Hôm nay,  

Đạo Đức Và Chuyên Chính

11/09/200700:00:00(Xem: 7843)

Vị hoàng đế Napoleon Bonapac từng nói: “Có hai phương tiện để làm nhân tâm xao động, đó là mối lợi và sự sợ hãi”. Hồ Chí Minh lại đưa ra một quan điểm trái ngược: “Phải kiên quyết quét sạch chủ nghĩa cá nhân, nâng cao đạo đức cách mạng.” Hai nhà lãnh đạo này đã có những quan điểm trái ngược nhau, việc ai đúng ai sai chưa thể vội vàng kết luận, chỉ biết rằng không ai bác bỏ quan điểm trên của Napoleong Bonapac về “Nhân tâm”.

Mối lợi và sự sợ hãi không chỉ là phương tiện để làm Nhân tâm xao động, đó còn là nguồn động lực tinh thần của mọi công việc xã hội, thiếu nó mọi công việc sẽ bị đình trệ. Không ai có thể đứng ngoài sự “kích thích” của mối lợi và sự sợ hãi, kể cả những người được coi là có đạo đức như Hồ Chí Minh. Những vấn đề sau đây là sự thật: Khi người ta suy tôn Hồ Chí Minh là lãnh tụ, nghĩa là ông đạt được tham vọng quyền lực, khi người ta tôn vinh Hồ Chí Minh là người vĩ đại, nghĩa là ông đạt được danh vọng, và khi người ta hết lời ca ngợi đạo đức và lối sống giản dị của Hồ Chí Minh, đồng nghĩa với việc ông đã thành công trong nghệ thuật lấy lòng người, tất cả đều là mối lợi. Nguồn động lực nào khiến ông có đủ ý chí vượt qua mọi khó khăn gian khổ, trước tiên đó là mối lợi của bản thân, ông đã từng viết: “Muốn lên sự nghiệp lớn. Tinh thần càng phải cao.” Mối lợi về tinh thần đó chính là “Chủ nghĩa cá nhân”, nó là động lực thúc đẩy ý chí phấn đấu của con người, nếu phủ nhận việc này là phủ nhận các quy luật tự nhiên, là tự huyễn hoặc chính mình. Vậy mà Hồ Chí Minh lại tự mâu thuẫn với chính mình khi yêu cầu “Phải quét sạch chủ nghĩa cá nhân”, đây là quan niệm không tưởng về xã hội, là nguồn gốc của mọi sai lầm.

Hồ Chí Minh luôn khẳng định: “Mỗi cán bộ, đảng viên phải đặt lợi ích của cách mạng, của Đảng, của nhân dân lên trên hết. Phải kiên quyết quét sạch chủ nghĩa cá nhân, nâng cao đạo đức cách mạng.” Theo tư tưởng Hồ Chí Minh, chủ nghĩa cá nhân là trái với đạo đức cách mạng, đấy là một kẻ địch nguy hiểm của CNXH. Vậy là ông hoàn toàn phủ nhận vai trò của “kích thích” lợi ích cá nhân trong sự phát triển của xã hội, ông không thể hiểu được đó là nguồn động lực tinh thần để chủ nghĩa Tư bản tạo ra những bước tiến vĩ đại trong lịch sử nhân loại. Bản thân Hồ Chí Minh được hưởng những vinh quang tột cùng của danh và lợi, vậy mà ông lại muốn mọi người phải hi sinh tất cả, phải từ bỏ mọi tham vọng cá nhân, phải không sợ chết, sợ đau đớn, phải hiến dâng và cống hiến không điều kiện, tóm lại là trở thành nô lệ của xã hội sau khi đã từ bỏ chủ nghĩa cá nhân. Người ta gắn lên tên tuổi các lãnh tụ Cộng sản vòng hào quang chói lọi nhằm tôn vinh sự vĩ đại, nhưng mấy ai hiểu rằng vinh quang đó là sự hi sinh của biết bao con người cùng khổ, mà họ là nạn nhân của chiến dịch tuyên truyền, kích động tinh thần được ngụy trang khéo léo dưới lá cờ Cộng sản, máu họ tô hồng cho chiến công của các vị lãnh tụ. Lương tâm loài người đã kịch liệt lên án tội ác và thủ đoạn lừa dối của những nhà độc tài Cộng sản, họ là những vết nhơ trong lịch sử nhân loại khi đã dùng quyền uy để chà đạp lên lợi ích của quần chúng.

Hồ Chí Minh là một nhà tiên tri khi ông nhìn thấy trước tương lai của Đảng, ông viết: “Mỗi Đảng và mỗi con người, ngày hôm qua là vĩ đại, có sức hấp dẫn lớn, thì ngày hôm nay đã đánh mất sự yêu mến và ca ngợi của mọi người. Lòng dạ họ không còn trong sáng nữa, họ ngại khó khăn gian khổ, sa vào tham ô hủ hoá, lãng phí xa hoa. Họ tham danh trục lợi, thích địa vị quyền hành. Họ tự cao tự đại, coi thường tập thể, xem khinh quần chúng, độc đoán, chuyên quyền. Họ xa rời quần chúng, xa thực thực tiễn, mắc bệnh quan liêu, mệnh lệnh.” Những lời tiên đoán trên đã thành hiện thực, hoàn toàn đúng với thực tế các “ông quan cách mạng” ngày nay, nhưng không phải họ thoái hóa biến chất mà là thể chế chính trị đã tạo nên họ, tư tưởng Hồ Chí Minh đã “giáo dục” nên họ, và họ chính là những kẻ cơ hội đội lốt Cộng sản.

 Trao cho một người quyền lãnh đạo là cho họ lợi ích cá nhân, thực tế chứng minh người có chức có quyền thì sẽ có nhiều lợi ích cá nhân nhất, đồng nghĩa với việc họ phải bảo vệ lợi ích của mình. Nếu phủ nhận vai trò của việc “kích thích” lợi ích cá nhân, thì sẽ không thể hiểu và lý giải được các quy luật phát triển xã hội. Hồ Chí Minh là một nhà cách mạng thì đúng, nhưng ông không phải là một học trò trung thành của Mác, thậm chí là một học trò tồi. Ông tầm thường hóa chủ nghĩa Mác, biến học thuyết khoa học quốc tế của Mác thành một thứ chủ nghĩa nhân đạo không tưởng, tính chất không tưởng càng ngày càng thể hiện rõ, bộc lộ nhiều sai lầm nghiêm trọng. Nhờ đó mà những kẻ cơ hội đã chen chân vào Đảng, biến Đảng Cộng sản thành một tập đoàn lợi ích cũng như biến hình tượng Hồ Chí Minh thành tấm lá chắn hữu hiệu để bảo vệ nền chuyên chính. Những kẻ phản bội đang phát động một chiến dịch “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”, đây là một chiến dịch mị dân hoành tráng, tốn kém, và lừa đảo.

Các bạn vẫn còn hoài nghi và nghĩ rằng Hồ Chí Minh là một vị Thánh cách mạng “Cả đời thanh bạch chẳng vàng son”, bởi vì các bạn đã bị u mê, các bạn trở thành nạn nhân của bộ máy tuyên truyền Cộng sản, biến thành các tín đồ cuồng nhiệt của tệ nạn sùng bái cá nhân, điều này không còn thấy ở các nước tiên tiến văn minh. Tư tưởng Hồ Chí Minh thực chất là chủ nghĩa cải lương, chủ nghĩa lãng mạn không tưởng. Các bạn nghĩ rằng tư tưởng đạo đức của Hồ Chí Minh gắn liền với đức hạnh của ông, thực ra đó là quan niệm sai lầm. Thực tế tư tưởng đạo đức của Hồ Chí Minh gắn liền với tư tưởng về một nền chuyên chính mà ông là người sáng lập nên, nói cách khác tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh là nhằm bảo vệ nền chuyên chính đó.

Chúng ta phải đứng trên quan điểm khoa học để phê phán tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh, và chỉ dùng những lý luận khoa học để phê phán. Một trong những tư tưởng cơ bản nhất của chủ nghĩa Mác – Lênin là việc nhà nước vô sản thiết lập nền chuyên chính cách mạng của giai cấp vô sản ngay sau khi hoàn thành cuộc cách mạng dân tộc dân chủ (dành chính quyền). Đây cũng là nội dung chủ yếu của tư tưởng Hồ Chí Minh, ông đã dạy những người Cộng sản rằng: “Học chủ nghĩa Mác – Lênin là để sống với nhau có nghĩa có tình, nếu sống với nhau không có nghĩa có tình thì làm sao coi là hiểu chủ nghĩa Mác – Lênin.” Học chủ nghĩa Mác – Lênin, thiết lập nền chuyên chính là việc làm có nghĩa có tình, thật là một quan điểm tai hại, phản khoa học, tầm thường hóa chủ nghĩa Mác. Chưa hết, ông còn dạy: “DDảng ta là một Đảng cầm quyền, mỗi đảng viên và cán bộ phải thực sự thấm nhuần đạo đức cách mạng, thật sự cần kiệm liêm chính, chí công vô tư.” Nghĩa là mỗi cán bộ đảng viên phải trở thành những ông quan cách mạng thật tốt, vì nước vì dân không tự tư tự lợi, nếu như vậy có thể duy trì mãi mãi nền chuyên chính mà mọi quyền lãnh đạo đều thuộc về các ông quan cách mạng đó. Chủ nghĩa Cộng sản trong tư tưởng Hồ Chí Minh đã bị tầm thường hóa thành một xã hội nhân đạo, một Đảng đạo đức, một nhà nước lý tưởng và một nền chuyên chính mãi mãi. Bản chất tư tưởng đạo đức của Hồ Chí Minh là như vậy đấy, không có gì khác ngoài chuyên chính, ông viết tiếp: “DDảng phải thật trong sạch, phải xứng đáng là người lãnh đạo, là người đầy tớ thật trung thành của nhân dân.” Đảng phải là người lãnh đạo trung thành của nhân dân, ngược lại nhân dân phải tuyệt đối trung thành với Đảng, nói cách khác, nhân dân chỉ được lựa chọn người “ddầy tớ” duy nhất là Đảng Cộng sản để phục tùng, tóm lại Dân phải trung với Đảng. Tất nhiên rồi, Đảng là Vua, là Thiên Tử, dân phải trung với vua là lẽ thường. Tư tưởng đạo đức của Hồ Chí Minh đã thực sự trở nên phản động, trở lại tư tưởng trị nước thời phong kiến, mang ảnh hưởng sâu sắc của tư tưởng Nho học. Ông lẫn lộn giữa học thuyết khoa học Mác – Lênin và tư tưởng lạc hậu của Nho học, dẫn đến sự phản bội hoàn toàn của ông đối với chủ nghĩa Mác – Lênin.

Hồ Chí Minh coi mục tiêu cuối cùng của cách mạng là một nền chuyên chính, tư tưởng này của ông được thể hiện khéo léo dưới tư tưởng đạo đức: “DDảng ta là đạo đức, là văn minh”. Đảng là đạo đức cho nên nếu ai chống lại nền chuyên chính do Đảng lãnh đạo là việc làm trái đạo đức. Đảng là văn minh cho nên việc phục tùng Quyền uy của Đảng là lựa chọn tối ưu của Nhân dân. Trong khi Mác – Lênin coi “DDảng Cộng sản phải tiêu biểu cho trí tuệ, danh dự, lương tâm của dân tộc và thời đại”, thì Hồ Chí Minh lại coi Đảng Cộng sản là đạo đức, và gắn liền với đạo đức là sự thống trị của Quyền uy. Về bản chất, tư tưởng đạo đức của Hồ Chí Minh là sản phẩm của xã hội phong kiến, được khoác lên mình chiếc áo Cộng sản. Nhưng ông rất khéo léo và tinh vi khi trang điểm cho tư tưởng của mình bằng những lời lẽ hoa mĩ, ông viết: “DDạo đức cách mạng không phải trên trời sa xuống. Nó do đấu tranh, rèn luyện bền bỉ hằng ngày mà phát triển củng cố. Cũng như ngọc càng mài càng sáng, vàng càng luyện càng trong.” Tuân theo đạo đức Hồ Chí Minh, phục tùng Quyền uy của Đảng, là chúng ta đang tự mài giũa và tôi luyện để trở thành viên ngọc sáng và thỏi vàng có giá trị, điều này đồng nghĩa với việc nền chuyên chính do Đảng lãnh đạo là một thế giới của vàng ngọc, là thiên đường của loài người, là mục tiêu cuối cùng và cao nhất của chủ nghĩa Cộng sản.

Nền chuyên chính là một sản phẩm lạc hậu trong xã hội hiện đại, nó được xem như một sản phẩm được chấp nhận tạm thời khi xã hội không còn cách nào để giải quyết tốt hơn, là giai đoạn quá độ trên con đường xóa bỏ quyền lực Nhà nước. Ăng-ghen đã viết trong cuốn “Nguồn gốc của gia đình của chế độ tư hữu và của Nhà nước” về việc thủ tiêu nền chuyên chính như sau: “Giai cấp mất đi thì Nhà nước cũng không khỏi mất theo. Xã hội sẽ tổ chức lại nền sản xuất trên cơ sở liên hợp tự do và bình đẳng giữa những người sản xuất, không còn Quyền uy con người cũng không phải lệ thuộc một cách nô lệ vào việc phân công và quản lý, sẽ đem toàn thể bộ máy Nhà nước xếp vào cái vị trí thật sự của nó lúc bấy giờ; tức là vào viện bảo tàng đồ cổ, bên cạnh cái xa kéo sợi và chiếc rìu bằng đồng.”

Toàn bộ tư tưởng đạo đức của Hồ Chí Minh chỉ nhằm mục đích bảo vệ nền chuyên chính. Như vậy các bạn sẽ học tập và làm theo tư tưởng và tấm gương đạo đức của Hồ Chí Minh để rồi trở thành nô lệ của nền chuyên chính thối nát, hay phải đứng lên vất bỏ nền chuyên chính đó. Bởi vì chúng ta quỳ gối nên cảm thấy lãnh tụ Hồ Chí Minh là vĩ đại, vì vậy hãy đứng lên mà đi; hãy vất bỏ nền chuyên chính, tiến tới nền Cộng hòa thứ 3.

Hà Nội, ngày 10-9-2007

Đảng DCND - http://ddcnd.org/main/

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bằng cách làm suy yếu các đồng minh của Mỹ, chính quyền Trump đã làm suy yếu việc răn đe mở rộng của Mỹ, khiến nhiều quốc gia cân nhắc liệu họ có nên có vũ khí hạt nhân cho riêng mình không. Nhưng ý tưởng về việc phổ biến vũ khí hạt nhân nhiều hơn có thể ổn định dựa trên nền tảng của các giả định sai lầm.
Tạp chí TIMES kết thúc cuộc phỏng vấn với Tổng thống Trump nhân dịp đánh dấu 100 ngày ông ta quay lại Tòa Bạch Ốc (20/1/2025) bằng câu hỏi, “John Adams, một công thần lập quốc, vị tổng thống thứ hai của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ (1797 – 1801) đã nói chúng ta là một quốc gia pháp trị, chứ không phải bất kỳ người nào, Tổng thống đồng ý không?” Donald Trump trả lời: “Chúng ta là một chính phủ do luật pháp cai trị, không phải do con người sao? Ồ, tôi nghĩ vậy, nhưng anh biết đấy, phải óc ai đó quản lý luật pháp. Bởi nên, con người, nam hoặc nữ, chắc chắn đóng một vai trò trong đó. Tôi không đồng ý với điều đó 100%. Chúng ta là một chính phủ mà con người tham gia vào quá trình thực thi luật pháp, và lý tưởng nhất là anh sẽ có những người công chính như tôi.”
Chuyện “Ngưng bắn…” kể cho độc giả Bloomington ngày ấy, đã là chuyện quá khứ. 30 tháng Tư năm sau, cuộc chiến trên đất Việt tàn. Chủ nghĩa Cộng sản, nguyên nhân của nạn binh đao, dìm quê hương tôi trong biển máu hàng thập kỷ, cuối cùng đã hưởng hết 70 năm tuổi thọ. Tưởng chuyện đau thương trong một ngày ngưng bắn của gia đình, vì sự an toàn, phúc lợi của loài người, phải trở thành cổ tích. Vậy mà hôm nay, trong thời đại này, chuyện buồn chiến tranh của tôi đang tái diễn...
Mười năm, 20 năm, và nhiều hơn nữa, khi lịch sử kể lại buổi chuyển giao quyền lực hứa hẹn một triều đại hỗn loạn của nước Mỹ, thì người ta sẽ nhớ ngay đến một người đã không xuất hiện, đó là cựu Đệ Nhất Phu Nhân Michelle Obama.
Chiến tranh là chết chóc, tàn phá và mất mát! Có những cuộc chiến tranh vệ quốc mang ý nghĩa sống còn của một dân tộc. Có những cuộc chiến tranh xâm lược để thỏa mãn mộng bá quyền của một chế độ hay một bạo chúa. Có những cuộc chiến tranh ủy nhiệm giữa hai chủ nghĩa, hai ý thức hệ chỉ biến cả dân tộc thành một lò lửa hận thù “nồi da xáo thịt.” Trường hợp sau cùng là bi kịch thống thiết mà dân tộc Việt Nam đã gánh chịu! Hệ lụy của bi kịch đó mãi đến nay, sau 50 năm vẫn chưa giải kết được. Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, một nữ chiến binh cộng sản miền Bắc có tên là Dương Thu Hương khi vào được Sài Gòn và chứng kiến cảnh nguy nga tráng lệ của Hòn Ngọc Viễn Đông thời bấy giờ đã ngồi bệch xuống đường phố Sài Gòn và khóc nức nở, “khóc như cha chết.” Bà khóc “…vì cảm thấy cuộc chiến tranh là trò đùa của lịch sử, toàn bộ năng lượng của một dân tộc dồn vào sự phi lý, và đội quân thắng trận thuộc về một thể chế man rợ. Tôi cảm thấy tuổi trẻ của tôi mất đi một cách oan uổng ...
Ngày 30 tháng 4 năm 2025 là một ngày có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong lịch sử Việt Nam đương đại, cũng là dịp để chúng ta cùng nhau hồi tưởng về ngày 30 tháng 4 năm 1975 và những gì mà dân tộc đã sống trong 50 năm qua. Ngày 30 tháng 4 năm 1975 đã kết thúc chiến tranh và đáng lẽ phải mở ra một vận hội mới huy hoàng cho đất nước: hoà bình, thống nhất và tái thiết hậu chiến với tinh thần hoà giải và hoà hợp dân tộc. Nhưng thực tế đã đánh tan bao ước vọng chân thành của những người dân muốn có một chỗ đứng trong lòng dân tộc.
Điều thú vị nhất của nghề làm báo là luôn có sự mới lạ. Ngày nào cũng có chuyện mới, không nhàm chán, nhưng đôi khi cũng kẹt, vì bí đề tài. Người viết, người vẽ, mỗi khi băn khoăn tìm đề tài, cách tiện nhất là hỏi đồng nghiệp. Ngày 26 tháng 3, 1975, hoạ sĩ Ngọc Dũng (Nguyễn Ngọc Dũng: 1931-2000), người dùng bút hiệu TUÝT, ký trên các biếm hoạ hàng ngày trên trang 3 Chính Luận, gặp người viết tại toà soạn, hỏi: “Bí quá ông ơi, vẽ cái gì bây giờ?”
Sau ngày nhậm chức, Tổng thống Donald Trump đã ban hành hàng loạt sắc lệnh hành pháp và bị một số tòa án tiểu bang chống đối và hiện nay có hơn 120 vụ tranh tụng đang được xúc tiến. Trump cũng đã phản ứng bằng những lời lẽ thoá mạ giới thẩm phán và không thực thi một số phán quyết của tòa án. Nghiêm trọng hơn, Trump ngày càng muốn mở rộng quyền kiểm soát hoạt động của các công ty luật và công tố viên nghiêm nhặt hơn. Trong khi các sáng kiến lập pháp của Quốc hội hầu như hoàn toàn bị tê liệt vì Trump khống chế toàn diện, thì các cuộc tranh quyền của Hành pháp với Tư pháp đã khởi đầu. Nhưng Trump còn liên tục mở rộng quyền lực đến mức độ nào và liệu cơ quan Tư pháp có thể đưa Trump trở lại vị trí hiến định không, nếu không, thì nền dân chủ Mỹ sẽ lâm nguy, đó là vấn đề.
Khi Bạch Ốc công bố công thức tính thuế lên các quốc gia với các thang thuế khác nhau, người ta nhận ra đó chỉ là một một phép tính toán học căn bản, chẳng liên quan đến kinh tế học hay mậu dịch lẫn các dữ liệu thực tế nào cả. Chúng chỉ là những số liệu vô nghĩa và phi lý. Việt Nam không đánh thuế hàng Mỹ đến 90% và đảo hoang của những chú chim cánh cụt có liên quan gì đến giao thương. Điều này thể hiện một đối sách vội vã, tự phụ và đầy cảm tính, cá nhân của Donald Trump nhằm tạo áp lực lên thế giới, buộc các nước tái cân bằng mậu dịch với Mỹ hơn là dựa trên nền tảng giao thương truyền thống qua các hiệp ước và định chế quốc tế. Hoặc nhỏ nhặt hơn, để trả thù những gì đã xảy ra trong quá khứ: Trump ra lệnh áp thuế cả những vật phẩm tâm linh từ Vatican đưa sang Mỹ như một thái độ với những gì đức Giáo Hoàng Francis từng bày tỏ.
Tổng thống Donald Trump vào hôm qua đã đột ngột đảo ngược kế hoạch áp thuế quan toàn diện bằng cách tạm dừng trong 90 ngày. Chỉ một ngày trước đó đại diện thương mại của Trump đã đến Quốc Hội ca ngợi những lợi ích của thuế quan. Tuần trước chính Trump đã khẳng định "CHÍNH SÁCH CỦA TÔI SẼ KHÔNG BAO GIỜ THAY ĐỔI". Nhưng Trump đã chịu nhiều áp lực từ những nhân vật Cộng Hòa khác, các giám đốc điều hành doanh nghiệp và thậm chí cả những người bạn thân thiết, đã phải tạm ngừng kế hoạch thuế quan, chỉ duy trì thuế căn bản (baseline tariff) 10% đối với tất cả những đối tác thương mại.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.