Hôm nay,  

Chuyện Trong Nhà Ngoài Ngõ: Có Ta Đi Nhẹ Vào Đời...

13/03/201000:00:00(Xem: 5952)

Chuyện Trong Nhà Ngoài Ngõ: Có Ta Đi Nhẹ Vào Đời...

Trương Ngọc Bảo Xuân
Ra khỏi tiệm làm móng tay của chị Ngà, trong xe, chị Diệu nhớ lại khung cảnh trong tiệm mà cứ cười cười, trong lòng thoải mái vui vẻ làm saooo...
Mới đầu chị chỉ tính làm bộ móng tay cho đẹp xài đi đám cưới mà thôi nhưng nghe lời đường mật của cô bé Sương, cô bé có tài dụ khách hay thiệt, chị bằng lòng tháo giày lột vớ ra cho cô ấy làm chân luôn.
Đôi bàn chân đang bị bó trong đôi giày bít đầu bít gót, được "giải phóng" rồi ngâm trong chậu nước nóng, ôi sao mà "phẻ" thế" Đừng xài tiếng khỏe, phải nói là phẻ mới diễn tả đúng tâm trạng "quá đã" của chị lúc ấy. Nhìn Sương khoát khoát nước rửa chân cho cô mà thương. Biết bao năm nay chỉ mình rửa chân cho mình mà thôi, bây giờ có người nâng niu bàn chân mình, cô cảm thấy áy náy lắm. Cô cũng hiểu ra, có phải vì cảm giác áy náy này mà những người bạn đồng nghiệp của chị thường xuyên tới tiệm làm móng tay móng chân đã nói với chị là họ "tip" cho thợ làm móng chân nhiều hơn làm móng tay sao"
Chị dõi theo từng động tác của Sương, rửa chân xong Sương lấy cây bàn chải nhỏ chà từng móng, xong cô lấy cục đá mài, bắt đầu chà dưới lòng bàn chân. Chị Diệu rụt chân lại, cười thúc thích. Nhột. Nhột quá trời.
Sưong cười hề hề:
-Tại cô chưa quen chớ quen rồi là ghiền lắm nghe, ai tới đây cũng bắt em phải chà da chai dưới bàn chân hết cô à. Cô ráng chịu một chút xíu để em làm cho sạch nha cô.
Chị Diệu ráng chịu một chút, quả thật một hơi thì quen hết nhột. Xong, cô Sương
mới bắt đầu xoa bóp bàn chân và hai bắp chuối. Trời, bàn tay thiện nghệ mạnh mẽ của cô gái đang xuân đã làm tiêu tan bao mệt mỏi của đôi bàn chân và bắp thịt mà  hàng ngày cô cứ phải thoa dầu dán thuốc dán, những hộp thuốc dán hiệu Salonpad không bao giờ thiếu bên bàn đêm của cô. Xong phần nầy rồi, Sương vô trong lấy ra một cái khăn còn bốc khói, cô phẩy phẩy cho nguội bớt rồi quấn lên nguyên bàn chân lên luôn tới đầu gối. Ui i i... cảm giác mới dễ chịu làm sao, vừa sạch sẽ vừa ấm áp.
Quá đã!
Chị Diệu nhắm mắt lại, ngả đầu ra sau, thầm nghĩ, từ bao lâu nay, tại sao mình không nghĩ tới chuyện này cà" sao mình không để cho cơ thể bị việc làm làm cho sút giảm, tinh thần căng thẳng, đôi khi muốn về hưu non cái cho xong, mà vô mấy tiệm làm nails cho những người thợ chuyên nghiệp săn sóc bảo dưỡng vậy cà. Mình cũng đi làm lảnh lương, mỗi tháng bỏ ra khoản tiền nhỏ, đi làm đẹp, vừa khoẻ người vừa hài lòng bản thân, có nghèo gì hơn bây giờ đâu nà. Bất quá thì hà tiện góc khác, đừng mua sắm những món mình thích nhưng không cần thiết, là xong.
Chị tự nhủ, từ nay về sau sẽ tới tiệm tháng ít nhứt một lần, có khi hai lần cũng nên. Nhứt định vậy đi.


Sau khi Sương sơn bàn chân, nhìn mười ngón chân sạch sẽ thon thon dài dài được bàn tay khéo léo của Sưong sơn kiểu Frenchtip, đầu móng sơn trắng bên trong hồng hồng tự nhiên thấy sang gì đâu. Không ngờ mình có đôi chân đẹp, thua gì cái cô nào đó ngày xưa có thi sỹ đã làm thơ ca tụng đôi bàn chân gót đỏ như son, bài gì quên mất rồi ta" Bây giờ không cần phải dấu bàn chân trong giày bít đầu bít đuôi nữa, phải mang loại nào hở mười ngón chân ra, vừa đẹp vừa khỏe. Ha ha ha...
Chân còn đẹp như vậy huống hồ gì tay. Chị vảnh bàn tay lên nhìn. Trời. Đẹp thiệt ta. Chị Ngà này khéo tay thiệt. Không ngờ, người con gái năm xưa chỉ quen việc bếp núc, nấu chè số một, mỗi ngày nặn bánh nạo dừa, gom những gói bột được phát ăn không hết, tạo thành những nồi chè bán trong trại, ngày nay lại khéo léo tỉ mỉ đến thế.
Nhớ lời chị Ngà kể lại những ngày cực khổ, trần ai khoai củ mới làm chủ cái tiệm và giữ vững cho tới ngày nay, dù kinh tế có xuống, số thu nhập ít hơn trước nhưng chị cũng đã trả dứt căn nhà chỉ sau 15 năm, không nợ nhà nợ xe, con cái cho ăn học đàng hoàng, đứa nào cũng leo lên tới đại học, quả đáng phục. Mọi sự cũng từ tiệm làm nails mà ra. Chị Ngà còn kể hồi mới đầu vô nghề, cũng bị chê bai sao làm nghề... đi sớm về khuya cũng bị hàng xóm dị nghị đó chớ. Chị Diệu đã an ủi bạn, "Ối! tiếng ong tiếng ve cho đi te te. Bây giờ thì có ai dám phê bình bà đâu""
Thế nhưng, đời chị Ngà, thành công trong sự nghiệp, được đầu con nhưng thua đầu chồng, chị xui xẻo gặp người chồng mê bài bạc bỏ bê gia đình. Chị Ngà đã nói "sống một mình khỏe hơn".
Thế nhưng, trong ánh mắt chị lộ rõ vẻ buồn minh mông. Chị Diệu hiểu bạn, người con gái có lòng chung thủy. Miệng nói thì nói vậy, mà trong lòng, vẫn mong con chim lạc đàn kia ngày nào đó sẽ "tung cánh chim tìm về tổ ấm."
Càng nghĩ càng thấy thương bạn, chị Diệu tự hứa, sẽ thường xuyên tới tiệm chị Ngà, vừa giúp bạn, vừa săn sóc tay chân mình vừa có người tâm sự và cùng sống lại khoảng thời gian tuy cực nhọc nhưng mang đầy niềm hy vọng của hai cô gái đang tuổi dậy thì, đẹp biết bao nhiêu. Chẳng đã xảy ra rồi đó sao" hai "bà già" vừa kể chuyện mạnh ai nấy nói chẳng biết người kia có nghe mình nói gì hay không vừa nói vừa hả họng cười chành bành như hai cái bông Bụp nở tè le ra đó sao" 
Chị không nhớ rõ chị Ngà nói là có mấy đứa con và chị cũng dám chắc rằng chị Ngà cũng không hơn gì, chắc chắn bả đâu nhớ mình làm ở sở nào.
Chị cười thầm...hì hì hì...
Chị Diệu cảm thấy thoải mái vui vẻ, chị ca nho nhỏ, liếc nhìn đôi bàn tay đẹp nhịp nhịp trên tay lái:
"Ngày đó có ta đi nhẹ vào đời... " 
Trương Ngọc Bảo Xuân

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.