Khi tạm biệt Tiểu Mễ, tôi đứng nghiêm trước mặt nàng, với tư thế như một người lính, tôi đưa tay lên trán chào nàng.
- Thôi mình tạm chia tay em nhé! Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau trong một ngày rất gần đây.
- Em cũng tin là như vậy!
Tôi ngẩn người nhìn chiếc GMC từ từ lăn bánh. Một cụm khói đen cuồn cuộn để lại. Tôi nhìn theo dáng nàng đang đưa tay vẫy chào. Xe chạy về hướng Bộ Chỉ Huy Trung Đoàn. Chiều dần tắt nắng. Xe chở tôi tiếp tục chạy xuyên qua vài cánh rừng thưa rồi dừng lại dưới một ngọn đồi. Tôi lững thững leo lên triền dốc đứng, nơi Đại Đội 151 Biệt Lập đang phòng thủ. Tôi về đây để thay thế cho Trung Úy An, Đại Đội Trưởng vừa bị thương nặng trong đợt pháo kích của địch quân.
Sau một vài lời xã giao thân mật, tôi đặt chiếc ba lô cá nhân xuống nền lô cốt và yêu cầu thiếu úy Đại Đội Phó hướng dẫn tôi đi một vòng tiền đồn để quan sát hệ thống phòng thủ.
Tôi hỏi:
- Quân số hiện hữu bao nhiêu?
- Dạ, 87.
- Vũ khí?
- Dạ, đầy đủ!
- Đạn dược?
- Một cấp số rưỡi.
Sau một vòng quan sát, tôi thấy hệ thống phòng thủ rất kiên cố. Tiền đồn được thiết lập trên một điểm quân sự khá trọng yếu. Hệ thống phòng thủ do công binh Sư Đoàn xây dựng trên một diện tích khá rộng, với hình tam giác mà mỗi góc có một lô cốt nửa chìm nửa nổi. Chính giữa là một lô cốt chỉ huy cao hơn ba lô cốt kia với tầm quan sát rộng lớn, có thể dễ dàng quan sát chung quanh khu vực.
Đêm hôm đó, tôi cho lệnh báo động giả và cùng thiếu úy Đại Đội Phó đi quan sát để làm quen với anh em binh sĩ trong đại đội.
Tôi hỏi từng người, từng tiểu đội, từng tổ, anh em đều hiểu rõ nhiệm vụ, xạ trường và hệ thống liên lạc khi bị địch tấn công. Mọi việc rất tốt đẹp.
Đêm đầu tiên, tôi không thể nào ngủ được vì chỗ lạ, nên trằn trọc mãi...
Nhớ lại chiều hôm ấy:
... Tôi đang đứng trong sân hậu cứ Trung Đoàn để chờ xe. Một chiếc GMC thắng vội gần chỗ tôi đang đứng. Có tiếng người tài xế vang lên:
- Trung Úy! Lên xe này. Đoàn xe hộ tống sắp chạy rồi đó, trung úy!
Tôi mở cửa xe. Một thiếu nữ đã ngồi sẵn trên buồng lái. Cô hơi nép mình về phía tài xế để nhường chỗ cho tôi bước lên.
Xe chạy được một khoảng xa, tôi quay qua ngập ngừng hỏi thiếu nữ ngồi bên cạnh:
- Cô cũng ra Trung Đoàn...?
- Dạ.
Tôi ngạc nhiên, hỏi.
- Cô là Sĩ Quan Nữ Quân Nhân?
- Dạ vâng.
- Cô hết phép rồi trở lại Trung Đoàn... hả?
- Không! Em về Sư Đoàn công tác... có tí việc.
Xe nổ máy inh ỏi, nên tôi hỏi hơi lớn giọng:
- Xin cô cho biết tên và cấp bậc để mình dễ nói chuyện hơn.
- Nàng cười nhẹ:
- Trung Úy chưa cho em biết tên mà...
Tôi nghiêng người chỉ tên tôi dưới nắp áo trận.
- À! Em nghe Trung Đoàn thường nhắc đến tên anh.
- Tôi hỏi: Thật vậy sao?
Nàng không nói. Chỉ gật đầu.
Một chập lâu sau, tôi thấy nàng im lặng, nên hỏi lại:
- Cô tên gì...?
- Em Trung Úy Tiểu Mễ. Sĩ Quan Tâm Lý Chiến của Sư Đoàn. Em được biệt phái về Trung Đoàn trong thời gian chiến dịch này.
- Tôi mỉm cười: - Cho phép tôi được chào Trung Úy Nữ Quân Nhân nhé.
Nàng mỉm cười.
Tôi hỏi: - Sao không mặc quân phục?
Nàng giải thích:
- Có những đoạn đường em phải đi bằng xe Lam để đến được Sư Đoàn, nên em phải mặc như vầy. Tiểu Mễ vừa nói vừa chỉ vào áo quần nàng đang mặc, có ý phân trần.
Trong chiếc áo sơ mi, ngực Tiểu Mễ no tròn, từng nhịp theo hơi thở phập phồng, quyến rũ.
Bỗng nhiên Tiểu Mễ hỏi tôi:
- Anh có biết Trung Tá Tiểu Thịnh không?
Tôi đáp: Có chứ.
- Ai vậy? Tôi hỏi:
- Anh cả của em đó.
Tôi đáp:
- Một cấp chỉ huy mà anh em chúng tôi, ai ai cũng mến phục. Trung Tá Tiểu Thịnh vừa khôn ngoan vừa dũng cảm. Trong các kế hoạch hành quân của ông, đã gieo cho địch quân khiếp sợ...
- Nhưng...
Tôi ngập ngừng rồi hỏi tiếp:
- Trung Tá Tiểu Thịnh là Pháp Lai? Còn Tiểu Mễ?
Nàng giải thích:
- Ba tôi là người Pháp, chủ đồn điền cao su. Thân phụ tôi bị Việt Cộng sát hại vì không đóng thuế đủ cho chúng. Nhưng chính Mẹ tôi cũng không biết đóng thuế bao nhiêu mới gọi là đủ...
- Mẹ tôi có hai dòng máu... Kinh... và Nùng, gốc Thượng Du Bắc Việt. Nàng nhìn tôi, bẽn lẽn....Nên Tiểu Mễ cũng lai Pháp như anh Tiểu Thịnh. Tên Pháp của Tiểu Mễ là Jenn.
- Tôi hỏi: Tiểu Mễ có khi nào đến tận các đồn hẻo lánh để ủy lạo anh em binh sĩ không?
- Có chứ! Đó là nhiệm vụ chính của em mà!
Nàng nói tiếp: - Tiểu Mễ phụ trách tinh thần của anh em quân nhân trong Sư Đoàn mà! Nàng giải thích thêm: - Thường thường sau một lần chạm súng với địch, Sư Đoàn thường ra lệnh cho chúng em có mặt tại tiền tuyến để ủy lạo tinh thần anh em.
Chuyện trò đến đây, thì xe ngừng dưới chân đồi. Tôi và Tiểu Mễ chia tay nhau trong thấp thỏm sẽ tìm lại nhau.
Từ giã nàng, tôi tiếp tục ngồi trên xe GMC để đi về hướng tiền đồn quan sát.
Khi chia tay, tôi nhìn nàng thật lâu và niềm hy vọng gặp lại Tiểu Mễ càng mãnh liệt hơn.
Tình hình quân sự tạm yên ắng. Tuy nhiên địch cũng thường xuyên pháo kích, quấy rối tiền đồn....
Duy Xuyên, Tacoma