Hôm nay,  

Dân Chủ Mỹ - Độc Tài Việt

15/12/202016:54:00(Xem: 4046)

PHAM TRAN
Phạm Trần


“Lửa Dân chủ đã thắp lên ở đất nước này từ lâu. Chúng ta biết không có bất cứ thứ gì, dù là nạn dịch hay một hành động lạm quyền, có thể dập tắt ngọn lửa đó.” ("The flame of democracy was lit in this nation a long time ago. And we now know nothing, not even a pandemic or an abuse of power, can extinguish that flame."-President-elect Joe Biden, December, 14, 2020)

Đó là thông điệp của Tổng thống-đắc cử Joseph Robinette Biden của đảng Dân chủ gửi nhân dân Mỹ tối ngày 14 tháng 12 năm 2020, vài giờ sau khi Đại cử tri đoàn của 50 Tiểu bang và Quân hạt District Columbia của Thủ đô Hoa Kỳ bỏ phiếu chứng nhận ông sẽ là Tổng thống thứ 46 của Hiệp chủng quốc. Ông Biden, sinh ngày 20/11/1942, có số phiếu áp đảo 306, vượt qua số phiếu Hiến định tối thiểu phải có là 270, trên tổng số 538 phiếu.

Đối thủ của ông Biden, đương kim Tổng thống thứ 45, Donald Trump của đảng Cộng hòa được 232 phiếu.

Ông Biden, một Chính trị gia lão luyện với 36 năm Thượng nghị sỹ của Tiểu bang Delaware và 8 năm Phó Tổng thống thời Tổng thống Dân chủ Barack Obama (2009-2017), đạt số phiếu đại chúng trong cuộc bầu cử 3/11/2020 là 81,282,376 phiếu (51.3%), so với Donald Trump có 74,222,576 (46.9%). Cả hai con số của kẻ thắng người thua đều cao nhất trong lịch sử bầu Tổng thống Mỹ.

Việc chứng thực phiếu của Cử tri đoàn là hợp pháp, một thủ tục Hiến định nhưng cũng chỉ là hình thức, sẽ diễn ra tại phiên họp lưỡng viện Quốc hội Mỹ ngày 06/01/2021. Sau đó, liên danh đắc cử Joe Biden-Kamala Harris sẽ tuyên thệ nhậm chức vào trưa ngày 20/01/2021 tại khán đài trước Quốc hội.

Thượng nghị sỹ California, Kamala Harris, sinh ngày 20/10/1964, là Nữ Phó Tổng thống đầu tiên trong Lịch sử Hoa Kỳ.

TAI TIẾNG VÀ HÒA GIẢI

Trái với tất cả các cuộc bầu cử trước, kết qủa năm 2020 đã đẩy nước Mỹ vào vòng tranh chấp pháp lý dài một tháng sau ngày bầu cử. Tổng thống thất cử Donald Trump và đảng Cộng hòa ở một số Tiểu bang đã chủ động cáo buộc bầu cử có “gian lận” từ phía đảng Dân chủ.

Có khoảng 30 vụ kiện lớn nhỏ tại các Tòa án địa phương và Tối cai Pháp viện, nhưng đều thất bại vì ông Trump và đàng Cộng hòa không có bằng chứng cụ thể. Phe Cộng hòa đã đâm đơn kiện có ăn gian như danh sách “cử tri đã chết”, “tên sai”, “vứt bỏ phiếu bầu cho ông Trump vào thùng rác”, “xe chở thùng phiếu bầu sẵn cho Joe Biden vào phòng kiểm phiếu”, “dùng máy kiểm phiếu của Trung Cộng có gắn chip thay phiếu từ Trump qua Biden”, hoặc “ngăn cản không cho quan sát viên Cộng hòa chứng kiến bỏ phiếu và kiểm phiếu”, hay “đòi kiểm phiếu lại” ở những Tiểu bang ông Biden thắng với số phiếu khít khao, đặc biệt tại các Tiểu bang được gọi là “chiến trường” gồm Michigan, Wisconsin, Georgia, Arizona, Nevada và Pennsylvania.

Một đặc điểm khác “không giống ai” lần đầu xẩy ra trong lịch sử là chính ông Trump và một số Lãnh tụ Cộng hòa tại chức và nghỉ hưu vẫn chưa chịu nhìn nhận cựu Phó Tổng thống Joe Biden đã thắng cử, kể cả sau khi Đại cử tri đoàn đã có kết luận chiều ngày 14/12/2020.

Riêng Lãnh tụ đa số Cộng hòa tại Thượng viện, Nghị sỹ Mitch McConnell của Tiểu bang Kentucky, sau 6 tuần im tiếng, đã tuyên bố tại diễn đàn Thượng viện hôm thứ Ba (15/12) rằng sau cuộc họp của Đại cử tri đoàn hôm thứ Hai, “đất nước chúng ta đã chính thức có một Tổng thống-đắc cử và một Phó Tổng thống đắc cử”. (As of this morning, our country officially has a President-elect and a vice president-elect", CNNNews, 12/15/2020)

Nghị sỹ McConnell nói với các Nghị sỹ: ”Đại cử tri đoàn đã lên tiếng. Hôm nay, tôi muốn chúc mừng Tổng thống-đắc cử Joe Biden.” (The electoral college has spoken. Today I want to congratulate President-elect Joe Biden. )

Thừa nhận của Nghị sỹ McConnell, một lãnh tụ Cộng hòa có nhiều quyền lực ở Quốc hội chắc chắn không làm cho ông Trump vui, nhưng sẽ lôi kéo sự đồng tình của nhiều Lãnh đạo đảng Cộng hòa.

Tuy vậy hành động phủ nhận kết qủa bầu cử của đương kim Tổng thống Donald Trump và của một số không nhỏ Lãnh đạo đảng Cộng hòa cũng đã đủ tiêu cực gây tai tiếng cho chính phe chống đối và tác hại không nhỏ cho uy tín và sự tin cậy của các nước đang phát triển vào nền dân chủ truyền thống của Hoa Kỳ.

Vì vậy, Tổng thống-đắc cử Biden mới nói thẳng: ”Tôn chỉ của luật pháp, Hiến pháp của chúng ta và ý nguyện của người dân đã chiến thắng”. (The rule of law, our Constitution and the will of the people prevailed")

Ông Biden gọi những hành vi chống bầu cử của Cộng hòa là “khá cực đoan mà chúng ta chưa từng thấy” (so extreme we've never seen it before).


Cuối cùng, Tổng thống-đắc cử Joe Biden tuyên bố “giờ là lúc lịch sử phải sang trang để đoàn kết và hàn gắn vết thương” (It time to "turn the page, to unite, to heal" ).

Ông nói: ”Trong cuộc tranh đấu cho giá trị cốt lõi của nước Mỹ, dân chủ đã thắng cuộc. Chúng ta đã bỏ phiếu. Niềm tin vào cơ chế của chúng ta đã giữ vững. Giá trị của cuộc bầu cử vẫn nguyên vẹn. Vì vậy, bây giờ là lúc cần sang trang. Cần đoàn kết và hàn gắn đỗ vỡ.” ("In this battle for the soul of America, democracy prevailed," Biden said. "We the people voted. Faith in our institutions held. The integrity of our elections remains intact. And so, now it is time to turn the page. To unite. To heal." )

Với những lời lẽ này, qủa thật nước Mỹ, dù chỉ lớn lên trong 244 năm, nhưng đã văn minh và trưởng thành vượt xa hơn nhiều Quốc gia có số tuổi lớn hơn trên Thế giới, kể cả Việt Nam.

Nước Mỹ chỉ có hai đảng chính, Dân chủ và Cộng hòa thay nhau cầm quyền, nhưng nhân dân Mỹ, với nhiều sắc di dân đến lập nghiệp khắp nơi trên hành tinh, lại luôn là một khối thống nhất và đoàn kết khi cần phải đối phó với kẻ thù chung.

Nhân dân Mỹ đã hy sinh, chiến đấu cho sự thịnh vượng và tồn tại của nhiều dân tộc từ Thế chiến I, Thế chiến II đến chiến tranh Triều Tiên (Nam-Bắc Hàn), chiến tranh Việt Nam, Aghanistan, Iraq, Syria, v.v…

Đã có 58,209 Quân nhân Mỹ hy sinh trong chiến tranh Việt Nam, trong khi có khoảng trên 4 triệu người Việt đã tử thương sau 30 năm nội chiến do đảng Cộng sản Việt Nam chủ động (1945-1975).

Ngoài những hy sinh nhân mạng và khí tài cho chiến tranh, sự thịnh vượng của Hoa Kỳ cũng đã đóng góp cho cả Thế giới. Nhưng tất nhiên nước Mỹ và người Mỹ cũng có nhiều khuyết tật như các dân tộc khác khiến nhiều nước không hài lòng.

Tuy nhiên, mỗi lần có chia rẽ, người dân Mỹ lại nhớ về bài học lịch sử của Cuộc nội chiến dẫm máu Bắc-Nam (1861-1865) với khoảng 750,000 binh sỹ tử vong, và số thương vong dân sự không được xác định.

Và tất nhiên, những hình ảnh oai hùng và lòng vị tha, hòa giải của tướng chiến thắng miền Bắc, Ullysses Simpson Grant đối với Tướng bại trận của miền Nam, Robert E. Lee và binh sỹ của ông cũng đã ghi đậm nét trong lịch sử của một dân tộc đã biết đặt quyền lợi Tổ quốc trên hết.

Tướng Lee khi ấy vẫn oai phong trong quân phục khi ký giấy đầu hàng ngày 09/04/1865, tại làng Appomattox Court House,.

Điểm sáng chói mà cuộc nội chiến Mỹ đã lưu lại cho cả Thế giới là quyết định của tướng Grant đã “cho phép hàng quân được tiếp tục giữ súng tay bên hông, và cho giữ lừa ngựa. Tướng Lee khuyên nhủ quân sĩ của mình: "Sau 4 năm chiến đấu khó khăn, với sự can đảm và ngoan cường chưa từng thấy, Binh đoàn Bắc Virginia bị bắt buộc phải nhượng bộ một lực lượng và hậu thuẫn quá to lớn". (theo Bách khoa Toàn thư mở).

Sau đó, nhiều binh sỹ quân miền Nam đã được gia nhập đội quân chiến thắng để trở thành Quân đội của nước Mỹ sau này.

BÀI HỌC NÀO CHO CSVN?

Nhắc lại chuyện này để thấy khi quân Cộng sản miền Bắc chiếm Việt Nam Cộng hòa bằng võ lực ngày 30/4/1975, chính quyền Cộng sản miền Bắc, khi ấy là Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, đã đối xử tàn tệ và nhục mạ quân-dân miền Nam khi họ tiến quân vào Sài Gòn và các Thành thị khác của Việt Nam Cộng hòa.

Về quân sự và chính trị, Cộng sản đã bắt bỏ tù và đem đi gọi là “học tập cải tạo” hàng trăm ngàn Quân-cán-chính miền Nam. Hàng chục ngàn người đã bị hành hạ, bỏ đói và lao tù khổ sai trong những trại tù thiếu thốn cả về vật chất và tinh thần từ Nam ra Bắc. Nhiều sỹ quan đã mất xác trong tù hay khi được thả về sau hơn 10 năm giam cầm, có người tới ngót 20 năm, thì thân xác chỉ còn da bọc xương. Có nhiều người về đến nhà chưa được bao lâu đã lăn ra chết !

Nhiều chính trị gia nổi tiếng cũng bị chết trong tù, trong số có nguyên Thủ tướng Phan Huy Quát ở khám Chí Hòa và cựu Phó Thủ tướng Trần Văn Tuyên ở trại tù Hòa Bình ngày 26/10/1976.

Một số Nhà văn, Nhà báo, Nhà lý luận nổi tiếng của VNCH cũng bị chết trong tù hay tại gia, sau khi bị bắt rồi để cho bệnh không chăm sóc. Trong số này có Thy bá Vũ Hoàng Chương, cụ Hồ Hữu Tường, Nhà văn Nguyễn Mạnh Côn.

Cũng không ai quên, hàng trăm ngàn vợ con và thân nhân của quân-cán-chính miền Nam đã bị Cộng sản cướp nhà, tống đi vùng được mệnh danh là “kinh tế mới”, nhưng thực chất là đem đi đầy đọa ở những khu rừng hoang, nước độc và đất cằn cỗi không thể sinh sống được. Một số không nhỏ đã phơi thây không một manh chiếu bó xác ở những vùng đất hoang vu này.

Sau cùng, từ 1978, hàng chục ngàn thuyền nhân đã bị chết chìm, hay bị Hải tặc tấn công, hãm hiếp và giết trên đường vượt Biển Đông tìm tự do chỉ vì không thể sống nổi với chế độ Cộng sản ở miền Nam.



Với tất cả những hệ lụy này, đảng CSVN vẫn tự hào đã “giải phóng miền Nam” và, sau 45 năm thống nhất đất nước và 35 năm gọi là “Đổi mới”, ông Tổng Bí thư Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng đã hồ hởi tự khoe rằng “Đất nước ta chưa bao giờ có được cơ đồ, tiềm lực, vị thế và uy tín quốc tế như ngày nay”.

Nhưng cái “cơ đồ” và “tiềm lực” này đang ở trong tay ai, nếu chẳng phải đã nằm gọn trong tay đảng có một đội ngũ cán bộ cầm quyền tham nhũng, thối nát và tranh giành quyền lực tệ hại hơn bao giờ hết.

BẰNG CHỨNG NHƯ NÚI

Bằng chứng là công tác phòng, chống tham nhũng, bắt đầu từ năm 2005 đến nay vẫn “còn nghiêm trọng, tinh vi và phức tạp”. Tình trạng cán bộ, đảng viên, kể cả không nhỏ cấp lãnh đạo đã suy thoái đạo đức, lối sống, tranh giành quyền lực, bè phái, suy thoái tư tưởng để “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa”, không còn tha thiết vối công tác đảng. Nhiều nơi, từ Trung ương xuống cơ sở , nhiều cấp lãnh đạo đã buông trôi trách nhiệm, lơ là công tác, phó mặc cho cấp dưới tự tung tự tác gây chia rẽ và chống đối nhau trong nội bộ.
Chuyện này đã được Báo điện tử của Trung ương đảng chứng minh:”Nhiều năm nay, nói về hiện tượng tiêu cực trong công tác đề bạt, bổ nhiệm, tuyển chọn cán bộ trong xã hội đã lưu truyền câu vè: “Thứ nhất quan hệ. Thứ nhì tiền tệ. Thứ ba hậu duệ. Thứ tư trí tuệ”.
Câu vè này còn có một số dị bản như: “Thứ nhất tiền tệ. Thứ nhì hậu duệ. Thứ ba đồ đệ. Thứ tư trí tuệ”. Hoặc như: “Thứ nhất hậu duệ. Thứ nhì quan hệ. Thứ ba tiền tệ. Thứ tư trí tuệ”… Điều đáng chú ý là ở tất cả các dị bản đó, trí tuệ đều bị xếp ở cuối bảng tổng sắp.” (theo báo điện tử ĐCSVN, ngày 22/10/2019)

Vậy thực chất của câu vè đã diễn ra như thế nào?

Bài báo tiết lộ: ”Trên thực tế, trong những năm qua, chúng ta đã chứng kiến không ít vụ việc bổ nhiệm cán bộ sai quy định khiến dư luận hết sức bất bình. Bố ký quyết định bổ nhiệm con dù chưa đủ điều kiện, tiêu chuẩn; chồng làm Cục trưởng ký quyết định quy hoạch vợ làm Cục phó. Cá biệt có trường hợp chưa làm việc ngày nào cũng được bổ nhiệm làm Vụ phó như ở Ban Chỉ đạo Tây Nam bộ. Hay có những cán bộ vi phạm chỗ này lại được đề bạt, luân chuyển sang chỗ khác với chức vụ cao hơn hay chí ít cũng ngang bằng. Nhờ mối quan hệ “thân hữu” mà những trường hợp trên được bổ nhiệm đầy “ưu ái” "nâng đỡ".”

Còn gì nữa, hãy nghe tiếp: ”Xã hội cũng đã chứng kiến những “hoàng hôn” nhiệm kỳ với hàng loạt đề bạt, bổ nhiệm cán bộ thậm chí còn thiếu nhiều tiêu chuẩn. Hay “chạy tuổi” nhằm kéo dài thời gian công tác, giữ chức vụ.
Cũng có những cán bộ trẻ chưa đầy 30 tuổi, rất thiếu vốn kiến thức chuyên ngành và thiếu cả kinh nghiệm lãnh đạo, quản lý, không thể bỗng chốc “nhảy phóc” lên tới chức vụ trưởng, cục trưởng, thứ trưởng, bí thư, chủ tịch cấp huyện, cấp tỉnh hay tổng giám đốc một tổng công ty có tới mấy nghìn cán bộ, công nhân viên. Có những cán bộ mới vào làm việc được ít năm nhưng đã được thăng tiến một cách “thần tốc” khiến dư luận bất bình.”

Nhưng bấy nhiêu đã nhằm nhò gì. Hãy bình tĩnh đọc tiếp cho vui: ”Dư luận cũng có những phen “giật mình” với những con số được thống kê danh sách được cho là “cả họ làm quan” ở một số địa phương, đơn vị, doanh nghiệp.
Có thể là bằng tiền, có thể là bằng quan hệ và nhiều thứ khác nữa mà các bên cùng có lợi ích, một số cán bộ lãnh đạo có chức, có quyền đã thao túng công tác cán bộ, bằng việc ưu ái, bổ nhiệm người nhà, người thân quen vào vị trí có nhiều lợi ích. Chưa khi nào tình trạng “chạy chức, chạy quyền” hay bổ nhiệm dựa vào “thân quen, cánh hẩu” lại trở nên đáng báo động như vậy và được các đồng chí lãnh đạo cao nhất của Đảng ta chỉ đạo phòng, chống quyết liệt như hiện nay.”

LẠI KÊU GỌI VÀ CHỈ THỊ

Là người đứng đầu Đảng và Nhà nước, ông Nguyễn Phú trọng, từ hai năm qua đã tập trung khuyến cáo đảng phải quan tâm đặc biệt trong vấn để chọn “nhân sự cho khóa đảng XIII”, dự trù diễn ra trong Đại hội vào trung tuần tháng Giêng năm 2021.

Ông ra lệnh phải:”Ngăn ngừa không để lọt vào TƯ, Bộ Chính trị những phần tử không đủ tiêu chuẩn nhưng cũng đừng nghe dư luận mà bỏ sót những người thực sự có tài, thực sự có đức , người khiêm tốn thường không hay nói ra, nhưng đó là những người đáng quan tâm, cái trống đánh kêu to nhưng chưa chắc đã phải là cật.”

Ông bảo: ”Những người đúng không dám bảo vệ, sai không dám đấu tranh, mũ ni che tai, giữ mình là chính, cứ bo bo vào chưa chắc đã tốt mà lại là "cái mã bên ngoài che đậy sơ sài bên trong.” (Theo VietNamNet, ngày 26/05/2020)


Nhưng tại sao có bấy nhiêu tệ trạng mà ông Trọng cứ phải nói đi nói lại mãi, từ tháng này qua năm nọ, từ Hội nghị Trung ương 8 đến Trung ương 14, mới bắt đầu từ ngày 14/12 (2020).

Điều này chứng tỏ “ngựa vẫn quen đường cũ”, và chứng tật vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, vẫn trơ ra như đá thì ông Trong thành công hay thất bại ?

Theo phát biểu của ông Trọng tại buổi khai mạc thì: ”Trọng tâm của Hội nghị 14 là “ giới thiệu nhân sự tham gia Bộ Chính trị, Ban Bí thư khoá XIII”.

Tại Hội nghị Trung ương 13, diễn ra từ ngày 05 đến 10/10 (2020), Ban Chấp hành Trung ương đã “bỏ phiếu biểu quyết giới thiệu nhân sự tham gia Uỷ viên Trung ương chính thức, Uỷ viên Trung ương dự khuyết và Uỷ viên Uỷ ban Kiểm tra Trung ương khoá XIII”.

Theo quyết định của Bộ Chính trị thì Trung ương khóa mới dự trù có “227 người đã được quy hoạch”, nhưng chưa hẳn tất cả sẽ được bầu vào Trung ương tại Đại hội đảng.

Bởi vì, theo báo cáo của ông Trọng, đã có: ”119 ủy viên Trung ương khóa XII (cả chính thức và dự khuyết) tái cử Ban Chấp hành Trung ương khóa XIII; 107 người lần đầu tham gia ủy viên chính thức và 44 người tham gia ủy viên dự khuyết Ban Chấp hành Trung ương khoá XIII.”

Như vậy, tổng số là 270 người. Nếu chọn 227 người thì số bị loại là 43 người. Ngược lại, nếu chỉ lấy 180 Ủy viên chính thức và 20 Dự khuyết, giống như Khóa đảng XII, thì số bị loại sẽ là 70 người.

Việc này không mới và càng không ngạc nhiên vì ông Trọng đã từng khuyền cáo nên có “số dư” để dễ bầu chọn.

Ông nói:“Tuy nhiên, không vì cơ cấu, số lượng mà hạ thấp tiêu chuẩn. Phải bảo đảm dân chủ, công bằng, công tâm, khách quan, minh bạch, kiên quyết chống các biểu hiện tiêu cực trong quá trình thực hiện công tác nhân sự, gây dư luận không tốt trong cán bộ, đảng viên và nhân dân”, Tổng bí thư lưu ý. (Diễn văn ngày 05/10/2020)


Như vậy xem ra chuyện bầu chọn nhân sự cho Khóa đảng XIII, dù kỹ cách mấy, cũng chỉ là chuyện lấy thúng úp voi, không giấu được con thò lò sáu mặt thao túng của Bộ Chính trị. Từ khâu tổ chức các Đại hội đảng địa phương đến Trung ương đều phải theo khuôn mẫu làm việc và bầu chọn theo tiêu chuẩn của Ban Tổ chức Trung ương do Ủy viên Bộ Chính trị Phạm Minh Chính làm Trưởng ban.

Nhưng ông Nguyễn Phú Trọng lại là Trưởng Tiểu ban Nhân sự Đảng và Trưởng Tiểu ban Văn kiện Đảng nên chung quy mọi việc phải qua tay ông.

Hơn nữa tuy làm việc theo tiêu chuẩn gọi là “dân chủ tập trung” với “tập thể lãnh đạo, cá nhân phụ trách”, ông Nguyễn Phú Trọng vẫn là người “ăn trùm” vì ông đứng đầu Bộ Chính trị. Ông là cánh dù chụp lên đầu mọi người nên chả anh nào dám ngo ngoe.


Ông Trọng là người có bằng Tiến sỹ “Xây dựng đảng”, nhưng xuất thân từ Khoa Văn, trường Đại học Tổng hợp Hà Nội nên ông rất khéo ví von khi đưa ra đề án “nhốt quyền lực vào lồng cơ chế” để kiểm soát tham vọng quyền lực của “cán bộ lãnh cấp chiến lược”.

Như vậy,có phải ông là một Nhà độc tài không, hay ông chỉ là người lái đò của con thuyền độc quyền đảng trị của đảng CSVN ?

Dù có bao biện hay che giấu cách mấy thì ông Nguyễn Phú Trọng cũng không thể nói ở Việt Nam có Dân chủ. Bởi vì nếu có dân chủ thì tại sao vẫn còn cái kiểu “đảng cử dân bầu” từ Hội đồng Nhân dân lên đến Quốc hội ?

Và tại sao cho đến bây giờ đảng vẫn không dám tạo điều kiện cho dân “làm chủ đất nước” thật sự như Hiến pháp đã quy định ?

Hay đảng CSVN lại muốn bắt chước Bà Tiến sỹ Nguyễn Thị Doan, khi còn giữ chức Phó Chủ tịch Nước đã viết văng mạng trên báo Nhân Dân ngày 5/11/2011 rằng:” Nhà nước ta là Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của nhân dân, do nhân dân và vì nhân dân, biết kế thừa những tinh hoa dân chủ của các Nhà nước pháp quyền trong lịch sử và đã, đang phát triển lên tầm cao mới, khác hẳn về bản chất và cao hơn gấp vạn lần so với dân chủ tư sản, nhưng chưa tuyên truyền, giáo dục cho người dân hiểu đúng về dân chủ đi liền với kỷ cương nên một số người đã cố tình lợi dụng dân chủ để gây rối, chia rẽ làm tác động xấu đến trật tự, an toàn xã hội."

Nói hoang mồm như bà Doan thì Tuyên giáo là đám chỉ biết ăn hại đái nát vô tích sự hay sao ? Bà thử hỏi Trưởng ban Tuyên giáo, Ủy viên Bộ Chính trị Võ Văn Thưởng xem có thật sự vì thiếu tuyên truyền mà người dân chưa biết Dân chủ bây giờ ở Việt Nam “cao hơn gấp vạn lần so với dân chủ tư sản” hay vẫn còn thấp hơn đáy tầng địa ngục?

Dó đó, nếu nhìn bài học Dân chủ Mỹ qua lăng kính cuộc bầu cử Tổng thống năm 2020, và đọc lại những lời kêu gọi nhân dân Mỹ đoàn kết và hàn gắn những khác biệt của Tổng thống-đắc cử Joe Biden thì lãnh đạo Việt Nam có biết xấu hổ không khi nhìn lại những gì họ đã làm đối với nhân dân Việt Nam Cộng hòa sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 ? -/-


Phạm Trần
(12/020)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bằng cách làm suy yếu các đồng minh của Mỹ, chính quyền Trump đã làm suy yếu việc răn đe mở rộng của Mỹ, khiến nhiều quốc gia cân nhắc liệu họ có nên có vũ khí hạt nhân cho riêng mình không. Nhưng ý tưởng về việc phổ biến vũ khí hạt nhân nhiều hơn có thể ổn định dựa trên nền tảng của các giả định sai lầm.
Tạp chí TIMES kết thúc cuộc phỏng vấn với Tổng thống Trump nhân dịp đánh dấu 100 ngày ông ta quay lại Tòa Bạch Ốc (20/1/2025) bằng câu hỏi, “John Adams, một công thần lập quốc, vị tổng thống thứ hai của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ (1797 – 1801) đã nói chúng ta là một quốc gia pháp trị, chứ không phải bất kỳ người nào, Tổng thống đồng ý không?” Donald Trump trả lời: “Chúng ta là một chính phủ do luật pháp cai trị, không phải do con người sao? Ồ, tôi nghĩ vậy, nhưng anh biết đấy, phải óc ai đó quản lý luật pháp. Bởi nên, con người, nam hoặc nữ, chắc chắn đóng một vai trò trong đó. Tôi không đồng ý với điều đó 100%. Chúng ta là một chính phủ mà con người tham gia vào quá trình thực thi luật pháp, và lý tưởng nhất là anh sẽ có những người công chính như tôi.”
Chuyện “Ngưng bắn…” kể cho độc giả Bloomington ngày ấy, đã là chuyện quá khứ. 30 tháng Tư năm sau, cuộc chiến trên đất Việt tàn. Chủ nghĩa Cộng sản, nguyên nhân của nạn binh đao, dìm quê hương tôi trong biển máu hàng thập kỷ, cuối cùng đã hưởng hết 70 năm tuổi thọ. Tưởng chuyện đau thương trong một ngày ngưng bắn của gia đình, vì sự an toàn, phúc lợi của loài người, phải trở thành cổ tích. Vậy mà hôm nay, trong thời đại này, chuyện buồn chiến tranh của tôi đang tái diễn...
Mười năm, 20 năm, và nhiều hơn nữa, khi lịch sử kể lại buổi chuyển giao quyền lực hứa hẹn một triều đại hỗn loạn của nước Mỹ, thì người ta sẽ nhớ ngay đến một người đã không xuất hiện, đó là cựu Đệ Nhất Phu Nhân Michelle Obama.
Chiến tranh là chết chóc, tàn phá và mất mát! Có những cuộc chiến tranh vệ quốc mang ý nghĩa sống còn của một dân tộc. Có những cuộc chiến tranh xâm lược để thỏa mãn mộng bá quyền của một chế độ hay một bạo chúa. Có những cuộc chiến tranh ủy nhiệm giữa hai chủ nghĩa, hai ý thức hệ chỉ biến cả dân tộc thành một lò lửa hận thù “nồi da xáo thịt.” Trường hợp sau cùng là bi kịch thống thiết mà dân tộc Việt Nam đã gánh chịu! Hệ lụy của bi kịch đó mãi đến nay, sau 50 năm vẫn chưa giải kết được. Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, một nữ chiến binh cộng sản miền Bắc có tên là Dương Thu Hương khi vào được Sài Gòn và chứng kiến cảnh nguy nga tráng lệ của Hòn Ngọc Viễn Đông thời bấy giờ đã ngồi bệch xuống đường phố Sài Gòn và khóc nức nở, “khóc như cha chết.” Bà khóc “…vì cảm thấy cuộc chiến tranh là trò đùa của lịch sử, toàn bộ năng lượng của một dân tộc dồn vào sự phi lý, và đội quân thắng trận thuộc về một thể chế man rợ. Tôi cảm thấy tuổi trẻ của tôi mất đi một cách oan uổng ...
Ngày 30 tháng 4 năm 2025 là một ngày có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong lịch sử Việt Nam đương đại, cũng là dịp để chúng ta cùng nhau hồi tưởng về ngày 30 tháng 4 năm 1975 và những gì mà dân tộc đã sống trong 50 năm qua. Ngày 30 tháng 4 năm 1975 đã kết thúc chiến tranh và đáng lẽ phải mở ra một vận hội mới huy hoàng cho đất nước: hoà bình, thống nhất và tái thiết hậu chiến với tinh thần hoà giải và hoà hợp dân tộc. Nhưng thực tế đã đánh tan bao ước vọng chân thành của những người dân muốn có một chỗ đứng trong lòng dân tộc.
Điều thú vị nhất của nghề làm báo là luôn có sự mới lạ. Ngày nào cũng có chuyện mới, không nhàm chán, nhưng đôi khi cũng kẹt, vì bí đề tài. Người viết, người vẽ, mỗi khi băn khoăn tìm đề tài, cách tiện nhất là hỏi đồng nghiệp. Ngày 26 tháng 3, 1975, hoạ sĩ Ngọc Dũng (Nguyễn Ngọc Dũng: 1931-2000), người dùng bút hiệu TUÝT, ký trên các biếm hoạ hàng ngày trên trang 3 Chính Luận, gặp người viết tại toà soạn, hỏi: “Bí quá ông ơi, vẽ cái gì bây giờ?”
Sau ngày nhậm chức, Tổng thống Donald Trump đã ban hành hàng loạt sắc lệnh hành pháp và bị một số tòa án tiểu bang chống đối và hiện nay có hơn 120 vụ tranh tụng đang được xúc tiến. Trump cũng đã phản ứng bằng những lời lẽ thoá mạ giới thẩm phán và không thực thi một số phán quyết của tòa án. Nghiêm trọng hơn, Trump ngày càng muốn mở rộng quyền kiểm soát hoạt động của các công ty luật và công tố viên nghiêm nhặt hơn. Trong khi các sáng kiến lập pháp của Quốc hội hầu như hoàn toàn bị tê liệt vì Trump khống chế toàn diện, thì các cuộc tranh quyền của Hành pháp với Tư pháp đã khởi đầu. Nhưng Trump còn liên tục mở rộng quyền lực đến mức độ nào và liệu cơ quan Tư pháp có thể đưa Trump trở lại vị trí hiến định không, nếu không, thì nền dân chủ Mỹ sẽ lâm nguy, đó là vấn đề.
Khi Bạch Ốc công bố công thức tính thuế lên các quốc gia với các thang thuế khác nhau, người ta nhận ra đó chỉ là một một phép tính toán học căn bản, chẳng liên quan đến kinh tế học hay mậu dịch lẫn các dữ liệu thực tế nào cả. Chúng chỉ là những số liệu vô nghĩa và phi lý. Việt Nam không đánh thuế hàng Mỹ đến 90% và đảo hoang của những chú chim cánh cụt có liên quan gì đến giao thương. Điều này thể hiện một đối sách vội vã, tự phụ và đầy cảm tính, cá nhân của Donald Trump nhằm tạo áp lực lên thế giới, buộc các nước tái cân bằng mậu dịch với Mỹ hơn là dựa trên nền tảng giao thương truyền thống qua các hiệp ước và định chế quốc tế. Hoặc nhỏ nhặt hơn, để trả thù những gì đã xảy ra trong quá khứ: Trump ra lệnh áp thuế cả những vật phẩm tâm linh từ Vatican đưa sang Mỹ như một thái độ với những gì đức Giáo Hoàng Francis từng bày tỏ.
Tổng thống Donald Trump vào hôm qua đã đột ngột đảo ngược kế hoạch áp thuế quan toàn diện bằng cách tạm dừng trong 90 ngày. Chỉ một ngày trước đó đại diện thương mại của Trump đã đến Quốc Hội ca ngợi những lợi ích của thuế quan. Tuần trước chính Trump đã khẳng định "CHÍNH SÁCH CỦA TÔI SẼ KHÔNG BAO GIỜ THAY ĐỔI". Nhưng Trump đã chịu nhiều áp lực từ những nhân vật Cộng Hòa khác, các giám đốc điều hành doanh nghiệp và thậm chí cả những người bạn thân thiết, đã phải tạm ngừng kế hoạch thuế quan, chỉ duy trì thuế căn bản (baseline tariff) 10% đối với tất cả những đối tác thương mại.
DB Derek Trần: Tôi làm tất cả để bảo vệ cộng đồng mình trong vấn đề di trú

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.