Bạn thân,
Nói tới Sài Gòn, tất phải nói tới Bùi Giáng, một nhà thơ bước đi xiêu vẹo giữa đời, và đã ném thơ lên giữa trời để rồi biến thành mưa hoa bay khắp phố phường.
Trước và sau Bùi Giáng, không có ai hiển lộ tuyệt vời thơ mộng như thế; không một ai đi đứng nằm ngồi với thơ như thế. Và Bùi Giáng là một mảnh của Sài Gòn, bất tử.
Chúng ta một thời tuổi trẻ từng say mê thơ Bùi Giáng, như với những câu:
Lên mù sương, xuống mù sương
Bước xa bờ cỏ xa đường thương yêu
Tuổi thơ em có buồn nhiều
Thì xin cứ để bóng chiều đi qua
Biển dâu sực tỉnh giang hà
Còn sơ nguyên mộng sau tà áo xanh...(Trích Vinhhao.info)
Trong khi trần gian biến động, nhà thơ vẫn ngập tràn sơ nguyên mộng. Không phải vì nhà thơ không già... nhưng chỉ vì lòng của nhà thơ chưa bao giờ dấy bụi.
Đó là cái nhìn của chúng ta, những người Sài Gòn cùng lớn dậy với thơ Bùi Giáng.
Trang Phê Bình Văn Học (phebinhvanhoc.com.vn) hôm 21-5-2012, trong bài viết của nhà bình luận Đỗ Lai Thúy, nhan đề “Bùi Giáng, giải minh người minh giải,” đã phân tích trong một bài rất dài và công phu về hiện tượng Bùi Giáng.
Trong bài đã dẫn lời của một số người về nhà thơ Bùi Giáng, trích:
“...Bùi Văn Nam Sơn, nhà triết học và/là một bà con của nhà thơ Bùi Giáng, có lần, thổ lộ: “Viết đôi lời hay nhiều lời về Bùi Giáng không bằng đọc Bùi Giáng. Đọc Bùi Giáng không bằng giao du với Bùi Giáng. Giao du với Bùi Giáng không bằng sống như Bùi Giáng. Mà sống như Bùi Giáng thì thật vui mà thật khó”. Khó vì muốn sống được như ông, muốn giao du được với ông, muốn đọc được ông để, cuối cùng, viết được về ông, dù chỉ một đôi lời, thì phải minh định được ông, tức trả lời câu hỏi: Bùi Giáng, ông là ai?
Những người cùng thời với Bùi Giáng, có người từng sống cùng/như Bùi Giáng, đã từng giao du với ông, được đọc nóng thơ văn ông, thì định danh ông, mỗi người mỗi kiểu, như Bùi Giáng, kẻ tận hiến (Huy Tưởng), Bùi Giáng, hồn thơ bị vây khốn (Thanh Tâm Tuyền), Bùi Giáng, nhà thơ của những ngày tháng ngao du (Cung Tích Biền), Bùi Giáng, một vùng đất hẹp và một thế giới lớn (Nguyễn Hoàng Văn), Bùi Giáng, người thi sĩ chối bỏ thi ca (Tạ Tỵ), Bùi Giáng, người lữ hành cuồng điên và khôn cùng kỷ niệm (Văn Huyền Nguyên), Bùi Giáng, rong chơi giữ đìu hiu phố thị (Vũ Đức Sao Biển)...” (hết trích)
Rõ ràng, thơ của Bùi Giáng là tuyệt mù sương khói, và do vậy nhận xét của các triết gia và nghệ sĩ về con người và cõi thơ Bùi Giáng cũng sương khói tuyệt mù.
Làm sao đứng giữa Sài Gòn mà như ngao du ở một cõi sơ nguyên mộng như thế? Đó là một chỗ đứng không có lối vào.
Bởi vậy, phải chi có một bảo tàng viện Bùi Giáng giữa Sài Gòn là tuyệt vời biết bao nhiêu.
Nói tới Sài Gòn, tất phải nói tới Bùi Giáng, một nhà thơ bước đi xiêu vẹo giữa đời, và đã ném thơ lên giữa trời để rồi biến thành mưa hoa bay khắp phố phường.
Trước và sau Bùi Giáng, không có ai hiển lộ tuyệt vời thơ mộng như thế; không một ai đi đứng nằm ngồi với thơ như thế. Và Bùi Giáng là một mảnh của Sài Gòn, bất tử.
Chúng ta một thời tuổi trẻ từng say mê thơ Bùi Giáng, như với những câu:
Lên mù sương, xuống mù sương
Bước xa bờ cỏ xa đường thương yêu
Tuổi thơ em có buồn nhiều
Thì xin cứ để bóng chiều đi qua
Biển dâu sực tỉnh giang hà
Còn sơ nguyên mộng sau tà áo xanh...(Trích Vinhhao.info)
Trong khi trần gian biến động, nhà thơ vẫn ngập tràn sơ nguyên mộng. Không phải vì nhà thơ không già... nhưng chỉ vì lòng của nhà thơ chưa bao giờ dấy bụi.
Đó là cái nhìn của chúng ta, những người Sài Gòn cùng lớn dậy với thơ Bùi Giáng.
Trang Phê Bình Văn Học (phebinhvanhoc.com.vn) hôm 21-5-2012, trong bài viết của nhà bình luận Đỗ Lai Thúy, nhan đề “Bùi Giáng, giải minh người minh giải,” đã phân tích trong một bài rất dài và công phu về hiện tượng Bùi Giáng.
Trong bài đã dẫn lời của một số người về nhà thơ Bùi Giáng, trích:
“...Bùi Văn Nam Sơn, nhà triết học và/là một bà con của nhà thơ Bùi Giáng, có lần, thổ lộ: “Viết đôi lời hay nhiều lời về Bùi Giáng không bằng đọc Bùi Giáng. Đọc Bùi Giáng không bằng giao du với Bùi Giáng. Giao du với Bùi Giáng không bằng sống như Bùi Giáng. Mà sống như Bùi Giáng thì thật vui mà thật khó”. Khó vì muốn sống được như ông, muốn giao du được với ông, muốn đọc được ông để, cuối cùng, viết được về ông, dù chỉ một đôi lời, thì phải minh định được ông, tức trả lời câu hỏi: Bùi Giáng, ông là ai?
Những người cùng thời với Bùi Giáng, có người từng sống cùng/như Bùi Giáng, đã từng giao du với ông, được đọc nóng thơ văn ông, thì định danh ông, mỗi người mỗi kiểu, như Bùi Giáng, kẻ tận hiến (Huy Tưởng), Bùi Giáng, hồn thơ bị vây khốn (Thanh Tâm Tuyền), Bùi Giáng, nhà thơ của những ngày tháng ngao du (Cung Tích Biền), Bùi Giáng, một vùng đất hẹp và một thế giới lớn (Nguyễn Hoàng Văn), Bùi Giáng, người thi sĩ chối bỏ thi ca (Tạ Tỵ), Bùi Giáng, người lữ hành cuồng điên và khôn cùng kỷ niệm (Văn Huyền Nguyên), Bùi Giáng, rong chơi giữ đìu hiu phố thị (Vũ Đức Sao Biển)...” (hết trích)
Rõ ràng, thơ của Bùi Giáng là tuyệt mù sương khói, và do vậy nhận xét của các triết gia và nghệ sĩ về con người và cõi thơ Bùi Giáng cũng sương khói tuyệt mù.
Làm sao đứng giữa Sài Gòn mà như ngao du ở một cõi sơ nguyên mộng như thế? Đó là một chỗ đứng không có lối vào.
Bởi vậy, phải chi có một bảo tàng viện Bùi Giáng giữa Sài Gòn là tuyệt vời biết bao nhiêu.
Gửi ý kiến của bạn