên thật Hồ Việt Tân, một cựu chiến binhThuỷ Quân Lục Chiến Mỹ gốc Việt. Đời chiến binh đã cho ông cơ hội tại nhiều vùng biển các quốc giaÁ châu. Với bài "Chuyện 2 Chàng Thuỷ Quân Lục Chiến, Thế và Tôi” ông từng nhận giải tác phẩm xuất sắc Viết Về Nước Mỹ 2005. Năm nay, chuyện tết của Cánh Chuồn Chuồn kể về một cô gái Nhật tại Innoshima.

Đây là một hòn đảo có diện tích khoảng bốn mươi cây số vuông và dân số khoảng ba mươi ngàn người, nằm cách Hiroshima bốn mươi cây số về hướng nam. Hòn đảo này từng mang tên là "Đảo Hải Tặc" vì vào thế kỷ thứ mười sáu và mười bảy, hải tặc Nhật Bản nhờ vào thủy triều và những con nước bất thường quanh đảo nên đã dùng đảo này làm căn cứ cướp bóc. Hiện nay thì được gọi là"Đảo Hoa" vì Innoshima là nơi trồng muôn ngàn loại hoa để bán ra khắp nước Nhật quanh năm. Và nơi đây từng có một chuyện tình "thú vị".


Bà lão giúp đỡ một nhà sư hơn hai mươi năm. Bà dựng cho nhà sư căn lều, nuôi ông ăn uống đầy đủ trong lúc ông thiền định. Cuối cùng bà muốn biết nhà sư tiến bộ như thế nào trong suốt thời gian qua. Bà lão đến nhờ một cô gái nhiều dục vọng. Bà bảo cô gái: Hãy đến ông ta rồi bất ngờ hỏi ông: "Gì nào"".

Cô gái đến viếng nhà sư và vuốt ve nhà sư một cách rất tự nhiên rồi hỏi nhà sư đối xử với mình như thế nào.

Nhà sư đáp một cách thơ mộng: "Một cây cổ thụ mọc trên núi đá lạnh lẽo vào mùa đông. Không nơi nào là không ấm áp!".

Cô gái trở về kể lại tất cả những gì nhà sư đã nói. Bà lão giận dữ than:

"Tiếc thật! Ta đã nuôi dưỡng hắn hai chục năm trời! Hắn không thèm chú ý đến sự đòi hỏi của cô, hắn không có ý định cắt nghĩa dục vọng của cô. Hắn không cần đáp ứng sự đam mê, nhưng ít nhất hắn cũng phải tỏ ra có một chút từ tâm chứ!".

Lập tức bà lão đến đốt rụi căn lều của nhà sư.

Nhà sư gặp bà lão xin thêm một cơ hội để tu sửa.

*

Trời mùa đông, mặt trời đi ngủ sớm, chiều tối đến rất nhanh. Trời lạnh, mây mù thấp, có những bông tuyết nhỏ bay phất phơ. Chiều đông lạnh có tuyết rơi, nếu có rượu Sake nóng mà uống thì thật là tuyệt!

Shinji (Trần Nhi, kẻ phong trần) ngồi trong quán rượu, nhưng Shinji không uống rượu Sake nóng; Shinji chỉ uống nước nóng.

Ngồi nhìn những bông tuyết bay phất phơ dưới ánh đèn vàng ảm đạm bên ngoài cửa sổ quán rượu, Shinji như thả hồn theo những bông tuyết.

-Em có thể mời anh uống rượu được không"

Tiếng của một cô gái vang lên đem Shinji về với thực tại, về với không khí của quán rượu lúc chưa đông khách.

-Mời cô ngồi, nhưng ... Shinji đáp.

-Em làm trong quán rượu này, em tự mua rượu, anh khỏi lo phải trả tiền. Cô gái cắt ngang lời của Shinji, đặt bình rượu và hai cái chung lên bàn rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện với Shinji.

-Cô tự nhiên, nhưng ...

-Em không làm phiền anh đâu; anh cho em ngồi uống rượu với anh được chứ!"! Một lần nữa, cô gái cắt ngang lời Shinji; miệng vừa nói, tay vừa rót rượu ra chung.

1-content-Không có gì! Cô cứ tự nhiên, nhưng ... -Anh có điều gì muốn nói" -Anh tên là Shinji, em có thể nói cho anh biết tên em được không"

-Em tên là Kayoko. Tên em có nghĩa là người con gái may mắn nhưng mà em không may mắn chút nào. Kayoko đáp và nói thêm vài chi tiết về cái tên của mình.

-Em đừng nên bi quan như vậy! Shinji lịch sự vớt vát. -Mời anh! Kayoko nâng chung lên nói rồi uống một cái ực.

Nếu một người thanh niên được một người thiếu nữ trẻ đẹp không quen biết mời uống rượu thì phải nên coi chừng. Trước tiên là nên để ý lại cái dáng vóc của mình, sau thì nên coi lại cái túi tiền của mình, và lúc cần thiết thì nên bỏ chạy cho thật nhanh và thật xa. Đàn bà, con gái trẻ đẹp thường đem lại phiền phức. Mà đàn bà, con gái trẻ đẹp trong quán rượu thì sẽ đem lại phiền phức. Còn đàn bà, con gái trẻ đẹp trong quán rượu mà muốn uống rượu say thì chắc chắn sẽ đem lại rất nhiều phiền phức.

-Em muốn uống say tối nay! Em muốn quên tất cả! Mời anh! Kayoko tuyên bố trước khi nốc cạn chung Sake.

Shinji không bỏ chạy thật nhanh hay thật xa mà còn bình tỉnh nói. -Em cứ từ từ mà uống, không nên uống gấp gáp như vậy!

-Em là đứa con gái ngu ngốc! Mời anh! Kayoko lại uống cạn thêm một chung Sake.

-Em thất tình!"! Shinji hỏi một câu hơi thừa, nhưng không thừa với Kayoko vào lúc này.

-Sao anh biết" Anh là Sherlock Holmes sao" Kayoko nhìn Shinji rồi nói. -Theo anh biết thì chỉ có hai trường hợp làm cho người phụ nữ muốn uống rượu say. Thứ nhứt là thất tình. -Còn thứ nhì là .... -Mất vé số trúng độc đắc. -Anh này quỉ thật! Mời anh! Nói xong Kayoko lại nâng chung Sake uống cạn.

Chung rượu cạn thì Kayoko luôn tay chế thêm rượu ra từ bình.

-Anh không uống à" Rượu của em! Em mời anh thật mà! -Nhìn em uống, anh cũng đủ say rồi!

-Anh này quỉ thật! Để em đi lấy thêm rượu, anh cần gì không để em đi lấy luôn!

-Anh cần em uống chậm lại và ít lại. Em đồng ý không" -Lẽ dỉ nhiên là không rồi! Em cần uống thật say tối nay! Kayoko đứng dậy, đi ra sau quầy lấy thêm hai bình rượu mang ra để lên bàn.

-Em là đứa con gái ngu ngốc! Em buồn! Mời anh! Kayoko lại uống cạn thêm một chung Sake.

-Những người đàn ông, con trai tốt thì không làm em buồn, vậy thì em đừng buồn cho những thằng đàn ông, con trai không tốt!

-Em buồn cho bản thân em vì em không thể có con với ảnh! -Ái dà! Ảnh là chồng em" -Không! Bạn trai! Mời anh! Kayoko nốc cạn

một chung Sake.-Ái dà! Sao em lại nói với ảnh chuyện này" -Bởi vậy em mới nói em là đứa con gái ngu ngốc và không may mắn! Kayoko nốc cạn một chung Sake. -Chuyện gì cũng có đầu đuôi! Vì sao em biết là em không thể có con" -Mẹ em bị phóng xạ bom Nguyên Tử. Mẹ em sanh được em, nhưng em không thể có con.-Ái dà! Mẹ em bị phóng xạ bom Nguyên Tử ở Hiroshima" -Không! Nagasaki! Mời anh! Kayoko nốc cạn thêm một chung Sake. . . .

Kayoko mở mắt ra nhìn quanh thì thấy Shinji đang ngồi dưới sàn đọc sách cạnh bàn đèn đầu giường.Ánh dương buổi sáng đã tràn qua cửa sổ chiếu sáng cả giang phòng.

Kéo mền lên đắp tới cổ, Kayoko nói. -Sao anh lại ở trong phòng của em" Nghe tiếng nói của Kayoko, Shinji gấp cuốn sách để lên bàn đèn rồi nói. -Tối qua em uống rượu say quá, nên anh đưa em về và anh ở lại trông chừng em luôn. -Em không làm gì quá đáng chứ" -Không! Em chỉ ngáy to và nói lảm nhảm nguyên đêm, nhưng đó là chuyện nhỏ! -Anh này quỉ thật! Nhưng em cám ơn anh! -Chuyện nhỏ! Em dậy rồi thì anh về! Chào em! Shinji đứng dậy, bước ra cửa, mang vớ và giầy vào chân. Kayoko vẫn nằm trên giường, hỏi. -Anh có chương trình gì cho ngày hôm nay không" -Chúa Nhật thì anh đi chùa! -Anh có thể cho em đi theo được không"-Được thôi! Cổng chùa rộng mở mà! Hẹn gặp em trước cổng chùa lúc 12 giờ. Shinji bước ra khỏi nhà và đóng cửa lại.

Cổng chùa Innoshima nằm lưng chừng một ngọn đồi nhỏ. Shinji leo lên đến cổng chùa thì thấy Kayoko đã đứng đó rồi.

-Chào em!

-Chào anh!

-Chúng ta cùng vào chùa. Shinji nói.

Trời trong veo, không một gợn mây, nắng tràn khắp không gian nhưng không sưởi ấm được bầu không khí mùa đông.

-Em có lạnh không" Shinji hỏi khi hai người cất bước leo tiếp những bật thang đá lên chùa.

-Không đến nổi nào! Kayoko bận đồ ấm mùa đông che kín thân thể - chân đi ủng da, áo ấm chắn gió màu hồng dài đến đầu gối, khăn phula len quấn quanh cổ, đầu trùm nón len, tay mang găng len.

-Còn anh" Kayoko hỏi lại.

-Anh chỉ lạnh trong tim thôi! Shinji chỉ bận quần jean, áo lạnh nỉ màu xanh lá cây đậm, để đầu trần, tay trần xỏ vào túi áo lạnh.

-Anh này quỉ thật!

Chùa Innoshima tọa lạc trên một ngọn đồi nhỏ và thấp; cảnh chùa mộc mạc, tường vách bằng gổ không sơn phết, lộ phần cũ kỷ, phong sương của thời gian. Chung quanh chùa được trang trí đơn giản với những cây cảnh và hòn non bộ. Đứng trong sân trước chánh điện có thể nhìn thấy trung tâm thành phố và bến phà. 

Trưa Chúa Nhật khách viếng chùa có phần thưa thớt, vài đứa trẻ theo mẹ lên chùa chạy lăng quăng, lòng vòng trong sân.

Kayoko và Shinji đi bộ một vòng quanh chùa ngắm cảnh. Dừng chân tại lư hương trước chánh điện, Kayoko dùng hai tay lùa khói hương vào người theo phong tục tập quán của con cháu Nữ Thần Thái Dương. Shinji thì móc bóp ra tìm tiền lẻ.Được hai đồng 50 Yen, Shinji giữ lại một đồng và đưa một đồng cho Kayoko rồi nói.

-Tặng em!

-Cám ơn anh!

Khi bỏ tiền vào thùng phước điền ở các chùa, dân chúng Nhật dùng đồng 50 Yen. Đồng 50 Yen có lổ tròn chính giữa đồng tiền nên khác với những đồng tiền khác - dân Nhật tin rằng dùng đồng 50 Yen cúng và cầu nguyện thì linh hơn.

Bước đến thùng phước điền chắn ngang trước cửa chánh điện, hai người liệng hai đồng 50 Yen vào thùng rồi vổ tay ba lần, chấp tay, nhắm mắt lại khấn vái.

Kayoko mở mắt ra nhìn qua Shinji thì thấy Shinji đang nhìn lại mình, miệng mĩm cười. Kayoko hỏi.

-Anh cầu xin gì"

-Anh nguyện tất cả chúng sanh thân tâm an lạc. Còn em"

-Đã cầu xin mà nói ra thì hết linh! Bí mật!

-Em cúng chỉ có 50 Yen thì nên cầu xin ít ít thôi. Shinji lắc đầu cười thua.

Đi chầm chậm thêm một vòng quanh chùa ngắm cảnh, Kayoko hỏi. 

-Hồi nảy anh cười em chuyện gì"

-Thấy em thành tâm khấn vái nên anh cười!

-Anh không tin vào chuyện khấn vái, cầu xin sao"

-Đàn ông, con trai ai mà tin vào mấy cái chuyện cầu xin, khấn vái này!

-Vậy anh cúng 50 Yen, đứng chấp tay, nhắm mắt trước chánh điện để làm gì"

-Anh đã nói rồi! Anh nguyện tất cả chúng sanh thân tâm an lạc.

-Cầu nguyện khác với cầu xin chỗ nào" Kayoko hỏi tới tấp.

-Cầu nguyện là mình xin cho người khác, còn cầu xin là cho mình. Cầu nguyện thì có linh, chứ cầu xin thì không linh. Cúng có 50 Yen mà cầu xin nhiều quá thì Trời Phật nào chịu cho thấu. Tốn ba, bốn muôn Yen mua bảo hiểm sức khỏe cho nó chắc ăn.

-Anh này quỉ thật! Anh không tin nhưng em tin. Kayoko giữ vững lập trường của mình.

-Em đói bụng chưa" Shinji đổi đề tài.

-Chưa đói lắm! Trước khi ra khỏi nhà em có ăn vài miếng bánh cho đở xót ruột.

-Vậy thì tốt! Trời còn nắng, em muốn đi xem hoa với anh không"

Xem hoa giữa mùa đông giá lạnh" Họa chăng chỉ có người khùng mới ngắm hoa vào giữa mùa đông! Shinji và Kayoko không có khùng; họ rời chùa và đi tới nông trại hoa.

Vẫn còn trên đường đồi từ chùa xuống phố, Kayoko nói.

-Mấy lần em tới chùa, không khi nào em thấy nhà sư chỉ dạy cách sống theo đạo Phật. Em chỉ lên chùa vào những dịp lễ lớn để cầu xin thôi.

-Ngoài cổng chùa đã có bốn cái liễng đề rỏ Chư ác mạc tác, Chúng thiện phụng hành, Tự tịnh kỳ ý, Thị chư Phật giáo (đừng làm những việc ác, làm tất cả điều lành, giữ tâm ý trong sạch, đó là lời Phật dạy), tới chánh điện thì đã có bốn chữ Từ, Bi, Hỷ, Xả to tổ bố nằm trên cửa. Đạo Phật đơn giản chỉ có chừng đó, chùa đã phơi bày ra hết; còn gì đâu mà chỉ với dạy. 

-Ừ há! Anh là Sherlock Holmes sao" Anh có nói em mới để ý!

-Bởi vậy anh mới rủ em đi chùa!

2-contentĐi được một lúc thì Kayoko cất tiếng hỏi.

-Em quên chưa cám ơn anh, nhưng tối qua làm sao anh biết nhà em ở mà đưa em về" 

-Bà chủ quán rượu nói cho anh biết và đưa cho anh bóp, chìa khóa nhà của em.

-Vậy anh đã nghĩ gì khi qua đêm cùng phòng với một đứa con gái say"

-Em biết nghĩa của ba chữ "Thận kỳ độc" không"

-Không" Nhưng ba chữ đó có liên quan gì đến chuyện em hỏi anh"

-Có liên quan anh mới nói chứ! "Thận kỳ độc" có nghĩa là khi một mình thì phải cẩn thận với ý nghĩ, tư tưởng, và hành động của mình hơn; đừng tưởng rằng trong bóng đêm, chỗ vắng vẻ, thì không ai hay biết chuyện mình làm hay nghĩ rồi muốn nghĩ gì thì nghĩ, làm gì thì làm. Chiến đấu với tư tưởng thì rất mệt, vả lại anh cũng mệt nên nằm trên sàn ngũ queo một giấc tới sáng cho khỏe.

-Em cám ơn anh!

-Chuyện nhỏ! Không có chi! Ngoài chuyện nói lảm nhảm, ngáy to ra, em còn hơi nặng làm cho anh dìu bở hơi tai.

-Anh này quỉ thật! Kayoko đánh nũng vào vai Shinji.

Hoa mọc giữa mùa đông. Cả vạn cánh hoa, đủ loại, đủ màu đua nhau khoe sắc. Hoa được trồng trong nhà kính.

Shinji và Kayoko mở cửa nhà kính bước vào.

Không khí trong nhà kính ấm, ướt, và lẫn lộn mùi đất và mùi thơm của các loài hoa. Kayoko bước nhanh giữa những luống hoa, Shinji thong thả đi theo. Gặp những nhân công đang làm việc thì Shinji gật đầu chào.

-Em muốn mua một bó hoa cho mẹ em. Kayoko quay đầu lại nói với Shinji.

-Em cứ tự nhiên, nhưng để anh thanh toán cho! Em đi chậm lại, đi xem hoa đâu phải là đi chợ!

Khi rời nông trại hoa thì trên tay Kayoko có cầm một bó hoa đủ loại.

-Cám ơn anh đã mua bó hoa này!

-Chút quà nhỏ của anh biếu mẹ em mà!

-Em biết anh đang làm việc trong nông trại hoa. Kayoko tuyên bố.

-Em là Sherlock Holmes sao!"!

-Khi anh trả tiền thì người bán hoa không nhận, nên em biết.

-Ít ra em cũng có quan sát và để ý.

-Anh làm việc gì trong nông trại vậy"

-Giao hàng. Shinji trả lời ngắn gọn.

-Anh có rãnh để đi bộ với em về tiệm mẹ em không" Mẹ em bán hoa quả, trái cây ngay trong phố, gần bến phà.

-Anh rãnh và cũng tiện đường về.

Vừa bước vào cửa hàng bán trái cây, Kayoko đã cất tiếng nói lớn.

-Mẹ à! Con có quà cho mẹ nè! Hoa do anh Shinji mua tặng mẹ đó.

-Chào bác! Shinji nói khi mẹ của Kayoko từ sau quầy hàng bước ra.

-Chào cháu! Cám ơn cháu đã tặng hoa.

-Đây là anh Shinji, bạn mới quen của con. Kayoko nói tiếp thêm.

-Cháu mới đến thành phố này" Mẹ của Kayoko hỏi dò.

-Vâng! Cháu mới đến làm việc hồi đầu tuần.

Quay sang Kayoko, bà ta nói.

-Con phải thường xuyên về thăm mẹ chứ!

-Mẹ biết con ở cuối phố mà, có gì quan trọng lắm đâu mà phải gặp hàng ngày!

-Mẹ phải trông nom cái tiệm này suốt ngày, không tiện đi lại; hay là con về phụ mẹ trông nom cái tiệm này"

-Mẹ à! Chúng ta đã nói về vấn đề này hoài. Con mệt quá rồi! Mẹ có thể để cho con yên thân được không" Kayoko than.

Quay sang Shinji, bà than van.

-Cậu xem có được không!"! Tôi chỉ có một mình nó, vậy mà sau khi xong trung học nó đã dọn ra khỏi nhà, lo đi làm; không để ý một chút xíu gì về tôi.

-Mẹ nói vậy sao được! Con vẫn về thăm mẹ mà, như hôm nay. Kayoko bào chữa.

-Thì năm khi, mười họa!

Vô tình Shinji kẹt vào chuyện riêng tư gia đình của Kayoko.

-Bác thông cảm! Dân trẻ đời nay mà! Qua đến tuổi 30 là xong, ai cũng quay về lại với gia đình. Shinji nói cho qua chuyện.

-Đến lúc nó 30 tuổi thì tôi đã chết mất!

-Mẹ à! Chúng con phải đi thôi, đi tìm gì ăn rồi còn phải chuẩn bị đi làm.

-Đó! Cậu thấy đó! Về nhà chưa được năm phút, nó lại biến đi.

-Bác thông cảm! Dân trẻ đời nay mà! Chào bác!

-Chào cháu!

-Con nhớ về thăm mẹ thường xuyên.

-Con biết rồi! Con đi đây!

-Em đãi anh ăn mì.

-Tiệm bà Tominaga! (Tô Mì Nữa Giá)

-Anh cũng biết tiệm đó à!"!

-Mì Kimchi của tiệm đó nổi tiếng khu này; có người quen dắt anh đến đó ăn rồi.

Khi trời lạnh, cái thú ăn một tô mì nóng chỉ đứng sau cái thú uống rượu Sake nóng. Mì Kimchi càng nóng thì càng thú! Trời lạnh mà có một tô mì Kimchi nóng để ăn thì thật là tuyệt vời!

Bước ra khỏi tiệm mì sau khi trả tiền. Kayoko nói.

-Em phải về nhà để chuẩn bị đi làm. Anh có tính làm gì không"

-Anh sẽ tới trung tâm Văn Hóa ghi tên học đánh trống. Tối nay họ có tập dược.

-Anh học đánh trống"

-Trống Hải Tặc Innoshima nổi tiếng là hào hùng mà, với lại học đánh trống để kiếp sau có lở sanh làm cái trống khi bị người ta đánh thì biết đường mà la.

-Anh này quỉ thật!

-Chào em! Gặp lại sau!

-Chào anh!

*

Chiều mùa đông, mới sáu giờ mà đã tối thui. Ngọn đèn đường vàng vọt không đủ để chiếu sáng con đường.

Kayoko đang chất những kết vỏ bia không chồng lên nhau cạnh bên cửa quán rượu. Quay lưng lại thì thấy Shinji đứng ngay sau lưng. Kayoko giựt mình la toáng lên.

-Ái dà! Anh làm em sợ hết hồn!

-Xin lỗi em! Anh vừa mới bước tới.

-Sao mấy bữa nay anh không ghé thăm em"

-Cũng tương đối bận vì học đánh trống mỗi đêm. Hôm nay có chiếc chiến hạm Mỹ vô ụ nằm, đại tu (sữa chửa lớn) hai tháng, hãng sữa chửa tàu nhờ đội trống xuống đánh giúp vui và chào mừng thủy thủ đoàn. Xong việc rồi, sẳn đi ngang anh ghé vô thăm...

-Anh có thể không vô quán tối nay được không" Kayoko cắt ngang lời Shinji.

-Có ảnh ở trỏng""" Nhìn tướng ngượng ngịu và giọng nói ấp a, ấp úng của Kayoko, Shinji đoán.

-Đúng vậy! Kayoko thú thật.

-Tùy em! Khi khác vậy! Chào em! Shinji nói trước khi bước đi.

-Chào anh! Kayoko mở cửa quán đi vào.

Vì nàng đẹp như một bông ...

Tiếng hát Karaoke vọng ra đập vào tai Shinji. Shinji vừa bước đi vừa thầm nghĩ như khuyên bảo chính bản thân mình.

-Không biết bao nhiêu cô gái sẽ chết vì giọng hát này ... nhưng đây là chuyện thiên hạ, tốt nhứt là mình đừng xía vào.

*

3-contentGiữa trưa, nắng mùa đông không gay gắt lắm. Vừa bước ra khỏi bưu điện, Shinji xém tông vào bà chủ quán rượu.

-Chào cô!

-Chào cháu! Sao lâu nay cháu không đến thăm cô" Bà chủ quán hỏi.

-Xin lỗi cô! Cháu có đến một lần nhưng không tiện vào. Mấy bữa trước thì cháu bận tập đánh trống mỗi đêm, nay thì rãnh rồi vì đội trống đi diễn xa. Bắt đầu từ hôm nay, cháu sẽ đến thăm cô thường xuyên hơn. Shinji nói rỏ chuyện cho bà chủ quán rượu biết.

-Không cần nữa! Cô Kayoko muốn gặp cháu. Nếu cháu rãnh thì nên đến bệnh viện thăm cô ta.

-Có chuyện gì sao cô"

-Hai ngày trước cô Kayoko cắt cổ tay tự tử, nhưng may sao mẹ cô ta ghé thăm đúng lúc nên cứu kịp. Khốn nạn cho hai mẹ con! Bà chủ quán chắt lưỡi. -Cuối ngày cháu sẽ đến bệnh viện thăm cô Kayoko. Bây giờ cháu phải đi làm lại. Chào cô!

-Chào cháu!

Shinji bước tới phòng bệnh thì gặp lúc mẹ của Kayoko bước ra khỏi phòng.

-Chào bác!

-Cậu Shinji! Quí hóa thay! Kayoko đang muốn gặp cậu!

-Kayoko đã bình phục chưa bác"

-Cũng tạm ổn! Bây giờ chỉ cần vô nước biển và nói chuyện với bác sỹ Tâm Lý.

Con bé đó quá dại dột!

-Xin bác đừng quá lo!

Kayoko có cần nghỉ ngơi không"

-Nó đang muốn gặp cháu.

Bác phải cần về nhà một lúc, nhờ cháu coi hộ nó giúp bác.

-Xin bác đừng quá lo!

Shinji bước vào phòng thì thấy Kayoko đang ngồi trên giường, mặt mày, da thịt tái mét, hai cổ tay có quấn băng nhưng vết thương vẫn hiện ra dấu máu.

-Sao anh biết em ở đây mà tới thăm em" Kayoko lên tiếng khi thấy Shinji bước vào.

-Chào em! Bà chủ quán rượu nói cho anh biết. Em thấy thế nào" Shinji vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống gần đầu giường.

-Anh có gì muốn nói hay hỏi gì không" Anh có muốn la em không"

-Không! Nếu em có chuyện gì muốn nói thì em cứ việc nói.

-Em là một đứa con gái ngu ngốc! Anh có trách em không"

Shinji chỉ ngồi yên, nhắm mắt.

-Anh đang làm gì vậy"

-Anh đang cầu xin.

-Anh có nói rằng cầu xin không có linh, mà sao bây giờ anh lại cầu xin"

-Một người con gái thông minh như em thì đừng vội tin những lời của đàn ông, con trai. Biết là không linh, nhưng anh phải cầu xin Trời Phật cho anh sức chịu đựng vì anh thấy máu là muốn xỉu và ói mửa.
-Em không tin chuyện cầu nguyện hay cầu xin!

-Em không nên nói vậy"

-Nếu anh nói cầu nguyện thì linh vậy anh đã cầu nguyện cho tất cả chúng sanh thân tâm an lạc mà tại sao em lại như thế này!"!

-Cúng có 50 Yen, và anh chỉ nguyện cho tất cả chúng sanh thân tâm an lạc, mà Trời Phật đã cứu sống em là đã linh hơn lời nguyện của anh rồi! Mình đã quá lời rồi! Em hiểu không!"! Còn sống là còn tất cả mà!
-Em không tin! Kayoko giữ vững lập trường của mình.

-Tin hay không thì hạ hồi phân giải! Em muốn nghe anh kể chuyện không" Shinji đổi đề tài, nói lảng qua chuyện khác.

-Anh kể chuyện!"!

-Nghề của chàng mà! Shinji vừa nói vừa háy mắt.

-Anh sẽ kể chuyện gì" Tò mò là bản tính tự nhiên của người nữ trẻ như Kayoko.

-Em đang ở trong bệnh viện thì anh sẽ kể cho em nghe một chuyện về bệnh viện, em chịu không"

Kayoko hạ giường cho thẳng, nằm xuống, kéo mềm lên đến cổ, nói.

-Anh kể đi.

-Câu chuyện tên là Hạnh Phúc Vô Biên.

Có hai người đàn ông đều bệnh nặng, được xếp nằm chung phòng trong một bệnh viện.

Giường một bệnh nhân nằm cạnh cửa sổ duy nhất trong phòng, còn người kia vì bệnh nặng nên phải nằm suốt ngày.

Hai người đã nói với nhau rất nhiều. Họ nói về vợ con, gia đình, nhà cửa công việc, những chuyện cũ trong đời.

Mỗi khi được ngồi dậy, người đàn ông nằm cạnh cửa sổ dành hết thời gian để tả cho người bạn cùng phòng nghe những gì ông thấy được ngòai cửa sổ.

Cửa sổ nhìn ra một công viên với cái cái hồ nhỏ xinh xắn. Vịt, ngỗng đùa giỡn trên mặt hồ trong khi bọn trẻ thả những chiếc thuyền giấy. Những cặp tình nhân tay trong tay, đi dạo giữa ngàn hoa và ráng chiều rực rỡ. Những cây cổ thụ sum suê tỏa bóng mát, và xa xa là đường chân trời của thành phố ẩn hiện.

Khi người đàn ông bên cửa sổ mô tả bằng những chi tiết tinh tế, người kia có thể nhắm mắt và tưởng tượng ra cho riêng mình một bức tranh sống động.

Ngày và đêm trôi dần....

Một buổi sáng, cô y tá phát hiện người đàn ông nằm bên cửa sổ đã qua đời êm ái trong giấc ngủ. Cô báo cho người nhà đến mang ông đi.

Người đàn ông còn lại yêu cầu được chuyển đến bên cạnh cửa sổ. Ông nhổm dậy ngắm nhìn thế giới bên ngòai, nhưng đối diện ông chỉ là một bức tường xám xịt.

Ông hỏi cô y tá điều gì khiến người bạn cùng phòng của ông đã mô tả cho ông nghe những điều tuyệt diệu qua cửa sổ. Cô y tá cho biết rằng người đàn ông đó bị mù và có thể ông ta không biết là mình nằm kế cửa sổ.
Cô y tá nói: "Có lẽ ông ta muốn đem hạnh phúc lại cho ông".

Tuy nhìn thấy Kayoko đã ngũ say, nhưng Shinji vẫn say xưa kể và kết thúc câu chuyện.

-Nỗi buồn hay khổ khi được chia sẻ thì sẽ vơi đi, nhưng hạnh phúc khi được chia sẻ thì sẽ tăng thêm.

*

Chiều hôm sau, khi Shinji bước vào phòng bệnh của Kayoko thì thấy Kayoko đang ngồi trên giường nhìn ra cửa sổ, thần sắc có phần khá hơn hôm trước.

Nhìn Shinji, Kayoko nói.

-Anh hôm nay có vẻ khác thường!"!

-Bên ngoài trời mưa lớn.

-Em biết! Còn chuyện gì đáng nói nữa không"

-Trên đường tới đây anh thấy có một tai nạn giao thông lớn, có người thiệt mạng.

-Anh không sao chứ" Kayoko tỏ vẻ lo lắng.

-Anh thì không sao! Như đã nói cho em biết ngày hôm qua, anh không khá cho lắm khi nhìn thấy máu.

-Anh ăn cơm chiều chưa" Kayoko đổi đề tài.

-Chưa, nhưng không sao" Còn em"

-Bệnh viện cho em ăn sớm rồi. Bây giờ em muốn nằm nghỉ.

-Nếu em muốn ngũ thì anh về; còn chưa muốn ngũ thì anh sẽ kể chuyện cho em nghe.

-Em muốn anh kể chuyện cho em ngủ như hôm qua.

-Em không những nhỏng nhẽo mà còn quỉ thật!

-Chẳng bù lại với anh! Kayoko trả đũa.

-Truyện hôm nay tên là Tuyệt Tác Phẩm.

Trong một thành phố nhỏ, có hai cô gái cùng thuê chung một căn phòng đơn giản ở tầng trên cùng của một toà nhà hai tầng lụp xụp.

4-contentVà có một hoạ sĩ già sống ở tầng dưới. Ông họa sĩ này đã quá sáu mươi, và là một họa sĩ thất chí.Ông luôn luôn muốn vẽ nên một kiệt tác để đời, nhưng chưa bao giờ bắt đầu. Trong vài năm nay ông không vẽ được gì ngoại trừ vài tấm bản quảng cáo.

Vào mùa đông năm ấy, có một kẻ vô hình, mà các bác sĩ gọi là Viêm Phổi, rình rập, muốn tấn công những người sống trong căn nhà lụp xụp đó. Và một cô gái đã trở thành nạn nhân của kẻ vô hình.

Thế là cô ta nằm bẹp, không mấy cử động trên chiếc giường sắt, suốt ngày chỉ nhìn ra bức tường trơ trụi của căn nhà gạch kế bên.

Cô bạn khỏe cố gắng chăm sóc cho người bạn không may mắn của mình. Một hôm, cô đi đến bên giường thì thấy bạn mình đang mở mắt, nhìn ra cửa sổ, và đếm; đếm ngược: "mười hai", và ít lâu sau: "mười một", và sau đấy "mười", rồi "chín", rồi "tám" và "bảy" gần như liền nhau.

Cô bạn đó theo mắt bạn mình nhìn ra ngoài cửa sổ. Có gì ở ngoài đấy đâu mà đếm" Chỉ có một khoảng sân trống buồn nản, và bức tường trơ trụi của một căn nhà gạch xa hơn chừng mươi thước. Một dây Thường Xuân thật già cỗi, gốc vặn vẹo mục nát, leo đến giữa bức tường gạch. Ngọn gió thu lạnh đã làm rơi rụng đám lá, phơi bầy các nhánh trơ trụi.

Cô bạn đó hỏi"

- Cái gì vậy hở bồ" Cô gái bệnh trên giường thì thầm:

-Sáu. Năm. Năm chiếc lá trên cây Thường Xuân. Khi chiếc lá cuối cùng rụng thì mình cũng sẽ ra đi. -Mình không muốn bồ cứ nhìn mãi mấy chiếc lá Thường Xuân vô duyên đó.

Cô gái kia cố gắng ngăn người bạn đang bệnh của mình.

-Mình chán sống rồi. Mình muốn buông xuôi tất cả như là một trong mấy chiếc lá mệt mỏi kia. Mình muốn xem chiếc lá cuối cùng rụng xuống.

Khi gặp người họa sĩ già ngoài hành lang, cô gái đó đem chuyện người bạn đang bệnh của mình nói cho người họa sĩ già nghe.

Tối hôm đó, có một trận mưa lớn và những cơn gió lốc xoáy thổi suốt đêm. Sáng hôm sau, khi vén màng cho người bạn của mình nhìn ra cây Thường Xuân, hai cô gái thấy vẫn còn một chiếc lá Thường Xuân dựa trên bức tường gạch. Nhiệm màu thay!

Đấy là chiếc lá cuối cùng. Vẫn còn có mầu xanh thẫm gần cuống, nhưng với phần rìa te tua pha mầu vàng của sự tàn tạ, chiếc lá vẫn dũng cảm bám vào cái cành cao dăm bảy mét cách mặt đất. Cô gái bệnh nói.
-Đấy là chiếc lá cuối cùng. Mình nghe tiếng mưa gió. Mình nghĩ chắc chắn nó đã rụng đêm qua. Nó sẽ rụng hôm nay, và mình sẽ chết cùng lúc với nó.

Ngày dần trôi, họ vẫn thấy chiếc lá đơn độc bám vào cuống của nó, dựa vào bức tường. Và rồi, khi màn đêm buông xuống, gió bắc lại thổi, và mưa vẫn ào ào như trút nước.

Khi sáng đến và cái màng được vén lên. Chiếc lá Thường Xuân vẫn còn đấy. Qua thêm một ngày nữa, chiếc lá Thường Xuân vẫn trơ gan đọ sức với mưa gió. Sức khỏe và tinh thần của cô gái bệnh có tiến triển khả quan. Và vài ngày sau thì cô bớt bịnh rồi từ từ bình phục.

Một hôm cô gái kia gặp người gác dan và được người gác dan kể là mấy ngày trước vào buổi sáng sau đêm mưa gió lớn ông ta đã tìm thấy ông họa sĩ già gục chết dưới tầng hầm. Đôi giầy và quần áo ông ấy ướt đẩm, lạnh như nước đá, kế bên thì họ thấy cái đèn bão, vẫn cháy, một cái thang, vài cây cọ tơi tả, và hai lọ sơn mầu mầu xanh và vàng.

Ngoại trừ cô gái đó ra, không ai biết là ông họa sĩ đã để lại một kiệt tác trong đêm mưa gió đó.

Kayoko đã ngũ say, nhưng Shinji vẫn say xưa kể.

*

Tối mùa đông, gió lạnh thổi bần bật. Ngoài đường vắng lặng, không một tiếng xe chạy hay một người bộ hành hấp tấp bước nhanh.

Đing, đong. Tiếng chuông cửa vang lên. Kayoko hai cổ tay vẫn còn quấn băng, bước đến, vén màng, nhìn ra ngoài thì thấy Shinji đang đứng trước cửa.

-Mời anh vào! Kayoko nói sau khi mở cửa.

-Chào em!

-Thật là bất ngờ! Em không ngờ là anh tới thăm em!

-Còn một bất ngờ hơn nửa dành cho em! Chúc mừng Sinh Nhật! Shinji đưa bó hoa có nhiều loại hoa được giấu từ sau lưng ra cho Kayoko.

-Cám ơn anh! Đúng thật là bất ngờ! Kayoko ôm bó hoa, vui mừng reo lên như một đứa trẻ được kẹo.

-Mời anh ngồi chơi! Em lấy cái bình cắm bó hoa này.

Shinji cởi áo lạnh, giầy vớ, rồi tới ngồi xuống sàn cạnh cái bàn thấp giữa phòng. Kayoko chạy tới, chạy lui cắm bó hoa.

-Anh có biết là ngày Sinh Nhật của em chưa đến không" Kayoko nói.

-Vâng, anh biết! Vì vậy anh có sẵn hai cái bất ngờ lớn hơn dành cho em.

-Bất ngờ hơn nữa"

-Sinh Nhật của em vào ngày Xuân Phân. Đến ngày đó thì em đến gặp bà chủ quán rượu và bà ta sẽ đưa cho em món quà Sinh Nhật.

-Anh là Sherlock Holmes sao!"! Anh biết ngày Sinh Nhật của em"

-Hồ sơ bệnh lý của em để ngay cửa phòng bệnh viện; vô tình nhìn sơ qua anh thấy được.

-Anh này quỉ thật! Và bất ngờ thứ nhì" Tò mò là bản tính tự nhiên của người nữ trẻ như Kayoko.

-Anh đến thăm em và từ giã em vì sáng sớm mai anh sẽ đón phà đi Hiroshima.

-Anh sẽ không trở lại đây nữa"

-Có lẽ là sẽ không bao giờ trở lại. Anh ở đây được hai tháng rồi!

Suy nghĩ sao, Kayoko nói.

-Anh có thể ở lại với em đêm nay không"

-Việc này là em muốn hay em cần" Shinji chậm rãi hỏi.

-Có lẽ là em muốn! Kayoko trả lời yếu ớt.

-Phần nhiều đau khổ phát sanh là do không phân biệt được sự khác biệt giữa muốn và cần. Anh phải về thu dọn, sắp xếp, chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai. Vả lại anh và em đã qua đêm với nhau trong căn phòng này từ buổi đầu mình gặp nhau, em còn nhớ không" Shinji nói một cách vui vẻ.

-Em còn nhớ! Không tiện lắm cho anh thì thôi! Em xin lỗi!

-Chuyện nhỏ! Em có thể pha trà mời anh và chúng mình nói chuyện. Shinji đổi đề tài.

-Em có cần phải thay Kimono không"

-Mình uống trà nói chuyện thôi, không cần màu mè làm gì.

-Vâng, cám ơn anh!

Làm đúng theo nghi thức lể Trà Đạo, thì người nữ khi pha trà phải bận Kimono.

Kayoko và Shinji hoàn toàn giữ im lặng trong khi Kayoko pha trà. Sau khi đặt chén trà trước mặt Shinji, Kayoko nói.

-Mời anh!

-Mời em! Shinji nâng chén nhưng chưa uống.

-Cuối tháng này em sẽ dọn về ở với mẹ em.

-Vậy là quá hay! 

-Em sẽ xin nghỉ làm ở quán rượu, tìm việc làm gì khác hay bán hàng giúp mẹ em.

-Em có thể thay thế anh đi giao hàng cho nông trại hoa. Anh có nói với ông chủ trại rồi.

-Thật vậy không!"! Cám ơn anh nhiều! Và trước khi em quên, em muốn cám ơn anh đã vào bệnh viện thăm em. Em thật là một đứa con gái ngu ngốc!

-Em đừng nên nói vậy! Em còn sống là còn tất cả! Em còn trẻ và có thể làm lại từ đầu.

-Mai anh đi chuyến phà mấy giờ"

-Bảy giờ sáng.

-Em có thể tiễn anh được không"

-Nếu em dậy sớm nổi.

-Anh này quỉ thật!

-Anh sẽ gặp em trước cửa lúc sáu rưởi sáng.

*

Sáng sớm mùa đông sương mù mờ mịt, ngọn đèn đường vàng vọt không đủ tỏa sáng cho con đường. Ngọn đồi thông mờ ảo xa xa nhìn giống y như bức tranh cổ.

-Ái dà! Anh làm em sợ hết hồn! Kayoko khóa cửa xong, quay lưng lại thì thấy Shinji đã đứng ngay sau lưng mình.

-Xin lỗi em! Anh vừa mới tới chưa kịp bấm chuông.

Hai người cùng bước đi trong sương mù về hướng bến đò. Nhìn qua Shinji, Kayoko ngần ngại hỏi.

-Anh là người hay là ma"

-Người là sao, ma là sao"

-Ma thì chỉ hiện ra trong bóng đêm.

-Vì sao em hỏi anh là người hay là ma"

-Những lúc em gặp anh thường không có mặt trời.

-Ma có dám đi chùa, thăm nông trại hoa, ăn mì Kimchi và tặng em hoa không" Anh không là người và cũng không là ma. Anh là cô hồn!

-Cô hồn"

-Cô hồn là loại không biết mình đang sống hay chết, vất vưởng không nơi nương tựa. Nhưng mình đừng nói chuyện này nữa, không hay ho gì. Anh còn một câu chuyện muốn kể cho em nghe. Chịu không"

-Anh cứ kể và em hứa là em sẽ không ngũ khi anh kể câu chuyện này!

-Em này quỉ thật!

Kayoko bận đồ lạnh, trùm kín từ đầu đến chân như lúc đi chùa khi trước. Shinji thì mang giầy thể thao, quần jean, áo lạnh nỉ, đầu trần, vai khoát cái balô vải.

-Truyện này có tên là Tặng Vật của Tình Yêu.

Có một cặp vợ chồng trẻ - người chồng là một sĩ quan quân đội, người vợ thì không được may mắn vì sau một cơn bịnh nặng thì mù hai mắt.

Người vợ từ đó suốt ngày rầu rỉ, ảm đảm, than thân trách phận; tuy vậy người chồng vẫn yêu vợ với cả trái tim, lòng chung thủy, tình yêu có phần mãnh liệt hơn những năm trước - khi mới lấy nhau.

Khi vợ bị mất thị lực, anh xót thương và quyết định giúp vợ lấy lại sự tự tin và cuộc sống bình thường những gì cô ấy cần để có thể tìm lại sự độc lập cho bản thân.

Qua thời gian dài với sự kiên nhẫn giúp đở, hướng dẫn, dìu dắt của người chồng, người vợ đã có được một cuộc sống khá bình thường. Cô ta có thể dùng thính giác và hai bàn tay mình để bù lắp cho đôi mắt mù.

Bước chót để có cuộc sống bình thường là đi làm. Người chồng kiếm được việc làm cho người vợ nhưng công việc rất xa nhà và phải cần đi xe buýt mới tới được. Người vợ có vẻ sợ khi phải dùng phương tiện giao thông này, nên người chồng phải lái xe đưa người vợ đi làm một thời gian.

5-contentSau một thời gian an ủi và khuyến khích thì người vợ đồng ý dùng xe buýt để đi làm với điều kiện là người chồng phải cùng đi để dìu dắt lúc ban đầu.

Thế là người chồng mặc bộ quân phục, cùng vợ đi và về trên xe buýt mỗi ngày. Anh ta chỉ vẻ cho cô cách dựa vào thính giác, để xác định xem mình đang ở đâu. Anh ta giúp cô kết bạn, làm quen với các tài xế xe buýt - những người có thể trông chừng cô và dành cho cô một chỗ ngồi gần cửa. Cuối cùng thì người vợ đủ tự tin và quyết định tự đi xe buýt một mình.

Rồi ngày qua ngày, người vợ đã có lại một cuộc sống bình thường, đi làm, về nhà, sinh hoạt như những người chung quanh mặt dù cô đang sống trong bóng tối. Cô ta hoàn toàn tự tin vào mình.

Một ngày kia, người vợ đón xe buýt đi làm như thường lệ. Khi cô xuống xe, thì bác tài xế nói: "Này cháu, bác ghen với cháu đó!" Người vợ không chắc là bác tài xế đang nói với mình. Xét cho cùng, còn ai trên đời này lại đem lòng ganh tị với một phụ nữ mù" Ngạc nhiên, cô hỏi bác tài xế: "Tại sao bác lại ghen với cháu""

Bác tài xế đáp: "Cháu biết đấy, lúc trước thì có một người đàn ông đẹp trai mặc quân phục đi xe buýt cùng với cháu, nhưng ngồi im lặng ở băng sau và quan sát cháu; còn mới đây thì anh ta đứng ở góc đường nhìn cháu xuống xe. Anh ấy chờ cháu băng qua đường an toàn, đi vào hãng; anh ta gửi cho cháu một nụ hôn gió, vẫy tay chào rồi mới quay đi. Cháu là một phụ nữ thật may mắn."

Tặng vật của tình yêu đã đem ánh sáng đến soi sáng cho những nơi chỉ có bóng tối bủa vây.

-Em còn thức hay đã ngũ"

-Anh này quỉ thiệt!

Kể hết câu chuyện thì Shinji và Kayoko vừa đến bến phà. Shinji bỏ tiền lẻ vào máy mua vé. Kayoko hỏi.

-Tại sao anh không đi xe buýt mà lại đi phà" Đi xe buýt nhanh hơn!

-Hạng cô hồn như anh, nhanh hay chậm không thành vấn đề. Đi phà thì thơ mộng và ướt át hơn!

Chiếc phà đã đậu sẳn bên bến. Vài người đi phà đã lục tục bước lên phà.

Shinji ôm Kayoko chia tay, nói nhỏ.

-Anh cảm ơn em!

-Em phải cảm ơn anh mới đúng chớ! Vì sao mà anh cảm ơn em" Kayoko phản đối.

-Vì em làm cho tim anh ấm lại. Xa anh, em vẫn sẽ sống hạnh phúc chứ!"!

-Em sẽ cố gắng!

-Vậy là tốt rồi!

-Em có hai chuyện nhỏ muốn nói với anh.

-Em cứ việc nói.

-Em biết từ đâu mà anh có ba chuyện để kể cho em"

-Em thiệt là Sherlock Holmes!

-Mấy truyện anh kể là anh đọc được từ cuốn sách "Những mẫu truyện đẹp" trên bàn đèn ở đầu giường của em.

-Đúng vậy! Còn việc thứ hai" Shinji mỉm cười.

-Anh có biết em cầu xin điều gì ở trên chùa ngày Chúa Nhật hai tháng về trước không"

-Đó là điều bí mật của em, nếu em nói ra thì hết linh!

- Một người phong trần như anh thì đừng quá vội tin vào lời của những người đàn bà, con gái. Điều em cầu xin đã thành hiện thực rồi nên em muốn nói cho anh biết; hay là mình giữ cái bí mật này giữa anh và em!"!
-Anh gởi lời thăm mẹ em. Em nhớ liên lạc với ông chủ nông trại hoa, bà chủ quán rượu và nhớ đi chùa cầu nguyện.

-Em nhớ và sẽ làm.

-Thôi anh đi! Shinji siết mạnh Kayoko trong vòng tay, rồi quay lưng bước lên phà.

Bước lên phà, Shinji quay lại đứng nhìn Kayoko và vẩy tay.

Còi phà hụ lên một hồi dài và ba tiếng ngắn. Chiếc phà từ từ rời bến và chìm dần vào trong màng sương mù.

Shinji vẫn đứng sau đuôi phà vẩy tay.

Trong màng sương mù, Kayoko nghe tiếng vọng.

-Sayonara Innoshima!!! (Từ biệt Innoshima!)

*

Còn món quà Sinh Nhật của Kayoko"

Vào ngày Xuân Phân, Kayoko đến quán rượu gặp bà chủ quán. Sau khi qua lại vài câu xã giao lịch sự, Kayoko hỏi.

-Anh Shinji có để lại cho cháu một món quà!"!

-Vâng, đúng vậy! Bà chủ quán quay ra sau quầy rượu lấy một gói giấy đưa cho Kayoko.

Kayoko xé giấy thì thấy có một cái quạt xếp được buột bằng một cái nơ hồng. Tháo cái nơ và mở quạt ra, Kayoko thấy trên nền quạt trắng, một mặt quạt có hai chữ thảo "Hạnh phúc", còn mặt kia thì có bài kinh Bát Nhã.

Nhìn Kayoko, bà chủ quán hỏi.

-Cháu có thắc mắc gì muốn hỏi cô không"

Vẻ mặt thoáng một chút phân vân, nhưng Kayoko mĩm cười nói.

-Cám ơn cô và anh Shinji đã tặng cháu món quà Sinh Nhật đầy ý nghĩa này!

-Chúc mừng Sinh Nhật cháu!!!

*

Không phải truyện thiền.

Có một nhà sư từ phương xa về thăm một bà lão; đến nơi thì thấy bà lão đang ngồi uống trà. Bà lão bảo nhà sư ngồi xuống và rót trà vào chung cho nhà sư.

Nhà sư chưa kịp nâng chung trà lên uống thì bà lão cất tiếng.

-Thầy có nghe tôi kể chuyện bốn người kiếm sĩ uống trà chưa"

-Vâng chưa! Nhà sư đáp.

-Vậy thì thầy hãy nghe đây.

Trong một trà đình có bốn người kiếm sĩ ngồi quanh một chiếc bàn.

Kiếm sĩ thứ nhất nói.

-Đối thủ đáng sợ nhất là người không sợ chết.

-Đối thủ không sợ chết vẫn chưa đáng sợ bằng đối thủ đã chết rồi. Kiếm sĩ thứ hai nói.

-Tự mình chiến thắng bản thân mình mới vinh quang. Kiếm sĩ thứ ba góp tiếng.

Kiếm sĩ thứ tư nâng chung lên và nói.

-Mời ba vị dùng trà!

-Mời bà dùng trà! Nhà sư nâng chung lên và nói.


Độc giả có để ý câu chuyện trên không phải là một câu chuyện tình không" Cái tên có thể không đúng hẳn. Nhưng có chuyện gì trên đời mà không có cái tình.


Cánh Chuồn Chuồn


Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Viện Kiểm Soát Nhân Dân Tối Cao tại Việt Nam đã đề nghị ngưng thi hành án lệnh hành quyết với tử từ Hồ Duy Hải để điều tra lại vụ án này, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do cho biết hôm 2 tháng 12.
Tuần báo OC Weekly đã viết twitter cho biết đóng cửa sau khi chủ nhân là công ty Duncan McIntosh Company đóng cửa tuần báo giấy một ngày trước Lễ Tạ Ơn.
Cha mất rồi. Em buồn lắm, vì không về thọ tang Cha được. Em đang xin thẻ xanh. Sắp được phỏng vấn. Vợ chồng em định năm sau, khi em đã thành thường trú nhân, sẽ về thăm Cha Mẹ. Ngày tạm biệt Cha lên đường đi Mỹ du học bốn năm trước, đã thành vĩnh biệt.
Tôi khẳng định những việc tôi làm là đúng đắn và cần thiết để kiến tạo một xã hội tốt đẹp hơn. Những gì tôi làm không liên can đến vợ con và gia đình tôi. Vì thế, tôi yêu cầu công an Hồ Chí Minh chấm dứt ngay việc sách nhiễu, khủng bố gia đình tôi.
Brilliant Nguyễn là một thanh niên theo trường phái cấp tiến và chủ thuyết Vô Thần (*). Chàng ta không tin ma quỷ đã đành mà cũng chẳng tin rằng có thần linh, thượng đế. Để giảm bớt căng thẳng của cuộc sống, theo lời khuyên của các nhà tâm lý và bạn bè, chàng ta đến Thiền Đường Vipassana ở Thành Phố Berkeley, California để thực hành “buông bỏ” trong đó có rất nhiều cô và các bà Mỹ trắng, nhưng không một ý thức về Phật Giáo
Có những câu chuyện ngày xửa ngày xưa mà chẳng xưa chút nào. Có những chuyện hôm nay mà sao nó xa xưa vời vợi. Chuyện ngày xưa... Có một ngôi chùa ở vùng quê thanh bình, trước mặt là đồng lúarì rào, cánh cò chao trắng đồng xanh. Trong chuà có vị hoà thượng già hiền như ông Phật, lông mày dài bạc trắng rớt che cả mắt...
Ông Gavin Newsom, Thống đốc tiểu bang California, đã tuyên bố ân xá cho hai người đàn ông từng dính vào hai vụ hình sự khác nhau khi họ mới 19 tuổi và đang mong muốn không bị trục xuất về Việt Nam.
Hoang Nguyen, 43 tuổi, bị bắt và bị truy tố về tội trộm sau khi bị cho là đổi nhãn giá trên hơn ba mươi chai rượu vang tuần trước, theo hồ sơ tòa.
Bé ngọc ngà của Mẹ cố thở chút không khí ít oi còn trong buồng phổi. Giây phút cuối. Để ngàn sau dân Hong Kong sống xứng đáng Con Người.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.