Hôm nay,  

Dáng Ai Trên Đồi Hoang

05/02/201909:31:00(Xem: 3132)

Khi tạm biệt Tiểu Mễ, tôi đứng nghiêm trước mặt nàng, với tư thế như một người lính, tôi đưa tay lên trán chào nàng. 

- Thôi mình tạm chia tay em nhé! Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau trong một ngày rất gần đây.
- Em cũng tin là như vậy!
Tôi ngẩn người nhìn chiếc GMC từ từ lăn bánh. Một cụm khói đen cuồn cuộn để lại. Tôi nhìn theo dáng nàng đang đưa tay vẫy chào. Xe chạy về hướng Bộ Chỉ Huy Trung Đoàn. Chiều dần tắt nắng. Xe chở tôi tiếp tục chạy xuyên qua vài cánh rừng thưa rồi dừng lại dưới một ngọn đồi. Tôi lững thững leo lên triền dốc đứng, nơi Đại Đội 151 Biệt Lập đang phòng thủ. Tôi về đây để thay thế cho Trung Úy An, Đại Đội Trưởng vừa bị thương nặng trong đợt pháo kích của địch quân.
Sau một vài lời xã giao thân mật, tôi đặt chiếc ba lô cá nhân xuống nền lô cốt và yêu cầu thiếu úy Đại Đội Phó hướng dẫn tôi đi một vòng tiền đồn để quan sát hệ thống phòng thủ.
Tôi hỏi:
- Quân số hiện hữu bao nhiêu?
- Dạ, 87.
- Vũ khí?
- Dạ, đầy đủ!
- Đạn dược?
- Một cấp số rưỡi.
Sau một vòng quan sát, tôi thấy hệ thống phòng thủ rất kiên cố. Tiền đồn được thiết lập trên một điểm quân sự khá trọng yếu. Hệ thống phòng thủ do công binh Sư Đoàn xây dựng trên một diện tích khá rộng, với hình tam giác mà mỗi góc có một lô cốt nửa chìm nửa nổi. Chính giữa là một lô cốt chỉ huy cao hơn ba lô cốt kia với tầm quan sát rộng lớn, có thể dễ dàng quan sát chung quanh khu vực.
Đêm hôm đó, tôi cho lệnh báo động giả và cùng thiếu úy Đại Đội Phó đi quan sát để làm quen với anh em binh sĩ trong đại đội.
Tôi hỏi từng người, từng tiểu đội, từng tổ, anh em đều hiểu rõ nhiệm vụ, xạ trường và hệ thống liên lạc khi bị địch tấn công. Mọi việc rất tốt đẹp.
Đêm đầu tiên, tôi không thể nào ngủ được vì chỗ lạ, nên trằn trọc mãi...
Nhớ lại chiều hôm ấy:
... Tôi đang đứng trong sân hậu cứ Trung Đoàn để chờ xe. Một chiếc GMC thắng vội gần chỗ tôi đang đứng. Có tiếng người tài xế vang lên:
- Trung Úy! Lên xe này. Đoàn xe hộ tống sắp chạy rồi đó, trung úy!
Tôi mở cửa xe. Một thiếu nữ đã ngồi sẵn trên buồng lái. Cô hơi nép mình về phía tài xế để nhường chỗ cho tôi bước lên.
Xe chạy được một khoảng xa, tôi quay qua ngập ngừng hỏi thiếu nữ ngồi bên cạnh:
- Cô cũng ra Trung Đoàn...?
- Dạ.
Tôi ngạc nhiên, hỏi.
- Cô là Sĩ Quan Nữ Quân Nhân?
- Dạ vâng.
- Cô hết phép rồi trở lại Trung Đoàn... hả?
- Không! Em về Sư Đoàn công tác... có tí việc.
Xe nổ máy inh ỏi, nên tôi hỏi hơi lớn giọng:


- Xin cô cho biết tên và cấp bậc để mình dễ nói chuyện hơn.
- Nàng cười nhẹ:
- Trung Úy chưa cho em biết tên mà...
Tôi nghiêng người chỉ tên tôi dưới nắp áo trận.
- À! Em nghe Trung Đoàn thường nhắc đến tên anh.
- Tôi hỏi: Thật vậy sao?
Nàng không nói. Chỉ gật đầu.
Một chập lâu sau, tôi thấy nàng im lặng, nên hỏi lại:
- Cô tên gì...?
- Em Trung Úy Tiểu Mễ. Sĩ Quan Tâm Lý Chiến của Sư Đoàn. Em được biệt phái về Trung Đoàn trong thời gian chiến dịch này.
- Tôi mỉm cười: - Cho phép tôi được chào Trung Úy Nữ Quân Nhân nhé.
Nàng mỉm cười.
Tôi hỏi: - Sao không mặc quân phục?
Nàng giải thích:
- Có những đoạn đường em phải đi bằng xe Lam để đến được Sư Đoàn, nên em phải mặc như vầy. Tiểu Mễ vừa nói vừa chỉ vào áo quần nàng đang mặc, có ý phân trần.
Trong chiếc áo sơ mi, ngực Tiểu Mễ no tròn, từng nhịp theo hơi thở phập phồng, quyến rũ.
Bỗng nhiên Tiểu Mễ hỏi tôi:
- Anh có biết Trung Tá Tiểu Thịnh không?
Tôi đáp: Có chứ.
- Ai vậy? Tôi hỏi:
- Anh cả của em đó.
Tôi đáp:
- Một cấp chỉ huy mà anh em chúng tôi, ai ai cũng mến phục. Trung Tá Tiểu Thịnh vừa khôn ngoan vừa dũng cảm. Trong các kế hoạch hành quân của ông, đã gieo cho địch quân khiếp sợ...
- Nhưng...
Tôi ngập ngừng rồi hỏi tiếp:
- Trung Tá Tiểu Thịnh là Pháp Lai? Còn Tiểu Mễ?
Nàng giải thích:
- Ba tôi là người Pháp, chủ đồn điền cao su. Thân phụ tôi bị Việt Cộng sát hại vì không đóng thuế đủ cho chúng. Nhưng chính Mẹ tôi cũng không biết đóng thuế bao nhiêu mới gọi là đủ...
- Mẹ tôi có hai dòng máu... Kinh... và Nùng, gốc Thượng Du Bắc Việt. Nàng nhìn tôi, bẽn lẽn....Nên Tiểu Mễ cũng lai Pháp như anh Tiểu Thịnh. Tên Pháp của Tiểu Mễ là Jenn.
- Tôi hỏi: Tiểu Mễ có khi nào đến tận các đồn hẻo lánh để ủy lạo anh em binh sĩ không?
- Có chứ! Đó là nhiệm vụ chính của em mà!
Nàng nói tiếp: - Tiểu Mễ phụ trách tinh thần của anh em quân nhân trong Sư Đoàn mà! Nàng giải thích thêm: - Thường thường sau một lần chạm súng với địch, Sư Đoàn thường ra lệnh cho chúng em có mặt tại tiền tuyến để ủy lạo tinh thần anh em.
Chuyện trò đến đây, thì xe ngừng dưới chân đồi. Tôi và Tiểu Mễ chia tay nhau trong thấp thỏm sẽ tìm lại nhau.
Từ giã nàng, tôi tiếp tục ngồi trên xe GMC để đi về hướng tiền đồn quan sát.
Khi chia tay, tôi nhìn nàng thật lâu và niềm hy vọng gặp lại Tiểu Mễ càng mãnh liệt hơn.
Tình hình quân sự tạm yên ắng. Tuy nhiên địch cũng thường xuyên pháo kích, quấy rối tiền đồn....
Duy Xuyên, Tacoma

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Lại một lần nữa, cộng đồng tình báo quốc tế cho thấy khả năng dự báo hoàn toàn sai lạc khi nhận định rằng xung đột Trung Đông không có dấu hiệu leo thang trong khi chiến tranh Ukraine đang tiếp diễn. Nhưng Thủ tướng Israel Benjamin Netanyahu phạm phải sai lầm nghiêm trọng hơn khi thiếu chuẩn bị các biện pháp phòng thủ cần thiết, vì ông tin tưởng tuyệt đối ưu thế quân sự của 170.000 quân Do Thái so với 40.000 chiến binh Hamas. Chính ông Ehud Barak, cựu Thủ tướng và Bộ trưởng Quốc phòng Israel, cùng 80% dân chúng cũng đồng quan điểm, cho rằng Thủ tướng Netanyahu phải chịu trách nhiệm chính trị cho thảm hoạ hiện nay.
Thái độ chán học Mác và ngán nghe theo lời Bác dậy lan tràn trong sinh viên, học viên các trường Đảng đã làm cho tình trạng “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” trong đảng tăng cao đe dọa sự tồn vong của chế độ...
Nhà báo Xuân Ba kể lại: “Đêm chuyển về sáng một ngày tháng tư năm một ngàn chín trăm tám tư, Vũ Bằng thều thào với Long kiếm cho ba cái điếu?! Trời đất, bệnh nặng vậy mà hút chi? Nhưng ông cứ kéo cái điếu về phía mình kéo một hơi rồi ho sặc sụa... Vũ Bằng sau hơi thuốc dim lim vẻ như khỏe lại? Nhưng rồi cứ lịm dần, lịm dần... Nhà văn Vũ Bằng trút hơi thở cuối cùng lúc bốn giờ ba mươi sáng. Vũ Bằng nghèo quá, túng quá! Tội vạ bất như bần!”
Cách đây hơn 100 năm, có một thanh niên, mới ngoài 20 tuổi, sinh tại Nghệ An đã tới Anh để tìm kế mưu sinh sau khi gia đình gặp hoạn nạn. Theo một nguồn tin chính thống của Hà Nội, đó là thanh niên có tên Nguyễn Tất Thành tới Luân Đôn bằng đường biển vào khoảng giữa năm 1914...
Đố ai chứng minh được ”Đi lên chủ nghĩa xã hội là khát vọng của nhân dân ta” như đảng Cộng sản Việt Nam tuyên truyền? Càng mơ hồ hơn khi nghe nói: “Đảng Cộng sản Việt Nam là Đảng cầm quyền, lãnh đạo Nhà nước và xã hội.”
Hạ Viện Hoa Kỳ vào ngày 3 tháng 10 năm 2023 đã làm một việc mà chưa từng làm bao giờ trước đây trong lịch sử của nước này: Truất phế chức Chủ Tịch Hạ Viện. Kevin McCarthy, đảng viên Cộng Hòa tại California, đã mất chức trong cuộc bỏ phiếu với tỉ lệ 216/210. Để nhìn sâu hơn vào vấn đề này, The Conversation U.S. có cuộc trò chuyện với giáo sư chính trị học Charles R. Hunt tại Đại Học Boise State University.
Nếu Mỹ duy trì các liên minh, đầu tư cho riêng mình và tránh các khiêu khích không cần thiết, Mỹ có thể giảm xác suất lâm vào một cuộc chiến tranh lạnh hoặc nóng với Trung Quốc. Nhưng để xây dựng một chiến lược hũu hiệu, Mỹ sẽ phải tránh những phép loại suy luận quen thuộc trong lịch sử nhưng gây hiểu lầm.
Nếu vụ tấn công ngày 11 tháng 9 ở Hoa Kỳ đã thay đổi tình hình ở Trung Đông và toàn thế giới, thì "ngày 7 tháng 10" cũng có thể ảnh hưởng đến những gì sẽ xảy ra tiếp theo, bởi tuy hoàn toàn không có một chút liên hệ trực tiếp nào với cuộc chiến đang diễn ra ở Ukraine, nhưng trên thực tế, sự quan tâm đang xoay qua cuộc chiến Hamas-Israel lại có thể là một lợi thế cho Nga. Việc Hamas có thể tấn công bất ngờ vào Israel không chỉ là một thất bại đối với tình báo Israel, mà ngay cả Mỹ cũng đã hoàn toàn bị ru ngủ. Chỉ một tuần trước, Cố vấn An ninh Quốc gia Hoa Kỳ Jake Sullivan tuyên bố rằng "khu vực Trung Đông ngày nay yên bình hơn so với nhiều thập kỷ trước".
Tượng Đài Mẹ Việt Nam Anh Hùng lớn nhất Đông Nam Á thì chắc chắn là một “kỳ quan” của thế giới rồi. Không được xem (qua) quả là điều đáng tiếc. Tuy nhiên, theo báo chí thì dù mới khánh thành nó đã bị bong gạch hết trơn rồi. Thôi thì đi chỗ khác chơi cho nó lành. Tôi quyết định sẽ đi thăm Địa Đạo Củ Chi. Trước khi tới nơi tưởng cũng nên ghé Wikipedia coi qua chút đỉnh:
Theo Hội Thư Viện Hoa Kỳ (American Library Association), nỗ lực cấm sách ở các trường công lập và thư viện công cộng trong năm 2022 đã đạt mức cao nhất mọi thời đại, và có rất ít dấu hiệu sẽ giảm bớt vào năm 2023. Phong trào cấm sách trong thời gian qua có vẻ như là một chiến dịch phối hợp diễn ra ở cả cấp tiểu bang và địa phương; những cuốn sách bị nhắm mục tiêu thường là những cuốn có nội dung đề cập đến chủng tộc, giới tính hoặc cả hai. Thậm chí một số nỗ lực còn dẫn đến việc ban hành luật đe dọa tống tù các thủ thư.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.