Hôm nay,  

Thơ Thơ

25/07/200500:00:00(Xem: 5552)
Thơ Thẩn Mà Chơi

Thơ thẩn mà chơi bến nước trong
Lá hoa cây cỏ ngát hương nồng
Cầu ngang mấy nhịp cao sườn núi
Thuyền đảo đôi bờ khắp vịnh sông
Cò trắng mây đàn bay lấp ngõ
Non xanh sắc thắm đắm say lòng
Tự do đất khách đời vui nhỉ
Quê cũ mươi phần có được không"!

Hoàng Hôn

*

Phù Dung Hương Xưa

Gởi Quang cá bè, để nhớ đám đàn anh ngày xưa

Cây kim nhỏ xoáy mòn gân tráng sĩ
Điếu Basto làm kiệt sức nam nhi
Cuộc đời ta phung phí tuổi xuân thì
Chưa thấy quan tài mình chưa đổ lệ
Uổng một đời cơm cha với áo mẹ
Lo cho ta ngày hai buổi đến trường
Chỉ lăng nhăng vớ vẩn chuyện yêu đương
Mê bàn đèn, lo tập tành hút sách
Quán Hương Xưa, đôi ta thằng khí phách
Ghé Tìm Quên khi đã hít chút xì
Em Lệ Lác nào có dịp mấy khi
Loan xúc xiềng tình không chơi xả láng
Mút mùa Lệ Thủy, Mÿ Châu sát lán
Bạn cùng ta hưởng vội những ngày vui
Điếu thuốc thơm, ly phê đá ngọt bùi
Tương lai đó, ôi! Cuộc đời vô định
Bạn bè ta mấy thằng có giấy bệnh
Xếp bút nghiên theo đuổi việc binh đao
Mặt trắng thư sinh giờ đổ máu đào
Làm tên lính nơi sa trường khói lửa
Thân đất khách nhớ thương hoài đám bạn
Sau Bảy Lăm nằm lại chốn quê nhà
Được mấy thằng lưu lạc chốn phương xa
Đếm xứ lạ nghe lòng mình thổn thức
Thương Sáu Lé, Lộc Lè ơi Hùng Lác
Sinh... dân vận, Ái Lình, Hùng Mexico
Một thời nào ta nhớ quán Ba Cô
Nguyệt sáu sáu, bạn ta Hình Phước Thái
Mai Xín Báo Cội đô ba điếu lớn
Hòa Lạc ơi! Chỉ tốn có hai ngàn
Khi thiếu hụt thuốc trắng mắc như vàng
Bông với nhựa, Tả Bô nhà Chệt Thoại
Bông giấy đỏ, quán Văn rồi Con Nhện
Dư Âm cũ chiều nào quán Chiêu Dương
Mặt bơ phờ thiếu thuốc thấy mà thương
Đời khốn khổ sau cái ngày mất nước
Rồi đói thuốc, thằng đi sau đi trước
Bỏ bạn bè mà lạc nẻo tiên cô
Thằng ở lại cũng vất vưởng mơ hồ
Cố mà sống lo tìm đường vượt biển
Giờ lưu lạc thằng chân trời góc biển
Đứa Âu châu, Mỹ Quốc lẫn Sài gòn
Đời cơm áo theo năm tháng hao mòn
Đêm trằn trọc nhớ thương thời trẻ dại
Nếu mai này còn sống mà về lại
Thăm quê hương và đám bạn bè mình
Chiều Kiên Giang ta gởi lại chút tình
Đêm Rạch Giá, sầu dâng lên khóe mắt
Thắp nén nhang cho bạn mình đã mất
Giọt rượu cay thương cái thuở ban đầu
Nửa điếu thuốc khói tỏa bay về đâu
Cho ấm lại lòng người nơi chín suối...

Vĩnh Hòa Hiệp

*


Nỗi Hờn

Em về áo vẽ nụ hoa
Gió mơn man bước trắng tà lụa bay
Tình cờ nhìn chiếc lá lay
Em cười nửa mắt nắng ngày cợt reo
Hành trang kỷ niệm mang theo
Mười năm sương gió thoáng vèo hư không
Chút riêng ý nhớ trong lòng
Lời trao khắng khít nắng hồng ươm tơ
ở trong nghĩa chữ đợi chờ
Có lời chia biệt câu thơ kết buồn
Em đi gió gửi mùi hương
Bước chiều riêng bước phố phường cô đơn
Tình mình ai biết buồn hơn
ở trong chăn gối - nỗi hờn vết hoen...

Thy Lan Thảo

*

Đêm Nay Bên Kia Bờ

Đêm nay bên kia bờ
Có người cha không ngủ
Vách đá lạnh màu rêu
Trong ngục tù ủ rũ

Đêm nay bên kia bờ
Có mẹ ngồi than thở
Đan áo gởi về đâu
Những đường kim dang dở

Đêm nay bên kia bờ
Có chị nằm đếm tuổi
Song cửa vẫn còn treo
Một vần trăng năm cũ

Đêm nay bên kia bờ
Có em ngồi học chữ
Một thế hệ đang trôi
Trên dòng sông lịch sử

Đêm nay bên kia bờ
Cỏ lá cũng từ lâu
Ngậm ngùi trong tiếng thở.

Trần Trung Đạo

*

Bỏ Vốn Vào Tình

Ta bỏ vốn vào trương mục em
Ngỡ đầu tư trọn nợ và duyên
Hóa ra - hối tiếc - không duyên nợ
Ta bước đi như kẻ tật nguyền.

Ta bỏ vốn vào tuổi ấu thơ
Có ngân hàng đợi có quầy chờ
Tình em đâu trả bằng chi phiếu
Sao nhận biên lai một hững hờ"

Ta bỏ vốn vào tuổi biết yêu
“Làm đuôi” buổi sáng, hẹn ban chiều
Tình ta không nói bằng môi miệng
Nên đã rơi vào cõi tịch liêu.

Em có khi nào tính thiệt hơn
Bởi chung góp vốn tuổi trăng tròn
Bởi ta - lính trận - đong làm vốn
Tiếng súng đêm đêm vọng cuối đồn"

Ta bỏ vốn vào nỗi nhớ nhung
Nỗi nhung nhớ tựa lá cây rừng
Tựa con nước bạc dâng mùa lũ
Một vốn bốn lời: vốn-thủy-chung.

Ta bỏ vốn vào nỗi khổ đau
Chỉ là đoản vốn mối tình đầu
Còn trường vốn để sinh hoa trái
Cho Đất bên kia nửa địa cầu.

Lưu Thái Dzo

*

Hoa Nắng Vườn Em

Màu nắng vườn em buổi sáng nay
Hoa nắng không về chẳng lung lay
Có người khách lạ tìm vào xóm
Họ đến nhà em, em có hay"

Cổng nhà không khép khách về rồi
Màu chiều se lạnh gió lặng trôi
Đứng đây chờ bóng ai qua cửa
Không hẹn mà sao cứ bồi hồi

Lối ngõ ngỡ ngàng ngày mới đến
Vô tình ánh mắt đã in sâu
Cho trời ươm nắng xây vườn mộng
Để tóc ai bay nắng cũng lay

Ôi! Em cô gái tuổi đôi mươi
Chớ để làn môi héo nụ cười
Đừng ngắm chiều về rồi tư lự
Làm màu nắng nhạt má kém tươi

Đã mấy chiều nay vắng bóng ai
Then cửa rồi ai cũng biếng cài
Lối nhỏ đi về bao tà áo
Phố chiều ai đứng để chờ ai

Mai mốt rồi anh sẽ ra đi
Gian lao lính khổ mộng được gì
Ngày cưới pháo hồng thay giải nắng
Có làm em nhớ chút tình si.
Lê Cẩm Thanh - Tampa FL

Đường Tu

*

Nữ tu má đỏ môi hồng

Cho nên lắm kẻ ngồi không mơ tình;
Ni cô có nụ cười xinh
Bao chàng lãng tử thành tinh, vô chùa;
Linh-mục duyên-dáng câu đùa
Con chiên bỏ đạo quên mùa tịnh chay.

Riêng anh quả thật là may
Có người trần thế đời này của anh
Chẳng cần ngon ngọt dỗ-dành
Khỏi câu xưng tội loanh quanh cuối tuần
“Nam mô” anh niệm đã nhuần
Nén hương anh thắp cũng luân phiên nhiều
Thì xin anh chớ làm kiêu
Tu đâu cũng thế chớ liều tấm thân
Mai kia chỉ một mộ phần
Ngồi chung cũng chật, nằm gần vẫn… xa
Một tình hãy hưởng nhẩn-nha
Đa tình đồng nghĩa đào hoa, đa… hào
Hào, xu… xin để dành nào
Lỡ mai khốn khó… tương chao qua ngày.

Á Nghi

*

Tứ Tuyệt Tha Hương

Trang thơ khép kín nỗi mong chờ
Nước mắt trong lòng chảy với thơ
Lồng ngực tim mình nghe vỡ vụn
Thương Quê, nhớ Nước đến bao giờ"

Một ánh trăng treo nghiêng giữa trời
Một mình trong tĩnh lặng! Mình thôi!
Sao giăng lấp-lánh đêm thanh vắng
Thấm nghĩa nhớ Nhà, phận nổi trôi

Ý Nga

*

Góp Ý

Viết để tặng những người có thiện ý xây dựng kẻ đã phạm lỗi.
Nếu là người chánh đại quang minh,
Lầm lỗi thì nên biết sửa mình.
Lấp liếm, chối bừa làm chúng ghét,
Nhì nhèo, cãi bướng khiến người khinh.
Làm người ắt phải làm theo lý,
Xử thế cần nên xử hợp tình.
Có lỗi thì thành tâm xửa lỗi,
Nếu là người chánh đại quang minh.

Cô Gia

*

Tổng Thống Dại Mồm

Paris và London là hai thành phố vào chung kết trong cuộc chạy đua giành quyền đăng cai TVH 2012. Nhưng khi dự hội nghị G8, TT Pháp J.Chirac đã dại mồm chê thức ăn của Phần Lan và Anh quốc là tồi tệ nhất nhì Âu châu. Việc này đã tạo sự chống đối ở Luân Đôn và theo báo Sun đã ảnh hưởng đến việc đăng cai của Pháp quốc. Phần Lan đã giành 2 phiếu của mình cho nước Anh và kết quả là London đã đánh bại Paris bằng tỷ số 54/50.

Cha tổng thống này thật lạ đời,
Tự dưng lại tạo chuyện lôi thôi.
Chê đồ Anh quốc ăn không nổi,
Bảo món Phần Lan nuốt chẳng trôi.
Hợm hĩnh khua môi gây chống đối,
Kiêu căng múa mỏ bị chê cười.
Bang giao Anh Pháp thêm căng thẳng,
Cơ Hội đăng cai cũng vuột rồi!

Trường Xuân Lão

*

Không Còn “Chồng Chúa, Vợ Tôi” Nha

Theo mục “Tin tức... mình” của VL số 1987 đăng tin ở Tây Ban nha ra “Đạo luật buộc đàn ông phải làm việc nhà”, đây là “cuộc cách mạng hóa có mục đích thay đổi tận gốc truyền thống “chồng chúa vợ tôi” của đất nước này... sẽ được thông qua ở thượng viện tuần này”.

Tuần này thượng viện sẽ thông qua,
“Luật buộc đàn ông làm việc nhà”.
Nhằm hạ uy quyền phe đực rựa,
Để nâng phẩm giá đám quần thoa"
Bồng em, giặt tã thay cho vợ,
Rửa chén, nấu ăn để giúp bà.
Phải nhớ đây là mần cách mạng,
Không còn “chồng chúa vợ tôi” nha.

Thế Nhơn

*

Ngang Tầm Thời Đại

Gánh rau tìm bến chợ cầu
Đường xa ướp đá cho màu xanh tươi
Đến nơi quảng bá xứ người
Mời luôn ban ký nghe lời điểm qua
Rau tươi chuyên chở đường xa
Cho nên ướp đá mang qua xứ này
Ký rằng: lòng thật thưa ngay
Em xin hỏi một câu này được không"
Khải rằng: Ri rứa tùy ông
Ký rằng: Em muốn khui thùng xem rau
Xem qua rau đã héo sầu
Cầm lên rụng xuống như màu lâu năm
Có mùi thối rữa ăn thâm
Đỉnh cao nghề cũ từ lăng bác Hồ
Ô hô! Tam đảo ô hô!
Khải vênh ra mặt côn đồ đảng ma
Lệnh truyền đuổi cổ chúng ra
Đừng cho chúng nó hỏi qua việc gì


Để ta thư thả hội tề
Không ngờ gặp phải kẻ chê người cười
Hổ người cố nén hổ ngươi
Mong cho được việc cần người viện “đô”
“Đỉnh cao là thế hốt đô”
Ngang tầm thời đại đảng no dân nghèo.
Dân nghèo đâu đủ sức leo
Đảng no mới đủ sức trèo đầu dân.

Hoàng Hôn

*

Mãn tuồng...

(Viết về gánh hát khuất lấp vừa bị phơi bày ra ánh sáng)

Buồn biết mấy, cảnh rừng chiều bóng xế
Ánh tà huy, khuấy động giấc đông miên
Khơi uẩn khúc, chuyện mộng lòng dang dở
Kiếp ươn hèn, muốn thay đổi nghiệp duyên

Lập gánh hát, múa cho đời bớt tẻ
Son phấn nhồi, tuồng bình mới rượu xưa
Mây, khói ảo, mầu thiên đường thế tục
Ru nhân gian , trong đắm đuối mập mờø

Gặp gió chướng, kéo mây về đỉnh núi
Trơ cành khô, hoa héo, nhụy tàn phai
Tâm thổn thức lại một lần dang dở
Cõi hoang vu, tẩm liệm giấc mơ dài

Son phấn hết, tuồng hề đà "lỡ bộ"
Đi về đâu tìm ra áng "mây hồng"
Trong khoảnh khắc, đưa hồn vào ngõ hẹp
Sân khấu buồn, khép lại tấm màn nhung

Đêm vắng lạnh, ru đời, sương, tuyết phủ
Rừng hoang vu, khấp khểnh bước chân về
Trăng hờ hững buông mình treo đỉnh núi
Bóng ngập ngừng soi, rọi, nát cơn mê

Tình lắt léo, tâm hồn phân lưỡng đoạn
Nửa nơi này, nửa giăng mắc "nơi kia"
Dan díu mãi, cho đời thêm mệt mỏi
Mộng phù du, sân khấu mãn tuồng hề

Phạm thanh Phương

*

Đừng Quên Quốc Nạn.

1.
Mang danh Bách-Việt, hãy thành tâm;
Xây dựng Quê Hương dẫu vạn năm.
Xin chớ vô tình quên qúa khứ,
Đừng vì chính kiến mất đồng âm(1)!
Nhà Nam rách nát...! Đau lòng Mẹ!
Đất Nước điêu tàn...! Điếng xác dân!
Đoàn kết xua tan loài "Qủi Đỏ",
Đừng quên Quốc nạn...! Mãi ngâm trầm(2)!!!

2.
Tiêu trừ Quốc nạn với gan, tim(3).
"Vượn Đỏ" không tha, hãy xiết kìm.
Đất Mẹ điêu-linh, đừng ngại khó;
Dân Nam khốn, đói...Chớ im lìm!
Ra đi, nung chí vì "Dân, Nước";
Về lại, hùng tranh dẫu bỏ mình.
Vùng dậy, Ba Miền... Ta giải phóng,
Quê Hương gấm vóc! Thoát mê, chìm!!!

Joseph Duy-Tâm

(1) Tiếng nói chung. (2) Ngày càng thêm khốc liệt và tinh vi. (3) Sự can trường với tâm hồn quảng đại.

*

Đảng CSVN Đường Cùng!

(Kính tặng đồng bào Trong và Ngoài nước)

Bởi cộng sản! như loài Giun Sán, Lải!
Chui rúc lòn khoét đục hút trong “phân”
Sống hôi tanh, buôn bán máu toàn dân
Làm tôi tớ cho đệ tam quốc tế...

Thờ chủ nghĩa gian manh và áp chế!
Theo quan thầy xáo thịt bằng nồi da
Khốn nạn nào hơn!" hỡi lũ quỉ ma!
Lập bè đảng! chỉ tha hồ cướp giựt!

Ba Mươi năm! Hà Nội còn uất ức!
Bảy Mươi năm! Nam Bắc mãi hờn căm
Tặc Hồ kia! Tim Óc quá oái oăm
Hang ổ cướp, nảy sinh từ Pắc-Pó!

Ngày đen tối! Bảy Lăm Quốc Hận đó!
Hằng triệu người phải bỏ nước ra đi
Cuộc vượt biên! Rừng Biển buộc phân ly
Giá phải đổi bờ Tự Do chấp nhận.

Bao khổ nạn! an bài lên số phận!
Đành bỏ thay, thủy táng tại biển khơi
Cảnh ai bi! ly biệt ở giữa giời!
Nào ai thấu! đoạn trường đau xé ruột.
Bày Hải tặc! hành hung dùng nanh vuốt
Cướp sạch rồi, hãm hiếp giết quăng thây
Tặc Thái Lan, Hồ tặc, đảng một thầy!
Quân mọi rợ đúng y loài lang sói.

Bia Tưởng Niệm! nấm mồ còn nhan khói!
Để hương hồn sưởi ấm phút trối trăng
Để người thân, cách biệt chốn dương trần
Bớt ngậm tủi suối vàng thời vong Quốc.

Nông "Đứt Mạch"! Trần "Bất" Lương mặt mốc!
Với Đỗ Mười thiến lợn lẫn Đức Anh!
Đảng gian manh, xúi Lân Quốc bạo hành
Đập phá bỏ Bia Mộ Người Tỵ Nạn.

Tại Mã Lai! Nam Dương! trò khốn nạn
Có ích gì"" chỉ thù hận thêm cao!"
Tội ác vay chưa trả đã vội đào!
Thế Giới thấy! đảng còn gì chối cãi"""

Khai Trinh

*

Đón Gió Trở Cờ

Ai đừng nhắc chuyện đời xưa
Cũng đừng than-thở nắng trưa, mưa chiều
Đất mình còn được bao nhiêu
Đảng đem dâng hiến để chiều bụng ai
Văn-hóa đã thành ngoại lai
Biển vơi hải lý, đất vơi chiều dài
Chữ "trong" đã thành chữ "ngoài"*
Ra vô mặc sức quý "ngài" tham-lam
Cõng rắn về cắn Việt Nam
Bàn tay lãnh-đạo đã làm được chi:
-Có chân không đứng lại quỳ,
-Có lưng khúm-núm, nên đi phải... khòm
-Vinh thân trong những "Hộp... Ôm"
Phì gia cả họ, mua hòm được chưa"
Ai đừng nhắc chuyện say-sưa
Rượu, hoa, khiêu-vũ... rất thừa ở đây.
Bên kia đảng thối bầy nhầy
Đóng thùng xuất khẩu, mùi bay nặc-nồng
Hết "bà" quảng-cáo đến "ông"
Câu thơ "hòa giải"** nửa dòng đã... tanh
Lợm người những kẻ háo danh
Tự-do đem bán để giành-giật chi"

Ý Nga

*Việt Cộng cho Trung Cộng được quyền ra vào Việt Nam một cách tự-do **Hòa hợp, hòa giải.

*

Tiến Sĩ "Lờ Khờ"

Lòn trôn bắt mánh mộng quan to
Lặn lội về ra mắt quản trò
Bơ sữa Huê Kỳ no mắc ói
Cá vồ Việt Cộng chắc thơm tho!
Nâng niu cờ máu cài ve áo
Há ngại quần sì đội mặt mo!
Tiến Sĩ Lờ Khờ chui cổng hậu
Uổng công ăn học đã nuôi cho!

Hồ Công Tử

*

Nhắn Gửi

Ai có đi về xứ sở tôi
Cho tôi được gởi một đôi lời
Khuyên kẻ bất nhân mau tỉnh thức
Nhắn loài vô đạo biết thương người

Ai có đi về đất nước Nam
Cho tôi gởi chút nắng hanh vàng
Sưởi ấm lòng cha nơi ngục tối
Điểm tô má mẹ chốn lầm than

Ai có đi về nước Việt mình
Cho tôi xin gởi một lời tình
Ủi an thương tủi trai vô nghiệp
Xoa dịu nỗi hờn gái bán trinh

Ai có đi về thăm quốc gia
Niềm riêng xin gởi đến quê nhà
Xót thương Đạo pháp thời suy nhược
Đau quắt thuần phong thuở đọa sa

Ai có đi về thăm núi sông
Quê hương gấm vóc giống Tiên Rồng
Xin mang giọt lệ sầu ly xứ
Tưới mảnh giang san đã tuyệt tông

Ai có đi về tận Bắc miền
Cho tôi xin gởi một lời nguyền:
Nhắn cùng ác đảng từ tâm huyết
Vạn kiếp không cùng côïng đái thiên

Hoài Nam

*

VC Sai Khiến Tổng Thống Nam Dương

Kính họa vận bài “Chính bệnh của tổng thống Nam Dương” của Cô Gia đại gia ở mục “Thơ thẩn mà chơi” trong SGT số 420 nói về việc Tổng Thống Nam Dương nghe theo lịnh của Trần Đức Lương mà phá tượng đài kỷ niệm các thuyền nhân Việt Nam đã chết trên đường vượt biển, vượt biên để trốn chạy bạo quyền Việt Cộng.

Việc bác mần em đéo tán dương,
Mần em phải nói rất khinh thường.
Đã ngu đã dại, còn gàn bướng,
Vừa ngốc vừa đần lại ẩm ương.
Bác quả là thằng không dũng khí,
Ông đà thuộc đứa thiếu can trường.
Để cho Việt Cộng vào sai khiến,
Đập bỏ mộ bia thiệt bất lương.

*

Thái Độ Của Đứa Nam Man

Viết về việc Tổng Thống nước Indo nghe theo lịnh của Trần Đức Lương mà phá đài tưởng niệm thuyền nhân Việt Nam chết ở biển cả trên đường vượt biên tìm tự do.

Khi cho đục bỏ tấm bia này,
Bác đã coi thường tớ quá tay.
Chí ít phải thông qua tớ biết,
Cuối cùng đâu báo trước em hay.
Dành cho bọn vẹm vô bày vẽ,
Lại để thằng Lương đến giật dây.
Tớ quyết mần cho ra mọi lẽ,
Thề không thể chấp nhận như vầy.

*

Khi Toàn Đảng Đều Tham Nhũng

Kính họa vận bài “Bệnh tham nhũng ở Việt Nam” của Trường Xuân Lão đại gia trong mục “Thơ thẩn mà chơi” trên SGT số 420.

Chứng bệnh này đây bất trị rồi,
Coi như chỉ đợi chết mà thôi.
Từ trên tới dưới đà quen nết,
Cả bé rồi to cứ bén mồi.
Bác mựa bận tâm chi việc họ,
Ông đừng lưu ý đến con người.
Khi tham nhũng ngấm vào xương tủy,
Việc chết xảy ra đâu mấy hồi.

*

Biết Mẹ Gì Mà Cũng Vỗ Tay

Lên net xem tin về chuyến Mỹ du của Phan Văn Khải thấy hình y đang vỗ tay khi các chính giới Mỹ đọc diễn văn, đứa Nam Man viết bài này.

Không ai ngớ ngẩn giống tên này,
Biết mẹ gì mà cũng vỗ tay.
Để đảng Cộng Hòa chê: mặt thớt,
Cho phe Dân Chủ mắng: đầu cây.
Xem hình bác chụp thương cho nó,
Thấy ảnh ai đăng tội đến mầy.
Giống vịt đang ngồi nghe sấm vậy,
Ù ù cạc cạc cứ khen hay.

*

Lời Rao Cho Mướn Nhà

Đọc tin: “Ông Beazley đặt tổng hành dinh ở Sydney” trong khi gia đình ông vẫn tiếp tục sống ở Perth (TVTS 984 phần tin vắn Úc), đứa Nam Man bèn viết “Lời rao cho mướn nhà” như sau.

Vùng em ở hết sức an ninh,
Mà nhà em hả, ối! rộng thinh.
Đủ sức ông làm ban trị sự,
Thừa to bác dựng tổng hành dinh.
Cam đoan bác thấy là ưng ý,
Bảo đảm ông xem ắt thuận tình.
Nếu đảng chịu thuê mần trụ sở,
Nam Man chỉ lấy tháng mươi nghìn.

*

Nghèo Mà Chịu Chơi

Em thì nghèo lắm mấy cha ơi,
Không nói mấy cha cũng biết rồi.
Tại bả đòi hoài nên ráng sắm,
Vì nàng nẹo riết phải đành chơi.
Phần đà nổi tiếng hay chìu vợ,
Vốn sẵn lừng danh đứa điệu đời.
Bởi vậy vừa rồi sinh nhựt bả,
Em mua biếu bả chiếc xe hơi.

Nam Man

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.