Hôm nay,  

Cà Phê Vỉa Hè Ở Huế

06/04/200500:00:00(Xem: 6302)
Bạn,
Theo một nhà nghiên cứu "văn hóa ẩm thực", tại Huế, uống cà phê vỉa hè đã là một phần nhịp thở đầu ngày của đời sống Huế. Bởi người ta uống cà phê vỉa hè không đơn thuần là uống cà phê, mà là uống cái hồn Huế. Báo Net Cô Đô viết như sau.
Một ngày của nhiều người Huế thường bắt đầu bằng ly café uống ở vỉa hè. Uống café buổi sáng là nét sinh hoạt rất thị dân ở xứ sở mà ngày xưa A. Bonhomme đã bảo là thành phố của quan lại và công chức. Dậy thật sớm, và nhiều người Huế ra vỉa hè ngồi một mình. Người làm công chức ngồi uống đến giờ thì đi về công sở. Người không có việc làm cụ thể, nhất là đám văn nghệ sĩ "vô công rồi nghề" thì ngồi cà kê suốt ngày. Cứ nhìn người uống café là biết không chỉ xuất thân mà còn cả nghề nghiệp, tính cách và cả công việc mà anh ta đang làm. Quán café vỉa hè là nơi tựu tập đầy đủ nhất những con người tứ xứ, những số phận nhiều khi quá ư là khác biệt. Đó là người đạp xe thồ, xích lô - loại công việc ở các đô thị mà các nhà kinh tế bảo đó là thành phần kinh tế phi cơ cấu ; là học sinh, sinh viên, văn nghệ sĩ trí thức và công chức... Có người cả đời lần đận, chạy ăn từng bữa mướt mồ hôi, có người may mắn thành đạt, có bát ăn bát để, ngồi giữa đám đông để tìm một chút cảm giác đồng loại, hay đơn giản đây chỉ là một thói quen sinh hoạt còn sót lại của thời đi học. Đám đông đó đa chủng và nhiều màu đến mức buồn cười. Bao nhiêu năm tháng cũng chừng ấy gương mặt, ngồi chừng ấy chỗ ngồi. Thỉnh thoảng nghe có người mất đi, chỗ ngồi ấy lại có một người khác trẻ hơn thế vào.

Nhiều năm ngồi ở quán café vỉa hè, người viết bài này thấy trong đám đông xa lạ mà quen thuộc có mình ấy, thường vẫn làm bốn việc : nói, nghe, nhìn và im lặng. Những câu chuyện ở quán café vỉa hè là một thứ tạp nham thượng vàng hạ cám. Nhưng khi cố gắng chắp nối những sự vô nghĩa và có nghĩa đó lại, thì lại hình dung rất rõ cái bức tranh cuộc đời của nhiều người. Có buồn vui, có hạnh phúc và bất hạnh ; có tiếng cười vô tư và cả những tiếng thở dài não nuột... Do tính cách, có người ngồi ở quán café vỉa hè chỉ để nói những điều tầm thường, phê phán, khích bác, chỉ trích... dù tầm thường là vậy nhưng nó cũng có cái gì đó tất yếu của cuộc đời, là sự thất nghiệp, hoàn cảnh sống éo le, và cả những nỗi buồn riêng không ai hay biết... Vì vậy mà không nên "tranh luận", chỉ nên nhìn mà cười để độ lượng với người, nhưng thực ra là độ lượng với mình.
Bạn,
Báo quốc nội viết tiếp: nếu lớp trẻ đến với quán café vỉa hè là đi tìm một đường chân trời khát vọng, thì những người có tuổi là làm một cuộc trở lại với ngày xưa nào đó, là chiêm nghiệm, soi rọi lại cuộc đời mình. Nhiều ý tưởng hay, mới và lạ có gốc gác từ những vỉa hè café.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nỗi lo thiếu thủy sản… Báo Tiền Phong kể: Các nhà máy chế biến thủy sản thiếu nguyên liệu trầm trọng…
Nước nghèo, dân số tương đối, nhưng rác nhựa lên hàng dư thừa… Đó là chuyện VN.
Cán bộ tưng bừng bia rượu trong giờ làm việc là thường… Bây giờ sẽ bị cấm.
Thủ đô vẫn luôn luôn không giống ai: Hà Nội không thoát nổi ô nhiễm….
“Giang hồ hiểm ác!” là châm ngôn thường được nhắc tới trong các truyện kiếm hiệp của nhà văn Kim Dung. Thực tế giang hồ trong tiểu thuyết và giang hồ ở ngoài đời có lẽ chẳng khác nhau bao nhiêu, như chuyện các tay giang hồ đâm chém nhau tại Sài Gòn, Bình Dương trong mấy ngày qua mà báo mạng VNExpress cho biết dưới đây.
So với mức lương của người dân VN hiện nay thì 1.2 triệu đôla một năm trả cho huấn luyện viên đội tuyển quốc gia VN gốc Nam Hàn Park Hang Seo là rất cao dù so với nhiều nước trên thế giới thì không có gì là cao, nhưng điều lạ là tin này trong nước chưa biết thì Thái Lan, Nam Hàn đã biết
Tại sao phải đợi đến 3 tiếng đồng hồ và phải có thỏa thuận bằng giấy tờ chứ không được nói miệng thì các cơ quan truyền thông mạng mới được đăng lại tin của báo giấy?
Hàng ngàn người dân cư ngụ tại một chung cư tại tỉnh Nghê An đã phải di tản vì chung cư bốc cháy dữ dội, theo bản tin của báo Người Đưa Tin cho biết hôm 6 tháng 11.
Đồng Bằng Sông Cửu Long đang quên đi chuyện nước mặn dâng cao mà tập trung vào cuộc vui lễ hội Ook Om Bok mà trong đó thi đua ghe ngo là hào hứng nhất
Cái gì lâu đời thuộc về văn hóa dù là văn hóa vật thể cũng đều quý hiếm như cây thị 900 tuổi tại Chùa Đồng Phúc thuộc tỉnh Quảng Ninh tại miền Bắc Việt Nam được liệt vào si sản văn hóa của Việt Nam
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.