Thành Lacey
- Để nhớ lại ngày đến tỵ nạn Galang và những người cùng trên chuyến tàu vượt biển danh số : SG 129.
Làm sao tôi quên được ngày đó. Ngày mà ướ mơ của ba má tôi và tôi trở thành sự thật, sau bao nhiêu hy sinh, bao năm tù tội khổ sai, kể cả đánh liều mạng sống để đến được bờ bến Tự Do.
Sáng hôm đó, một ngày thật đẹp trời của đầu năm tám chín, chiếc thuyền vượt biển chở một trăm hai chín người lớn và trẻ em, phát xuất đi từ cữa Bình Đại, Sàigòn, sau ba đêm, bốn ngày đã vào được hải phận trong một quần đảo thuộc Indonesia. Nhờ tài hải hành lão luyện của hai cựu sĩ quan hải quân Cộng Hoà làm hoa tiêu nên tàu đã đi đến đúng mục tiêu.
Ôi, cảm đội Ơn Trên, tàu đã tới đảo
Bao nhiêu ngục tù, khổ ải bỏ hết lại sau
Thấy trước mặt là một chân trời tươi sáng
Tới bửa sáng hôm sau, sau một đêm đậu ngòai hải phận Singapore, tàu chạy vào lảnh hải xứ Nam Dương. Mục đích của chủ ghe là chạy vào trại Galang để xin tỵ nạn. Xin được nói thêm là vào thời điểm này, đã có quyết định của Cao Uỹ Tỵ Nạn là đóng cữa các trại tỵ nạn ở Đông Nam Á không nhận ghe vượt biển vào nữa ... Khi tàu len vào nhóm đảo thì hoa tiêu không tìm ra được vị trí của trại Galang trên bản đồ nữa. Mọi người trên ghe như chết đi sống lại, vui mừng vô kể, nhứt là tôi. Sau nhiều lần vượt biển, sống một cuộc đời vô vọng, sáng nay là ngày thật là hồi sinh của tôi. Trong lòng tôi thầm cảm tạ Bề Trên đã cho tôi có được ngày này.
Vì không tìm ra được vị trí của trại Galang nên mọi người đâm ra nôn nóng, hoang mang. May sao hoa tiêu thấy một chiếc thuyền tam bản hiện ra ở phái trước liền hướng tàu chạy về phía đó. Đến nơi thì thấy một người đàn ông hình như đang đánh cá. Taù chạy thật chậm, áp sát vào, hoa tiêu hỏi bằng tiếng Anh:
- Anh ơi! Trại Galang ở đâu?
Người đàn ông rõ ràng là không hiểu tiếng Anh. Hoa tiêu hỏi to nữa:
- Galang! Galang! Ở đâu?
Lần này anh ta lấy tay chỉ vào hướng vùng biển ở phía trong.
Chủ ghe nói lời cảm ơn và cho anh ta một chiếc radio trăng-zít-to cở nhỏ rồi nói hoa tiêu chạy theo hướng đó. Chạy một hồi lâu thì tôi thấy có người lố nhố ở hai bên bờ chỉ chỏ vào chiếc tàu, còn trẻ con thì chạy dọc theo tàu trên bờ. Mọi người trên tàu đều đồng ý cho tàu tấp vào bờ, trong lòng ai cũng mừng rở vì thấy có người trên đảo. Ghe cập vào thì có mấy thanh niên người Indo nhảy qua tàu hỏi thăm và hỏi dọ mua bán đổi chác với người trên tàu. Tôi được lên bờ và nhận vài tờ bạc lẽ tiền đô của một vài người trên tàu nhờ gởi mua vài lon Coca hay ít kẹo bánh ăn cho đở thèm. Kế đó thấy có mấy người mặc đồ nhà binh đến hỏi chuyện, ghi ghi chép chép, và sau đó nói sẽ chở chúng tôi về đơn vị để trình lên thượng cấp của họ quyết định. Khi mấy chiếc xe nhà binh tới chở chúng tôi tới một đồn binh để làm lý lịch thì trời đã xế chiều. Sáng hôm sau chúng tôi được xe nhà binh chở vào trại tỵ nạn Galang.
Cổng trại Galang chào đón người may mắn
Sau những gian lao giờ mới thấy bỏ công
Khi xe đến cổng trại và đổ chúng tôi xuống thì đã có người đại diện người tỵ nạn trại Galang , nhân viên công lực Indo và một số đồng bào đang chờ đón. Sau mốt lúc lâu làm thủ tục và nghe anh đại diện nói sơ qua về sinh họat trong trại, chúng tôi được xe chở vào Khu Kiểm Dịch Quarantine thuộc Galang 2. Khu Kiểm Dịch là nơi các thuyền nhân mới tới đảo phải chịu cô lập để chích ngừa và là các thủ tục y tế. Ở thời điểm của năm tám chín này thì Khu đã bị bỏ trống hoang tàn và không còn nhân viên y tế phục vụ nữa. Các dãy barracks trống trơn được chia thành từng phòng bao quanh bởi hàng rào cao bằng tôn và chỉ có môt cổng duy nhứt ra vào. Dầu lửa và thực phẩm được bên ngoàt chở vào cung cấp mỗi tuần. Nội bất xuất, ngoại bất nhập như vậy cho đến gần hai tháng sau chúng tôi mới được cho ra sống bên ngoài.
Dù vậy, đối với tôi chỉ cần lên được tới đảo và vào trại tỵ nạn là qúa đủ mừng vui rồi. Có một buổi sáng sớm tôi leo rào ra để thám hiểm bên ngoài. Trước mặt tôi là một vùng đồi cỏ cây đầy vẻ hoang dại đang ngập mình trong sương mù buổi sáng, thật là như cảnh thần tiên.
Tính từ ngày con tàu vượt biển cặp đảo cho đền nay đã trên dưới hai mươi chín năm rồi nhưng hình ảnh buổi sáng con tàu vào được vùng đảo Indo còn rõ ràng, sống động trong ký ức của tôi và sẽ không bao giờ phai mờ cho đến lúc tôi không còn thở nữa.
ttt, July 2018
- Để nhớ lại ngày đến tỵ nạn Galang và những người cùng trên chuyến tàu vượt biển danh số : SG 129.
Làm sao tôi quên được ngày đó. Ngày mà ướ mơ của ba má tôi và tôi trở thành sự thật, sau bao nhiêu hy sinh, bao năm tù tội khổ sai, kể cả đánh liều mạng sống để đến được bờ bến Tự Do.
Sáng hôm đó, một ngày thật đẹp trời của đầu năm tám chín, chiếc thuyền vượt biển chở một trăm hai chín người lớn và trẻ em, phát xuất đi từ cữa Bình Đại, Sàigòn, sau ba đêm, bốn ngày đã vào được hải phận trong một quần đảo thuộc Indonesia. Nhờ tài hải hành lão luyện của hai cựu sĩ quan hải quân Cộng Hoà làm hoa tiêu nên tàu đã đi đến đúng mục tiêu.
Ôi, cảm đội Ơn Trên, tàu đã tới đảo
Bao nhiêu ngục tù, khổ ải bỏ hết lại sau
Thấy trước mặt là một chân trời tươi sáng
Tới bửa sáng hôm sau, sau một đêm đậu ngòai hải phận Singapore, tàu chạy vào lảnh hải xứ Nam Dương. Mục đích của chủ ghe là chạy vào trại Galang để xin tỵ nạn. Xin được nói thêm là vào thời điểm này, đã có quyết định của Cao Uỹ Tỵ Nạn là đóng cữa các trại tỵ nạn ở Đông Nam Á không nhận ghe vượt biển vào nữa ... Khi tàu len vào nhóm đảo thì hoa tiêu không tìm ra được vị trí của trại Galang trên bản đồ nữa. Mọi người trên ghe như chết đi sống lại, vui mừng vô kể, nhứt là tôi. Sau nhiều lần vượt biển, sống một cuộc đời vô vọng, sáng nay là ngày thật là hồi sinh của tôi. Trong lòng tôi thầm cảm tạ Bề Trên đã cho tôi có được ngày này.
Vì không tìm ra được vị trí của trại Galang nên mọi người đâm ra nôn nóng, hoang mang. May sao hoa tiêu thấy một chiếc thuyền tam bản hiện ra ở phái trước liền hướng tàu chạy về phía đó. Đến nơi thì thấy một người đàn ông hình như đang đánh cá. Taù chạy thật chậm, áp sát vào, hoa tiêu hỏi bằng tiếng Anh:
- Anh ơi! Trại Galang ở đâu?
Người đàn ông rõ ràng là không hiểu tiếng Anh. Hoa tiêu hỏi to nữa:
- Galang! Galang! Ở đâu?
Lần này anh ta lấy tay chỉ vào hướng vùng biển ở phía trong.
Chủ ghe nói lời cảm ơn và cho anh ta một chiếc radio trăng-zít-to cở nhỏ rồi nói hoa tiêu chạy theo hướng đó. Chạy một hồi lâu thì tôi thấy có người lố nhố ở hai bên bờ chỉ chỏ vào chiếc tàu, còn trẻ con thì chạy dọc theo tàu trên bờ. Mọi người trên tàu đều đồng ý cho tàu tấp vào bờ, trong lòng ai cũng mừng rở vì thấy có người trên đảo. Ghe cập vào thì có mấy thanh niên người Indo nhảy qua tàu hỏi thăm và hỏi dọ mua bán đổi chác với người trên tàu. Tôi được lên bờ và nhận vài tờ bạc lẽ tiền đô của một vài người trên tàu nhờ gởi mua vài lon Coca hay ít kẹo bánh ăn cho đở thèm. Kế đó thấy có mấy người mặc đồ nhà binh đến hỏi chuyện, ghi ghi chép chép, và sau đó nói sẽ chở chúng tôi về đơn vị để trình lên thượng cấp của họ quyết định. Khi mấy chiếc xe nhà binh tới chở chúng tôi tới một đồn binh để làm lý lịch thì trời đã xế chiều. Sáng hôm sau chúng tôi được xe nhà binh chở vào trại tỵ nạn Galang.
Cổng trại Galang chào đón người may mắn
Sau những gian lao giờ mới thấy bỏ công
Khi xe đến cổng trại và đổ chúng tôi xuống thì đã có người đại diện người tỵ nạn trại Galang , nhân viên công lực Indo và một số đồng bào đang chờ đón. Sau mốt lúc lâu làm thủ tục và nghe anh đại diện nói sơ qua về sinh họat trong trại, chúng tôi được xe chở vào Khu Kiểm Dịch Quarantine thuộc Galang 2. Khu Kiểm Dịch là nơi các thuyền nhân mới tới đảo phải chịu cô lập để chích ngừa và là các thủ tục y tế. Ở thời điểm của năm tám chín này thì Khu đã bị bỏ trống hoang tàn và không còn nhân viên y tế phục vụ nữa. Các dãy barracks trống trơn được chia thành từng phòng bao quanh bởi hàng rào cao bằng tôn và chỉ có môt cổng duy nhứt ra vào. Dầu lửa và thực phẩm được bên ngoàt chở vào cung cấp mỗi tuần. Nội bất xuất, ngoại bất nhập như vậy cho đến gần hai tháng sau chúng tôi mới được cho ra sống bên ngoài.
Dù vậy, đối với tôi chỉ cần lên được tới đảo và vào trại tỵ nạn là qúa đủ mừng vui rồi. Có một buổi sáng sớm tôi leo rào ra để thám hiểm bên ngoài. Trước mặt tôi là một vùng đồi cỏ cây đầy vẻ hoang dại đang ngập mình trong sương mù buổi sáng, thật là như cảnh thần tiên.
Tính từ ngày con tàu vượt biển cặp đảo cho đền nay đã trên dưới hai mươi chín năm rồi nhưng hình ảnh buổi sáng con tàu vào được vùng đảo Indo còn rõ ràng, sống động trong ký ức của tôi và sẽ không bao giờ phai mờ cho đến lúc tôi không còn thở nữa.
ttt, July 2018
Gửi ý kiến của bạn