VÁ XE CÓ BẢO HÀNH
Bạn,
Chuyện kể trong lá thư này là chuyện của một người sửa xe ở tthành phố Đà Nẵng. Hiếm ai làm nghề sửa xe mà có sáng kiến kỳ lạ như người này. Đó là sửa xe có bảo hành cho khách đến vá xe. Báo Thanh Niên viết về "nhân vật" này qua đoạn ký sự như sau.
Qua vài người bạn, phóng viên biết đến ông với câu chuyện lạ đời "vá xe có bảo hành". Nghe như tiếu lâm, nhưng đó là chuyện hoàn toàn có thật ở tiệm sửa xe của ông Hoàng Minh Trí (đường Trưng Nữ Vương, Thành phố Đà Nẵng). Cách đây mấy chục năm, ông đã nghĩ đến chuyện bảo hành cho khách của mình khi đến vá xe. Ông kể lại: Hồi đó, khách cứ mang xe đến tiệm ông bắt đền, bảo ông vá ẩu, mới đi đã xì lốp. Nhìn miếng vá, biết ngay không phải của mình, nhưng cãi nhau với khách là việc ông tối kỵ. Thế nên ông cứ im lặng vá lại cho khách, nhưng bực lắm. Sau đó ông nghĩ mãi, cuối cùng tìm được giải pháp là bảo hành miếng vá của mình. Ông thiết kế những logo có tên mình, khi vá ép thì hiện lên ngay trên chỗ vá. Thời gian bảo hành là 12 tháng. Vậy là từ đó, ông không còn bị bắt đền oan nữa, mà khách đến tiệm ông cũng cảm thấy yên tâm. Đáng nói hơn khi chuyện bảo hành của ông lại bắt đầu vào năm 1985, khi người dân chưa quen với việc được bảo hành khi mua các sản phẩm tiêu dùng.
Giờ, dù có in logo của mình lên miếng vá hay không, thì ông Trí cũng không sợ bị "giả mạo", vì Đà Nẵng chỉ còn mình ông hiện vẫn sử dụng phương pháp vá ép. Ông bảo, những miếng vá sẵn bây giờ chỉ cần bôi keo đính lên chỗ hở là xong, nhưng chỉ được vài hôm, nhiều lắm thì chừng 1 tháng là bị hở, nói chung là không bền. Còn vá ép thì miếng vá không bao giờ hở mép. Để vá ép phải dùng cao su nguyên liệu, còn nguyên độ co giãn chứ không phải cao su thành phẩm, thì miếng vá mới như thật và hòa vào độ co giãn của ruột xe. Chính vì thế mà những miếng vá của ông luôn đạt độ tin cậy cao.
Không chỉ là người duy nhất vá xe có bảo hành và còn sử dụng phương pháp vá ép, ông Trí còn là người sửa xe hiếm hoi không bán kèm phụ tùng thay thế. Ông trả lời câu hỏi "Tại sao không"" của phóng viên bằng việc huơ cánh tay phải mất nguyên bàn tay, và nói: "Lòng tự trọng! Người khuyết tật như tui, nếu mất luôn cả lòng tự trọng thì còn cái chi"". Rồi ông giải thích: "Người ta sản xuất phụ tùng chớ có phải mình đâu, mua thì cũng hú họa, nếu mua đúng hàng tốt thì không sao, mua phải hàng dở, khách hàng đến bồi thường, lại bảo đã tàn tật mà còn gian, ăn chặn thì phải làm sao" Thôi thì cứ làm và ăn theo công sức. Biết là mua, rồi ăn chênh lệch thì cuộc sống cũng khá hơn, nhưng thôi!"
Bạn,
Báo Thanh Niên ghi nhận rằng vì suy nghĩ đó mà hơn 30 năm làm nghề, chưa bao giờ ông phải thanh minh, đôi co với khách chuyện phụ tùng tốt xấu. Khách hàng càng quý mến và trân trọng ông.